Phong Lưu Pháp Sư

Chương 576: Thiên sứ sáu cánh



 

Nghịch ngợm trường mâu trong suốt như ngọc trong tay, cảm nhận được dao động cường đại. Đây tuyệt đối phải là một món vũ khí cấp bậc Quang minh thần khí. Hơn nữa hắn còn có Lôi thần chùy cấp bậc không kém hơn. Hắn nghĩ thầm có nên cấp trường mâu này cho Vô Hạn hoặc là Ti Bích. Cả Vô Hận cùng Ti Bích đều am hiểu Quang minh hệ ma pháp, trường mâu này vừa thấy đã biết là vũ khí cận chiến của Quang minh hệ.

Lúc này Lưu Ly bắt đầu kể lại cho Long Nhất nghe làm sao phát hiện nham động này. Nguyên lai là Long Nhất vừa rời đi điều tra địa hình thì Man Ngưu đột nhiên lĩnh ngộ chỗ diệu dụng của Hàng ma phục hổ côn pháp. Hắn nhịn không được liền luyện tập trong động, không ngờ vài đạo lục mang đánh về phía tường ở đáy huyệt động, khiến lộ ra ma pháp môn này, phát hiện ra di tích cũng đã hàng vạn năm. Phát hiện làm cho bọn họ giật mình kinh hãi, hài cốt Long thần, lại còn có hài cốt thiên sứ, còn có quái vật quỷ dị chẳng biết danh tính kia.

"Thiếu gia, thiếu gia. Người làm sao vậy?" Lưu Ly nói xong lại phát hiện Long Nhất bộ dạng không yên lòng, không khỏi nhẹ giọng kêu lên.

Long Nhất lấy lại tinh thần, khẽ cười nói: "Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một vài sự tình."

Long Nhất nghĩ lại khi hắn đang rút trường mâu ở trên đầu quái vật ra thì nghe thấy một tiếng cảnh báo. Âm thanh đó hắn cũng khó lòng biết được là dạng âm thanh gì, rất mơ hồ. Nhưng hắn lại nghe được rất rõ ràng, tựa như thanh âm nữ nhân, lại dường như là thanh âm nam nhân, cảm giác mâu thuẫn khiến hắn muốn biết đó là ai? Cũng muốn hỏi xem quái vật kia sao lại thế này? Như thế nào hắn lại sinh ra ảo giác như vậy? Tại sau sau khi quái vật kia biến mất, trong ý thức hải của hắn lại có một luồng hắc vụ, hắc vụ kia rốt cục là cái gì?

Những điều này khiến Long Nhất cảm thấy bất an trong lòng. Đặc biệt trong ý thức hải trống rỗng xuất hiện một luồng hắc vụ, mỗi khi hắn dùng tinh thần lực tra xét đều sinh ra cảm giác huyết tinh, âm lãnh, tàn bạo. Cảm giác này bất đồng với hắc ám ma pháp. Hắc ám ma pháp mặc dù có khuynh hướng u ám tối tăm nhưng hắc vụ này lại có ý nghĩ tà ác. Nó tồn tại trong ý thức hải của hắn nhuư một quả bom, tùy thời có thể nổ mạnh. Nhưng điều làm Long Nhất lo lắng chính là nó ẩn chứa khí tức tà ác cường bạo. Nếu có ngày hắn bị khí tức tà ác này không chế, mất đi trí nhớ, như vậy chỉ sợ hắn sẽ thành ma quỷ thực sự.

Chỉ hủy điệt để tồn tại.

"Lão đại, chúng ta có thu hồi những xương gẫy này không?" Man Ngưu hỏi.

"Không được, nói như thế nào phát hiện này cũng ở Thần long đảo của chúng ta. Xử lý như thế nào là do chúng ta quyết định." Mễ Đế Nhĩ không đợi Long Nhất trả lời liền phản đối.

"Nói vậy cũng đúng. Đây quả thật là địa bàn Thần long đảo các ngươi. Nhưng nếu những xương cốt này muốn theo ta, ta cũng không có biện pháp." Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Tỷ phu, không nghĩ tới người so với ta còn khoác loác hơn. Nếu ngươi có thể làm cho bọn họ đi theo ngươi, sau này ta cái gì cũng sẽ nghe lời ngươi." Cách Lỗ Tây Á vẻ mặt không tin tưởng.

Long Nhất cầm trường mâu trong tay quay vài vòng, mũi mâu hướng tới hài cốt thiên sứ sáu cánh, môi khẽ chuyển động, trên thân mâu khẽ hiện lên một tầng u quang nhàn nhạt.

"Khách sát, khách sát" Bộ xương cốt thiên sứ sáu cánh kia đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Long Nhất, đột nhiên hay tay nhanh như tia chớp đưa ra bắt lấy trường mâu trong suốt trong tay Long Nhất.

Vẻ mặt Long Nhất khẽ hiện lên sự kinh ngạc, hắn dùng vong linh ma pháp hoán tỉnh bộ xương này, nhưng không có bảo hắn cầm trường mâu a. Túy lộ thư viện.

Long Nhất buông tay ra, liền thấy được thiên sứ sáu cánh này cầm trường mâu đứng thẳng trước mặt hắn, trông rất tự nhiên. Xem ra trường mâu này chính là vũ khí của hắn, nhưng chẳng lẽ bộ xương cốt này còn một tia ý thức?

"Ngươi… …ngươi dùng vong linh ma pháp?" Mễ Đế Nhĩ cả kinh nói.

"Ngươi xem có vong linh nào lại tự mình cướp đoạt vũ khí không?" Long Nhất nhăn trán hỏi.

"Ngươi nói là hắn có ý thức? làm sao có thể được?" Mễ Đế Nhĩ lắc đầu nói.

"Thế giới này thật điên cuồng, không có gì là không có khả năng." Tay trái Long Nhất chợt lóe lên hồng mang, Long Nhị tay cầm tử thần liêm đao liền xuất hiện trước mặt, cùng với thiên sứ sáu cánh này một trắng một đen, một tên tay cầm trường mâu thánh khiết, một tên tay cầm tử thần liêm đao tà ác, trên lưng cũng có sáu cái cốt thứ, trông giống như song bào thai. Chỉ có điều đối với Long Nhị này thì xương cốt thiên xứ sáu cánh có vẻ quá yếu.

"Đại ca" hắc khí trên người Long Nhị chợt lóe lên, cánh tay phải đánh bay thiên sứ sáu cánh ra xa vài thước, sau đó mới máy móc chào hỏi Long Nhất.

Thiên sứ sáu cánh đứng dậy, không hề có cảm giác đau đớn, trở lại bên người Long Nhất.

Long Nhất vỗ lên hai đầu vai có cốt giáp cứng rắn của Long Nhị cười nói: "Long Nhị, ta tìm thấy bạn cho ngươi, ngươi vừa lòng chứ?"

Long Nhị quay đầu, hồng mang trong hai hốc mắt tối đen chợt lóe lên, nhìn thiên sứ sáu cánh rồi máy móc nói: "Đại ca, ta chán ghét khí tức trên người hắn."

Long Nhất có chút đăm chiêu, nhớ lại lúc ấy tại hắc ám không gian, tình cảnh Quang minh thần bài cùng Hắc ám thần bài bài xích lẫn nhau. Hắn khẽ cười nói: "Quang minh cùng hắc ám đều không thể hòa hợp. Ngươi nghe lời đại ca, cố chấp nhận hắn. Ngươi ở trong hắc ám không gian cũng tĩnh mịch, không có việc gì thì cùng hắn nói chuyện tình yêu, đủ thứ chuyện, phiền muộn thì đánh hắn một trận."

Long Nhị đối với thiên sứ sáu cánh này có chút bài xích, nhưng Long Nhất đã lên tiến, hắn cũng nghe theo. Cho dù bảo hắn tự hủy mình, hắn cũng không chút do dự làm theo.

Ba

Tử thần liêm đao trong tay Long Nhị chợt lóe lên hồng mang, nhằm hướng thiên sứ sáu cánh lướt qua. Đáng thương cho bộ xương cốt này, vừa mới đứng dậy đã lại ngã lên trên mặt đá, xương tay cầm trường mâu xuất hiện một vết nứt. Hiển nhiên Long Nhị cũng quán triệt mệnh lệnh của Long Nhất, không cảm thấy thoải mái thì đánh hắn.

Mặc kệ tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ ngây ngốc với tình cảnh quỷ dị kia, Long Nhất dùng vong linh tu phục thuật chữa trị cho xương tay bị vỡ ra của thiên sứ sáu cánh, sau đó hắn thu hồi Long Nhị vào hắc ám thứ nguyên không gian. Nếu vừa rồi hắn không có hoa mắt thì vừa rồi khi Long Nhị vung tử thần liêm đao đánh về phía thiên sứ sáu cánh, trong một khắc này cánh tay cầm trường mâu đưa lên ngăn cản. Cũng không biết bộ xương cốt này còn một tia ý thức hay bị mình dùng vong linh triệu hoán thuật gọi về thức tỉnh đây? Bộ xương này sẽ tự động tiến hóa như Long Nhị. Nếu đúng như vậy thì đúng là hắn nhặt được bảo vật.

"Điều này không có khả năng. Vong linh như thế nào lại có thể có ý thức?" Mễ Đế Nhĩ lẩm bẩm nói, cũng chẳng trách nàng không dám tin điều này, bởi vì ngoại trừ Vương của vong linh giới trong truyền thuyết, bình thường những vong linh khác không có ý thức. Cho dù đó là tà ác cương thi, hoàng kim khô lâu, vong linh BOSS cũng không có ý thức. Túy lộ thư viện.

Thật ra Long Nhị tại cuộc chiến ở Hoàng cung cũng đã xuất hiện. Nhưng lúc này Mễ Đế Nhĩ bị trọng thương, Cách Lỗ Tây Á thì quan tâm tới tỷ tỷ nên không có chứng kiến Long Nhị ra uy, cho nên mới có thể khiếp sợ như vậy. Long Nhị có ý thức, sự tình này đối với những người thân cận bên cạnh Long Nhất sớm đã không còn là bí mật.

"Ta đã nói với ngươi, trên thế giới này không có gì là không thể." Long Nhất mỉm cười đi ra ngoài, bước tới trước bộ long thần cốt bị chia làm bốn năm phần kia thì dừng lại. Long thần cốt bị tổn hại nặng nề như vậy, không biết có thể dùng vong linh tu phục thuật tu bổ lại. Nếu có thể tu bổ tốt thì hắn có thể trở thành một trợ giúp lớn cho mình. Dù sao đó cũng là Long thần a. Cho dù đã chết thì uy thế khẳng định vẫn còn.

Nhưng Mế Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á ở phía sau cơ hồ thấy được chủ ý của Long Nhất đối với hài cốt Long thần, không khỏi khẩn trương tiến lên trước mặt Long Nhất, bộ dáng nếu như hắn dám có chủ ý gì sẽ cùng hắn liều mạng.

"À… …ta chỉ chiêm ngưỡng một phen. Các ngươi yên tâm, Long thần này nói như thế nào cũng là tổ tông của các ngươi, ta như thế nào có thể có chủ ý đối với hắn đây?" Long Nhất cười hai tiếng, mặc dù đã có ý tưởng hấp dẫn kia nhưng như thế nào cũng phải để ý tới cảm nhận của Long tộc một chút. Nếu có người triệu vong linh hài cốt tổ tông hắn, hắn cũng tuyệt đối không thoải mái.

"Sẽ không tốt. Hài cốt thiên sứ sáu cánh kia người sẽ không lấy đi chứ. Còn những xương cốt này, ngươi sẽ để bọn họ yên chứ." Mễ Đế Nhĩ nhẹ giọng nói, ngữ điệu không mạnh mẽ mà lại mang giọng điệu cầu xin. Thần Long nhất tộc đều tôn thờ Quang minh thần, đối với Thiên sứ thần giới phải cực kỳ tôn trọng. Nàng không hy vọng những thiên sứ quang vinh chết trận vẫn còn bị người khống chế vong linh.

"Không vấn đề gì. Như thế nào ta cũng phải để cho long tộc đệ nhất phách vương long một chút mặt mũi chứ." Long Nhất cười nói. Có hài cốt của thiên sứ sáu cánh này, hắn đối với mấy bộ hài cốt thiên sứ bốn cánh không có hứng thú.

Mễ Đế Nhĩ đưa mắt nhìn Long Nhất, đối với việc hắn nghe lời mình, nàng cảm thấy vui mừng trong lòng.

Long Nhất liếc mắt nhìn nham động thật lớn một lần nữa rồi nói: "Chúng ta đi ra ngoài. Để nơi này cho người trong long tộc các ngươi tự mình xử lý."

Một hàng người trở lại sơn động, ma pháp môn kia biến mất không chút dấu vết. Mễ Đế Nhĩ để chắc chắn về sau cũng có thể mở ra ma pháp môn này liền dùng long lực kích vài chưởng lên trên vách tường, nhưng nản lòng phát hiện không có chút phản ứng.

"Man Ngưu, ngươi thử lại xem." Long Nhất nói.

Man Ngưu vung lục ngọc tài quyết lên, hào quang tỏa ra, ma pháp môn liền dễ dàng xuất hiện.

"Vì sao hắn làm được mà ta lại không làm được?" Mễ Đế Nhĩ hỏi.

Long Nhất ngẫm nghĩ rồi để tất cả mọi người thử xem. Lệ Thanh có thể làm được, Lưu Ly lại không thể. Hắn có thể làm được nhưng Cách Lỗ Tây Á lại không làm được.

"Ta nghĩ ma pháp môn này cần có thần lực mới có thể mở ra, cũng là cách cứu cha mẹ Liễu Nhứ ra. Có lẽ đây là điều kiện quan trọng để mặc cả, nếu không đành phải đợi đến khi phụ vương ngươi tiến đến cảnh giới thần long mới có thể mở ra." Long Nhất sau khi phân tích đưa ra một kết luận. Hắn thì không cần phải nói đến. Man Ngưu thì có lục ngọc tài quyết có phong ấn hồn phách không trọn vẹn của Cuồng thần, còn Lệ Thanh thì có được thần chi huyết mạch cho nên bọn họ mới có thể mở được ma pháp môn kia, còn những người khác thì không thể.

Mễ Đế Nhĩ bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Phụ vương ta nhất định mắng ta cùng Cách Lỗ Tây Á bất hiếu. Ta cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai."

"Không nghiêm trọng như vậy. Mục đích của mấy người chúng ta đều giống nhau. Đó là cứu cha mẹ Liễu Nhứ, cũng không có khi sư diệt tổ cái gì. Nếu phụ vương ngươi biết chúng ta cứu cha mẹ Liễu Nhứ ra, lão khẳng định cũng sẽ không có trách mắng nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ có các vị trưởng lão ngoan cố kia mà thôi." Long Nhất mỉm cười, vỗ vỗ lên khuôn mặt Mễ Đế Nhĩ.

"Mặc dù là như thế, nhưng ta thấy hành vi của mình là một loại phản bội." Mễ Đễ Nhĩ đẩy ma trảo của Long Nhất ra, nàng phát hiện nàng thích sự khinh bạc này của hắn. Đây có phải là hiện tượng đang yêu.

"Chỉ cần trong tâm không day dứt, thì không tính là phản bội. Cô cô ngươi bị giam cầm tra tấn ở Thần long cấm khu cũng đã một ngàn năm, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao?" Long Nhất thản nhiên nói.

"Đúng rồi, ngươi nói cũng đúng. Vấn đề hiện tại là thời tiết phải có sấm chớp mới có thể tới hồ bạc kia đi ra ngoài. Vạn nhất phụ vương ta tỉnh lại thì thật tồi tệ." Mễ Đễ Nhĩ lo lắng.

Cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy. Một khi đã làm thì sẽ không có đường quay đầu lại.

Trời dần dần tối, bầu trời đầy sao, đưa mắt nhìn thấy trên bầu trời có vô số vì sao, gió nhẹ thổi mơn man, nằm trên cỏ vô cùng thích thú.

"Long Nhất, thời gian đã đến rồi." Mễ Đế Nhĩ phi thân tới bên cạnh Long Nhất, mang theo trong gió một làn hương thơm.

Long Nhất nằm trên mặt cỏ, hai mắt nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Mễ Đế Nhĩ, càng nhìn càng thấy thích thú.

"Ngươi nhìn cái gì, trời đã tối, ngươi còn không mau gọi mưa xuống." Mễ Đế Nhĩ thấy ánh mắt háo sắc Long Nhất, khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt không chịu được phải rời đi.

"Gấp cái gì. Thời gian còn rất sớm. Nếu không ngắm những ánh sao xinh đẹp này một chút thì trời tối mất. Nhìn thấy ngôi sao không quá sáng chói ở đằng kia không, đó là ta." Long Nhất mỉm cười nhìn về phía ngôi sao ở hướng đông.

Mễ Đế Nhĩ ngồi xuống, nhìn theo hướng tay Long Nhất chỉ, thấy một ngôi sao đang lóe ra ánh sáng.

"Thế ta ở đâu?" Mễ Đế Nhĩ biết có loại chức nghiệp là dự ngôn sư, tựa hồ dựa vào tinh không và sao trời.

"Gần bên cạnh ta có sáu ngôi sao có cả ngươi. Ngôi sao thứ nhất kề cận ta chính là Tiểu Y, thứ hai chính là Hương Vân, khỏa thứ ba là Lưu Ly, khỏa thứ tư…. …Oh… ….người làm gì lại cấu ta?" Long Nhất vẻ mặt vô tội nhìn Mễ Đễ Nhĩ.

"Bên cạnh ngươi đều là nữ nhân của người, ta không phải, như thế nào lại ở bên cạnh ngươi." Mễ Đế Nhĩ trừng mắt nhìn Long Nhất, trong lòng thì đang đánh trống.

"Ồ, phải vậy không? Ngươi không nói ta cũng không chú ý. Kỳ quái thật, ngươi không phải là nữ nhân của ta, như thế nào lại ở bên cạnh ta nhỉ?" Long Nhất cười hì hì nhìn Mễ Đế Nhĩ.

"Mặc kệ ngươi." Mễ Đế Nhĩ đỏ mặt, chạy khỏi Long Nhất.

Long Nhất mỉm cười, vuốt ve dự ngôn châu ở trước ngực, nhìn sao trên trời một cách ngây ngốc. Tiểu Y. Nàng không phải ở trong lòng mình sao?

"Tiểu Y, nàng hai lần báo mộng cho ta, lời tiên đoán rốt cuộc đại biểu cho cái gì đây?" Long Nhất than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói.

Lần đầu tiên tại Lôi thần cấm khu, lời tiên đoán Thương Lan loạn, Lôi Thần giáng lâm, Bích Huyết chiếu khắp nhân gian, ỷ nhận phá trời cao. Hắn cân nhắc thật lâu. Câu thứ qua Bích Huyết khiến hắn liên tưởng đến một loại máu gì đó. Sau lại đối ý, có phải là bích huyết đan tâm bình thường, một loại tinh thần nào đó chẳng hạn? Ỷ nhận phá trời cao có phải chỉ Lôi thần chùy?

Lần thứ hai tại Thương Nguyệt thành, lời tiên đoán về hải dương chi quốc xa xôi, huyễn diệt dị lục chi đô, tà ác trớ chú. Ngươi đã đến, quang minh cùng hắc ám.

Trước kia hắn không biết nhưng hiện tại đã hiểu rõ. Hải dương chi quốc chính là hải để chi thành dưới đáy biển. Dị lục chi đô chính là Thương Nguyệt đại lục, thần chi trớ chú có lẽ là lời nguyền rủa tà ác luân lạc của thần giới. Chỉ là hắn không đoán ra cuối cùng quang minh cùng hắc ám là ở đâu?

Tựa hồ cảm ứng được sự nghi hoặc của Long Nhất, dự ngôn châu trước mặt hắn tỏa ra quang mang màu trắng, khiến hắn cảm thấy ấm áp, khí tức thân thiết tỏa ra, trên bầu trời phảng phất như xuất hiện một nữ tử xinh đẹp với mái tóc trắng, hai mắt trong suốt, lóe lên sự cơ trí, dường như nắm cả vũ trụ trong lòng bàn tay.

Thật lâu sau Long Nhất đứng dậy. Đêm đã khuya, đã đến lúc rời đi.

Một hàng người bay tới bên bờ hồ. Trong ý thức hải của Long Nhất, Lôi thần bài lóe lên hào quang, tinh thần lực dẫn xuất ma pháp nguyên tố trong thiên địa, lôi điện hệ ma pháp nguyên tố mau chóng hướng tới Long Nhất bay đến, thân thiết tương hỗ lẫn nhau. Tiếp đó bầu trời đầy sao lập tức bị mây đen bao trùm, cuồng phong hiện lên.

Tia chớp cắt qua phía chân trời, tiếng sấm vang lên, hoa cỏ bị gió ép nằm rạp trên mặt đất. Trong chốc lát mưa lớn bắt đầu rơi xuống, rồi biến thành cơn mưa nặng hạt.

"Đáng chết. Thời tiết như thế nào lại như vậy, vừa trong đã lại thay đổi." Dưới Long vương phong, một long tộc thủ vệ mở miệng mắng, thân thể khổng lồ hướng sơn động đi tới, sợ tia chớp kia bổ vào hắn.

"Phu quân, ta sợ a." Phỉ Lực trưởng lão ôm thê tử vào trong lòng, một đôi nhũ hoa cọ sát.

"Đừng sợ, có ta ở đây mà?" Phỉ Lực trưởng lão ôm kiều thê, lòng cũng thấy bất đắc dĩ. Người vợ mới cưới này có nhu cầu quá cao khiến hắn phải làm liên tục đến mệt phờ. Chỉ là ý chí của hắn không kiên định, bị thê tử kích thích một lúc lại bắt đầu long vận.

Long Nhất dẫn mọi người tiềm nhập vào trong hồ, thông đạo mở ra, mọi người không chút do dự nhảy xuống, trong chốc lát đã bị phun ra khỏi mặt nước bên ngoài đảo.

Mọi người vừa chui ra khỏi mặt biển, mây đen lập tức bay đi, bị gió thổi sạch, bầu trời càng thêm trong xanh.

Long Nhất dẫn mọi người trở lại nhà Tinh Tinh ở trên hòn đảo nhỏ, liền nhìn thấy Đặc Lôi Toa đang ôm Tinh Tinh, tươi cười nhìn bọn họ.

"Long ca ca, ngươi đã trở lại. Tinh Tinh rất nhớ ngươi a." Tiểu Tinh Tinh thấy mặt Long Nhất liền vui mừng, lập tức nhảy xuống tiến vào lòng Long Nhất, ôm chặt lấy hắn không rời.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv