Phong Lưu Pháp Sư

Chương 96: U U mất tích



 

Dịch thuật, biên tập: nguyenmanhtuanvu307 Cố đè nén dục hỏa xuống, Long Nhất ôn nhu mặc lại dục bào cho Lãnh U U. Nhìn thân hình

tuyệt mỹ dần dần khuất sau tấm áo mỏng, trong mắt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối bất dắc dĩ.

Lãnh U U nhìn bộ dạng buồn cười của Long Nhất, hắn lúc này giống như một đứa trẻ thấy kẹo trước mắt mà không được ăn.

"Được rồi, buổi tối thiếp cho chàng thích làm gì thì làm". Lãnh U U ôm cổ Long Nhất, tặng cho hắn một nụ hôn.

Long Nhất nhãn thần sáng ngời, nhìn Lãnh U U cười hắc hắc nói: "Cái này là nàng nói đấy nhé, ta muốn làm gì thì làm đó nha".

"Biết rồi, chàng đi xem Vô Song ra sao, thiếp thay quần áo đây". Lãnh U U trong vòng tay Long Nhất e thẹn nói.

"U U, hay là để ta đi, ngoài trời lạnh như vậy, nàng mà đi ta làm sao yên tâm." Long Nhất nói.

"Không, cứ để thiếp đi, Vô Song đã ngủ hai ngày rồi, không chừng bây giờ đã tỉnh, người mà tỷ ấy muốn thấy lúc này nhất chính là chàng." Lãnh U U cười cười, hít sâu một hơi đẩy Long Nhất vào phòng Vô Song, nói nàng không chút ghen tuông thì chỉ là giả dối, nhưng nàng chấp nhận như vậy, lý do rất đơn giản, bởi vì nàng thực sự yêu hắn.

Long Nhất ngồi xuống giường bên cạnh Vô Song,nhẹ nhàng vỗ về đôi má nhợt nhạt của nàng, nhẹ giọng nói: "Vô Song, U U là nữ hài tử có tấm lòng rất tốt phải không? Nàng vì ta mà thay đổi rất nhiều, cũng hy sinh rất nhiều rồi, có được người vợ như nàng ấy cũng không biết tổ tiên ta tích được bao nhiêu công đức, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy…. và còn có cả nàng.

Màn đêm buông xuống rất nhanh bao phủ cả đại địa, trên đường cái người đi đường rất thưa thớt, tuyết chất thành đống, không ai nguyện ý đứng ở ngoài này chịu khổ cả.

Lâu như vậy rồi, U U sao còn chưa trở về nhỉ? Long Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ thầm nghĩ, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.

Ô, ô, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, Long Nhất tâm thần bất an không chừng đi đi lại lại trong phòng, dù có mua bán gì thì đáng lẽ giờ này cũng phải về rồi chứ, chẳng lẽ nàng đã gặp bất trắc, nhưng thực lực của U U là ma đạo sư hơn nữa trên người còn có hộ giáp, cho dù gặp đại ma đạo sư hoặc kiếm thánh cũng không có khả năng bị kiềm chế một cách vô thanh vô tức, thế nào cũng phải xuất hiện một chút động tĩnh.

Long Nhất vừa đứng tại cửa lữ điếm, chợt phát hiện hoa tuyết bay bay trên không trung, không lâu sau tuyết rơi nặng dần, trắng xóa như lông ngỗng làm cho thế giới trắng ngần như bạc.

Nhìn lại chỉ có một mình hắn đứng giữa ngã tư đường, trong lòng Long Nhất dâng lên cảm giác bồn chồn, lo lắng. Lãnh U U làm việc rất tinh minh, cẩn thận, không có lý nào vô duyên vô cớ ra đi mà không trở lại như vậy, cho dù có việc gì thì cũng khẳng định phải trở về nói với hắn một tiếng.

Ngu Phượng mở cửa sổ, thân thể nhẹ nhàng tựa ở mặt trên khung cửa, nhìn những bông tuyết lơ lửng trong gió đến thất thần. Nàng dường như không để tâm đến từng đợt gió lạnh đang lùa vào phòng.

"Tuyết lại rơi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh a." Ngu Phượng lẩm bẩm nói, trong bầu trời đầy gió tuyết dường như hiện ra khuôn mặt tuấn tú của một nam nhân. Nàng nhớ đến một người, nàng gặp hắn trong một ngày xuân, nam tử đó đã cứu nàng từ trong bầy sói, đã ngắm nhìn hết thân thể nàng, cũng là nam tử lần đầu tiên làm cho con tim nàng rung động. Mặc dù nàng xinh đẹp, thân phận nàng cao quý, hắn vẫn kiên quyết không chịu cưới nàng. Tuy thế , nàng vẫn không một ngày không nghĩ tới hắn.

Khóe mắt của Ngu Phượng lơ đãng nhìn xuống, cả thân thể run lên như điện giật, không thể nào tin vào mắt mình, thân ảnh cao lớn dưới kia chẳng phải là hắn ư? Thật sự là hắn ư?

Ngu Phượng quay đầu. hỏi: "Ngươi có thấy nam nhân vừa đứng ở kia không, người mặc áo choàng bằng tơ màu xanh nhạt đó."

Chưởng quỹ kỳ quái nhìn Ngu Phượng, tâm trạng có chút sáng tỏ, hắn nói: "Đúng vậy, hắn chính là khách nhân trọ tại căn phòng sang trọng đó, vừa mới ở đây trong nháy mắt đã không thấy đâu rồi.

"Hắn trọ ở chỗ này, vậy hắn nhất định sẽ trở về đây, đúng không?" Ngu Phượng thì thào hỏi.

"Nhất định sẽ trở về, hắn còn có một người bạn đồng hành bị thương đang nằm trong phòng, khẳng định lát nữa hắn sẽ trở về." Chưởng quỹ đáp.

Ngu Phượng gật gật đầu thở phào nhẹ nhỏm, xoay người bước đi, được một hai bước chợt đứng lại hỏi: "Người bạn đồng hành bị thương của hắn là nam hay nữ?"

"Là nữ, nhìn bộ dạng có vẻ là có quan hệ rất thân thiết." Chưởng quỹ nói, chuyện tình cảm của đại tiểu thư hắn không tiện xen vào.Thân làm hạ nhân như hắn, chỉ có khả năng hỏi gì đáp vậy, nói càng thật càng tốt.

Thân hình Ngu Phượng chấn động, nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi đi lên lầu.

Lúc này Long Nhất đang dùng phiêu phù thuật bay trong không trung đầy gió tuyết. Hắn lượn một vòng xung quanh Khai Phong thành, tìm kiếm tung tích Lãnh U U, nhưng là vẫn không phát hiện được chút dấu vết nào của nàng.

Long Nhất cố gắng tĩnh tâm, hắn đã gấp đến độ sắp nổi điên rồi, rốt cuộc là ai mà lại có bản lãnh có thể vô thanh vô tức mang Lãnh U U đi như vậy. Hắn tìm một nơi hạ xuống. Bên cạnh là một cửa hàng bán tạp hóa nằm ở ngã tư đường, Lãnh U U nếu mua gì thì khẳng định sẽ phải tới chỗ này.

Long Nhất ghé vào một gia đình hỏi thăm, thông qua miêu tả của những người đó, thưc sự chỉ có hai lão bản của cửa hàng bên cạnh nói rằng có thấy qua. Sau khi Lãnh U U mua vật dụng thì mất tích. Long Nhất hỏi họ rằng khi ấy có thấy tình huống dị thường xảy ra không, liền có một lão bản nói rằng có thấy. Bởi vì lúc ấy Lãnh U U đang lựa chọn vật dụng đột nhiên lại nói không muốn mua nữa rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

"Hắc ám giáo hội." Trong mắt Long Nhất lóe lên một tia sáng. Lập tức nghĩ tới nguyên nhân này, dựa theo vị trí mà lão bản miêu tả, Lãnh U U chắc chắn nhận ra thân phận của đối phương nên vội vàng chạy ra ngoài, Long Nhất trước tiên nghi ngờ hắc ám giáo hội.

Có lẽ là nàng tự nguyện, Long Nhất trong lòng đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ. Nếu như không phải tự nguyện, với thực lực của Lãnh U U không có khả năng vô thanh vô tức bị địch nhân bắt đi, chắc chắn nàng phải quen biết người đó.

Long Nhất không đi tìm Lãnh U U nữa, hạ người xuống trước Phượng Hoàng lữ điếm, hắn nghĩ thầm rằng có lẽ bây giờ nàng đã trở về rồi.

Đi vào đại sảnh lữ điếm, Long Nhất lại thất vọng, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Vô Song, nhưng không có cảm nhận được hơi thở của Lãnh U U, nàng vẫn chưa trở về.

Long Nhất vừa lên lâu định mở cửa, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng kêu run rẩy: "Long Nhất, là ngươi ư?"

Long Nhất vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngu Phượng, ánh mắt nàng mông lung, khóe mắt còn vương lệ, thân hình không ngừng run rẩy vì kích động.

"Ngu Phượng, đã lâu không gặp, nàng làm thế nào lại tới chỗ này?" Ánh mắt Long Nhất thoáng vẻ ngạc nhiên, ngữ khí dường như đang nói với bằng hữu lâu năm không gặp, thân mật nhưng vẫn còn giữ khoảng cách.

"Đây là gia sản của gia tộc ta, tại sao ta lại không thể ở nơi này? Nghe nói ngươi đi hoang mãng thảo nguyên rồi, ngươi không gặp chuyện gì bất trắc chứ?" Ngu Phượng nói, nàng hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình kích động của chính mình. Lúc trước nàng định hai ngày sau sẽ đi tìm hắn, không ngờ sáng sớm lại được báo tin rằng hắn đã đi rồi, hỏi xung quanh mới biết được hắn đã đi theo một biệt đội đến hoang mãng thảo nguyên làm nhiệm vụ, lúc ấy con tim nàng dường như thắt lại, trong mấy ngày liền nàng lo lắng ăn ngủ không yên.

"Nàng sao lại hỏi như vậy, có việc ta còn có thể đứng ở chỗ này sao?" Long Nhất cười nói.

Ngu Phượng cúi đầu, mặt đỏ lên. Dáng vẻ nàng lúc này có chút thẹn thùng trái ngược với bộ dạng cao ngạo của nàng lúc bình thường, dáng vẻ của một nữ hài tử đang yêu.

"Ngươi không mời ta vào phòng ư?" Ngu phượng ngước đầu nói.

Long Nhất mở cửa, đưa tay mời Ngu Phượng vào.

"Nàng ngồi xuống đi, ta vào xem bằng hữu một lát". Long Nhất nói rồi đi vào phòng ngủ.

"Vô Song, nàng tại sao lại không tỉnh lại? Chúng ta sắp tới băng nguyên rồi, nàng nhất định phải kiên trì chịu đựng." Long Nhất vuốt ve khuôn mặt Vô Song nhẹ giọng nói, bây giờ trong lòng hắn thật sự phiền não, Vô Song còn chưa tỉnh, Lãnh U U lại đột nhiên không thấy đâu.

Ngu Phượng nhìn qua khe cửa, Long Nhất thì thào với Vô Song những gì nàng không nghe được, nhưng thấy dáng vẻ thân mật của Long Nhất và cô nương kia trong lòng lại có cảm giác nhói đau, mắt nàng rưng rưng như muốn rơi lệ, một tia ảo tưởng cuối cung trong lòng nàng hoàn toàn tan biến.

Long Nhất đi tới ngồi xuống trường kỷ, rót liền hai chến rượu để áp chế phiền não trong lòng.

"Nàng làm sao vậy?" Ngu Phượng hỏi, mắt nhìn về phía phòng ngủ của Vô Song.

"Nàng ấy bị một lời nguyền cực kì tà ác nguyền rủa, sau đó lại vì cứu chúng ta mà trở thành như vậy, mỗi ngày nàng đều ngủ, không ăn cũng không nói năng gì." Long thở dài một hơi, thanh âm nặng nề nói.

"Nguyền rủa? Là ma pháp tà ác trong truyền thuyết? Vậy bây giờ các ngươi muốn đi đâu?" Ngu Phượng cả kinh nói, nàng cũng là người hiểu biết rộng, từng đọc được điều này trong một bản cổ thư, nhưng nghe nói loại pháp thuật tà ác này đã thất truyền rất lâu rồi.

"Băng nguyên, chỉ cần tìm được máu của Như ý băng tằm là có hy vọng cứu nàng." Long Nhất đáp.

"Cái gì? Các ngươi muốn đi băng nguyên bắt Như ý băng tằm? Các ngươi biết băng nguyên là địa phương nào không? Nơi đó không phải là nơi con người có thể chịu đựng được, hơn nữa Như ý băng tằm là ma thú siêu cấp SS loại cực mạnh, các ngươi đi đến đó chỉ có chết mà thôi." Ngu Phượng kinh hãi thất sắc nói, nàng nhất định muốn cho Long Nhất từ bỏ ý niệm ngu xuẩn trong đầu.

"Những điều này ta biết, nhưng ta vẫn phải đi." Long Nhất kiên định nói.

"Cho dù chết cũng không sao ư? Ngươi yêu người con gái đó đến vậy ư?" Ngu Phượng đứng lên, cặp mắt rưng rưng nhìn Long Nhất.

"Không sai, đúng vậy, điều này nàng không thể hiểu được." Long Nhất vừa cầm chén rượu vào tay nhạt giọng nói.

Đúng lúc này, Long Nhất đột nhiên cảm thấy được một cỗ khí tức quen thuộc trong phạm vi linh thức của mình, hắn không khỏi chau mày.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv