Ánh nắng chói chang rọi qua cửa sổ rọi ào, Hoa Ngọc Khanh cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nàng lập tức cảm giác được Âu Dương Quốc Vĩ đang khoanh chân ngồi bên cạnh. Cảnh hành công này cũng là việc hằng ngày Âu Dương Quốc Vĩ đều làm, Hoa Ngọc Khanh cũng sớm thành thói quen. Nàng chợp chợp hai mắt, bởi vì tối qua ngủ không ngon, mắt có hơi đỏ. Nghĩ đến đủ loại tình huống tối qua, mặt Hoa Ngọc Khanh không khỏi lại đỏ lên. Nàng lén lút mở hai mắt ra nhìn, quan sát bóng lưng của Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ hành công sau ba vòng, cảm giác chân khí trong cơ thể càng mênh mong, có loại khí tuỳ ý đi, chân khí lâu lâu phản kích lại khiến cảm giác như một kích trí mạng. Đây là hiện tượng chưa từng có khi luyện công lúc xưa. Âu Dương Quốc Vĩ vừa vui vừa sợ nghĩ rằng, có thể 'Xích Dương thần công' của mình sắp đột phá qua tầng thứ tám. Nếu không bởi vì Hoa Ngọc Khanh đang ngủ bên cạnh, sợ rằng chân khí phạm tới nàng nên đã khắc ý nội liễm, nói không cừng chân khí 'Xích Dương thần công' có thể huyễn hoá tới kim long, đạt đến cảnh giới đả thương người trong vô hình.
Hoa Ngọc Khanh si mê nhìn bóng lưng của Âu Dương Quốc Vĩ. Chẳng biết bao lâu, Âu Dương Quốc Vĩ thu công, xoay người nhìn nàng, thấy nàng như vậy, nở nụ cười ôn nhu. Hoa Ngọc Khanh từ si mê tỉnh lại, thấy Âu Dương Quốc Vĩ đang mỉm cười với mình ( lúc này, Hoa Ngọc Khanh cảm giác được nụ cười của Âu Dương Quốc Vĩ có điểm khác thường, chỉ là trong lòng nàng cảm giác như vậy), liền mắc cỡ "A" một tiếng duyên dáng, rồi xoay người lại. Lúc này, cả hai tai cũng đỏ lên, thật khó chịu a. ( Đây chính là thiên tính tự nhiên biểu hiện của nữ hài tử mà).
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy nàng đáng yêu như thế, trong lòng thật sự là yêu muốn chết. Đợi một lúc, rồi mới đặt tay lên vai nàng, ôn nhu nói: "Ngọc Khanh, rời giường thôi. Mỹ Mỹ các nàng có thể đang chờ chung ta dùng điểm tâm."
Đúng a, nếu không rời giường ra ngoài, Mỹ Mỹ tỷ các nàng hiểu lầm, tưởng rằng mình và Vĩ ca đang… Còn nằm ở trên giường nữa, vậy cái kia càng khó giải thích nha. Hoa Ngọc Khanh vừa nghĩ tới, tai lại đỏ lên, lập tức nhẹ giọng nói với Âu Dương Quốc Vĩ: "Vĩ ca, chàng đi ra trước đi, thiếp rửa mặt xong rồi sẽ ra."
Âu Dương Quốc Vĩ mỉm cười đi ra ngoài. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lúc Hoa Ngọc Khanh ra khỏi phòng, mọi người cũng đều ngồi chờ nàng dùng bữa sáng, nàng cũng không chịu thua kém. Vào lúc này, lại ghĩ đến tình huống trên giường tối qua cùng Âu Dương Quốc Vĩ, mặt đỏ lên, đầu cũng cúi xuống, không dám nhìn mọi người. A a, thật đúng là bộ dáng có tật giật mình. Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ nhìn thấy nàng, rồi quay nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, cũng không cố kỵ 'phác kỷ' cười một tiếng.
Nghe được hai tỷ tỷ cười nàng, Hoa Ngọc Khanh càng xấu hổ hơn, cứ ngây dại đứng ở đó. Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy bộ dánh thẹn thùng đáng yêu của nàng, trong lòng hiện lên cảm giác thương yêu không từ nào tả nổi. Hắn sợ Hoa Ngọc Khanh gặp khó, mỉm cười rồi đi qua, muốn kéo nàng tới đây và ngồi xuống.
"Đều tại chàng, đều tại chàng, làm hại người ta…" Hoa Ngọc Khanh dùng đôi tay nhỏ nhắn đấm như vô lực vào ngực của Âu Dương Quốc Vĩ.
Chậm rãi, Hoa Ngọc Khanh khôi phục lại thái độ bình thường, bắt đầu không ngừng cười đùa với hai tỷ tỷ. Rất nhanh, mọi người trong không khí ấm áp dùng bữa sáng xong.
Tại Tân Nhai tiểu trấn này, bởi vì Hoa Ngọc Khanh bị thương, đã lưu lại khoảng mười ngày. Mấy ngày hôm trước, Âu Dương Quốc Vĩ tìm được phân đàn của Phi Hổ bang ở đây. Trừ mấy người chạy thoát ra, phàm là bang chúng ngoan cố phản kháng toàn bộ phế đi. Có vài người nguyện ý cải tà quy chánh, thì để bọn họ trở về quê cày ruộng sống qua ngày.
Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ đã lên tiếng sẽ giải quyết Phi Hổ bang. Tại Tuệ thành, còn đó cuộc chiến dữ dội hơn đang chờ đợi hắn.
Trên đường đi đến Tuệ thành, bận tâm thương thế của Hoa Ngọc Khanh, mặc kệ Hoa Ngọc Khanh có phản đối thế nào, Âu Dương Quốc Vĩ kiên trì bắt nàng ngồi trên xe ngựa. Âu Dương Quốc Vĩ làm như vậy, khiến cho Hoa Ngọc Khanh phi thường cảm động, cái này rõ ràng là Vĩ ca quan tâm đến nàng. Âu Dương Quốc Vĩ còn cố ý để Tằng Mỹ Mỹ và Lưu Phỉ Phỉ ngồi xe với nàng. Như vậy Hoa Ngọc Khanh cũng sẽ không có buồn chán, cũng để cho các tỷ muội nàng quen biết thêm, câu thông cảm tình. Thật sự là một việc nhất cử lưỡng tiện.
Lưu Phỉ Phỉ từ nhỏ phụ mẫu phân ly, sau mẫu thân vì bệnh mà mất, may mắn được sư phụ, 'Đỉnh hồ tiên cô' Dương Tổ Nhi, thu giữ nàng, trên đời cũng không còn người thân nào khác. Bây giờ có thêm hai hảo tỷ muốn, trong lòng không chỉ vui vẻ nói không ngừng, dọc đường, mà tiếng cười kiều thuý của nàng vang ra ngoài xe rất xa.
Âu Dương Quốc Vĩ nghĩ đến lúc xuốn núi chỉ là một thân cô độc, bây giờ bên cạnh lại có tới ba vị kiều mỹ phu nhân như hoa như ngọc, trong lòng thật sự xúc động, ngâm nga không thôi. Tằng Mỹ Mỹ trầm ổn thành thục, Lưu Phỉ Phỉ hoạt bát thuần tình, Hoa Ngọc Khanh e lệ đáng yêu, mỗi người mỗi vẻ khiến hắn yêu hoài không muốn bỏ. Đột nhiên hắn nhớ đến lời của ân sư khi xuống núi, chợt hiểu ra, cuối cùng cũng minh bạch, chẳng lẽ sư phụ sớm đã biết ư? Vậy còn có thêm ai nữa đây? Ý nghĩ này đến, Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi tự mắng mình hoa tâm, lòng tham không đáy.
Rất nhanh, đã tới được Tuệ thành.
Sau khi tìm được khách sạn, Âu Dương Quốc Vĩ để lão quan gia trước là tìm một bằng hữu ở Châu Giang bang để biết tình hình, xem có tin tức của Cung Bằng Phong hay không. Điểm ấy Âu Dương Quốc Vĩ cũng không ôm hy vọng lớn, chủ yếu là muốn xem trong Châu Giang bang có biến hoá gì không. Biết mình trên đường đến Tuệ thành đã gây ra nhiều chú ý, lấy tai mắt khắp nơi của Châu Giang bang, bọn họ không thể nào không thu được phong phanh gì. Âu Dương Quốc Vĩ để lão quản gia thám thính tình hình của bọn họ cũng không có ý kiến gì. Bởi vì trên đường đi, Âu Dương Quốc Vĩ có một ý nghĩ mới, chính là sau khi giải quyết ân oán với Phi Hổ bang xong, nếu có thể, hắn muốn đem võ lâm trong Tuệ thành như một chậu cát đổ đi để thay đổi mới, hắn mới thống nhất võ lâm ở Tuệ thành, hắn muốn là đại lão! Như vậy đối với sau này muốn tìm Cung Bằng Phong báo thù thì tiện lợi hơn. Có tai mắt nhiều, và lấy tin tức của người trong võ lâm, Cung Bằng Phong muốn trốn cũng không còn dễ như vậy. Đương nhiên lúc động thủ thật, hắn không để người khác nhúng tay vào, hắn muốn chính mình tự tay xử lý cừu nhân.
Đã có ý nghĩ này, hắn trước tiên là chiếm Châu Giang bang, sau đó thông qua lực lượng của Châu Giang bang để giúp hắn quản lý. Bởi vậy trước hết hiểu rõ Châu Giang bang có hữu dụng hay không là rất quan trọng.
An bài xong hết thảy, hắn đi tới đại đường gặp mấy vị kiều mỹ phu nhân như hoa như ngọc.
"Vĩ ca, chàng xong chưa, mau tới đây, chúng ta muốn nói về việc chàng bới Ngọc Khanh muội." Lưu Phỉ Phỉ là người đầu tiên chạy đến, cười hì hì, lôi kéo Âu Dương Quốc Vĩ đi qua. Tằng Mỹ Mỹ ở bên cạnh mỉm cười không mở miệng. Hoa Ngọc Khanh thì đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nguyên lai, trên đường đến Tuệ thành, Hoa Ngọc Khanh bị Lưu Phỉ Phỉ dụ dỗ kể việc phát sinh tối hôm đó. Lưu Phỉ Phỉ biết nàng và Âu Dương Quốc Vĩ chưa cho hoan ái, trong lúc đó liền cấp cho nàng một kế làm sao đối phó với Âu Dương Quốc Vĩ, khiến Hoa Ngọc Khanh xấu hổ không ngừng ừ ừ dạ dạ! Tằng Mỹ Mỹ thì ở bên cạnh mỉm cười, có Lưu Phỉ Phỉ vui tính này, sau này cũng không còn buồn chán nữa, khó được nàng ta hào phóng như vậy, xem ra băn khoăn trước kia của mình đúng là dư thừa rồi. Vốn Mỹ Mỹ thấy hai nàng trước kia có quan hệ không tốt, còn nghĩ làm cách nào đi giải quyết nữa, nàng cũng thật không muốn nữ nhân bên cạnh của Vĩ ca lại câu tâm đấu giác.
Hoa Ngọc Khanh nghe Phỉ Phỉ nói xong, tâm khó chịu, nhưng lại cảm giác được có khó khắn, đều ngượng ngùng. Ngày hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ đi ra, Lưu Phỉ Phỉ thật đúng không sợ thiên hạ đại loạn, đã tìm tới Âu Dương Quốc Vĩ, Hoa Ngọc Khanh càng ngượng ngùng hơn.
"Đúng không?" Âu Dương Quốc Vĩ mỉm cười nhìn Hoa Ngọc Khanh.
"Đúng đó, chàng bao lâu nữa mới cùng Ngọc Khanh muội của chúng ta…. Ai yêu, ngươi sao lại nhéo ta." Lưu Phỉ Phỉ nói chưa xong, Hoa Ngọc Khanh thấy nàng càng nói càng quá, ở bên cạnh hung hăng nhéo nàng một cái, còn mặt ửng đỏ liếc Âu Dương Quốc Vĩ một cái
Nhìn thấy bộ dánh thệ thùng của Hoa Ngọc Khanh, Âu Dương Quốc Vĩ dù là đầu gỗ cũng biết các nàng đang nói về cái gì, cũng không khỏi tâm thần rung động.
Lập tức ổn định tinh thần, nói lảng sang chuyện khác: "Ngày mai ta phải đi tổng đàn của Châu Giang bang. Các nàng đi theo ta hay nghỉ trong khách sạng?"
"Đi, đương nhiên thiếp muốn đi. Dù sao Vĩ ca đi đâu, thiếp sẽ đi đó." Lại là Lưu Phỉ Phỉ, Tằng Mỹ Mỹ và Hoa Ngọc Khanh cũng phụ hoạ theo. Âu Dương Quốc Vĩ thầm cười, kết quả đúng như dự đoán.
"Được, chờ Thần Binh về, xem tình hình thế nào, ngày mai chúng ta cùng đi. Nhưng mà, Ngọc Khanh, ngày mai nàng phải ở bên cạnh ta không được cách xa, biết không?" Âu Dương Quốc Vĩ cố ý phân phó. Hắn biết Hoa Ngọc Khanh bị thương vừa khỏi, sợ vạn nhất khi động thủ, nàng lại bị thương, có mình bên cạnh, mình cũng có thể bảo vệ nàng.
Lời lọt vào tai Hoa Ngọc Khanh, phương tậm ngọt ngào, khẽ gật nói với Âu Dương Quốc Vĩ, "vâng"
Tiếp theo, Âu Dương Quốc Vĩ kể qua kế hoạch của mình với tam nữ, không cần phải nói, lại thu được nhất trí thông qua. Bây giờ trong tâm của tam nữa, lời của Âu Dương Quốc Vĩ chính là thánh chỉ, Âu Dương Quốc Vĩ làm cái gì đều đúng cả, a a.
Nói xong, mọi người cũng thay đổi đề tài, cũng thêm chút dễ dàng hơn. Mấy vị tuyệt sắc mỹ nhân nói về phong cảnh. Lưu Phỉ Phỉ quen thuộc Tuệ thành nhất, sau này ra ngoài, nàng được nhiên trở thành hướng đạo.
Ngày mai, kế hoạch chinh phục võ lâm trong Tuệ thành của Âu Dương Quốc Vĩ bắt đầu khải động.
Quyển 2 - Diễm tình chi lữ