Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Chương 13: – Hồng y thiếu nữ



Buổi trưa vừa qua, tại trên đường từ Thiền Châu đi Tuệ hành. Trên đường người đi đường thưa thớt cũng chỉ không tới mấy người.

Âu Dương Quốc Vĩ và Tằng Mỹ Mỹ cùng lão quản gia Thần Binh từ từ đi, bọn họ cũng không cần thi triển khinh công, bởi vì dù sao nơi này cũng nơi hoang vu, nếu mà thi triển ra thì cũng quá kinh thế hãi tục rồi. Cung Bằng Phong khả năng còn ở tổng đàn không cao, y hiện tại nội lực hoàn toàn biến mất, cho dù không chết cũng tìm một địa phương ẩn trốn để có thể điều dưỡng hồi phục nội lực, chứ không lẽ chờ Âu Dương Quốc Vĩ đến lấy mạng già của y?

Bọn họ biết rõ Cung Bằng Phong không có ở tổng đàn Châu Giang bang từ trước rồi. Chính là họ muốn nhìn xem y có lưu lại dấu vết gì không, để từ đó có thể tính từng bước. Hơn nữa Âu Dương Quốc Vĩ nghe lão quản gia nói bản chất đại đa số bang chúng của Châu Giang bang không có biến chất hoàn toàn, bang chủ làm những chuyện như vậy bọn họ cũng không biết. Âu Dương Quốc Vĩ cũng bởi vậy nổi lên ý niệm thu dụng bang chúng, dù sao Châu Giang bang đúng là Tuệ thành đại bang phái, nếu có thể cho mình sử dụng thì ngày sau muốn tra tìm hạ lạc của Cung Bằng Phong có thêm một cánh tay giúp lực.

Ba người cười nói từ từ chậm rãi đi tới. Lão quản gia đều đem tất cả bang phái và võ lâm cao thủ ở Tuệ thành tường tận giới thiệu cho Âu Dương Quốc Vĩ.

Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, lão quản gia cùng Âu Dương Quốc Vĩ và Tằng Mỹ Mỹ ở chung ngày càng tốt, mà theo đó Thần Binh đối với Âu Dương Quốc Vĩ ngày càng hiểu rõ, lòng kính nể cũng càng lớn. Âu Dương Quốc Vĩ và Tằng Mỹ Mỹ có lão quản gia cũng đỡ bận rộn hơn, những việc bình thường như ăn cơm, tìm quán trọ cũng không cần lo lắng nữa. Thần Binh nguyên lai là lão quản gia của Châu Giang bang, cùng Cung Bằng Phong xuất môn ra ngoài là chuyện thường như cơm bữa, này đối với ông là rất quen thuộc. Bất giác Thần Binh cũng thành quản gia Âu Dương Quốc Vĩ và Tằng Mỹ Mỹ, chúng ta vẫn xưng ông là lão quản gia nghen.

Đi tới, đi ngang qua một mảnh cây cối, đột nhiên từ sau lưng vang lên tiếng la của một người: "Uy! Các người đứng lại."

Thanh âm trong trẻo, âm điệu rất động lòng người.

Bon họ ba người ngẩn người, là ai vậy? Là gọi chính mình sao? Không khỏi dừng chân lại.

Theo một làn gió thơm phác vào mũi, một thân ảnh hồ điệp đi tới, đúng là một nữ tử thiên kiều bá mị. Xem bộ dáng nàng bất quá không tới mười tám mười chín tuổi, một thân xiêm y màu lửa đỏ, gò má ửng đỏ. Tóc dài tùy ý phiêu dật, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cùng đôi mắt to, kiều mị nhưng bên trong mang chút tinh nghịch, biểu thái thích chọc ghẹo người khác.

"Các ngươi có chuyện gì xảy ra vậy, kêu cả nửa ngày rồi mới chịu dừng lại." A a tự nhiên tới hỏi tội.

"Ờ, phải không? Xin lỗi chúng ta không nghe thấy." Âu Dương Quốc Vĩ tự mình không biết từ sau khi hấp thu từ Cung Bằng Phong âm dương chân khí của âm dương tà công thì sau đó đối với nữ tử đặc biệt ôn nhu mà lại kiên nhẫn.

"Hừ, thật biết gạt người, ngươi không nghe thấy thì không biết dùng mắt nhìn nha?" Hồng y thiếu nữ thân thể mềm mại uốn éo như con rắn nhỏ, đẹp mắt cực kỳ.

"A a, chúng ta vội đi Tuệ thành không để ý, xin lỗi." Nói xong xoay người muốn đi. Mặc dù nói nữ nhân là tốt, nhưng dù sao nữ nhân này lại xuất hiện cũng quá đột ngột nha, nàng cái gì lai lịch đều không rõ, Âu Dương Quốc Vĩ không muốn cùng nàng dây dưa.

"Vậy à? Thật tốt quá, ta cũng muốn về Tuệ thành, chúng ta chung đường rồi, tốt quá." Nói xong, đôi mắt lại nhìn Tằng Mỹ Mỹ vòng vo. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Nga, đúng không? Chúng ta cũng không quen biết, đồng hành dường như không tốt lắm?" Âu Dương Quốc Vĩ vẫn còn muốn cự tuyệt.

"Tại sao? Chẳng lẻ nói là ta không xứng với ngươi à?" Câu nói cũng quá thẳng thắn đi, mặt hồng y thiếu nữ đỏ lên, lời vừa ra khỏi miệng thì nghĩ lại nhất tưởng xấu hổ đến phương tâm phải loạn, mặt càng đỏ hơn, xoay sang chỗ khác cũng không dám nhìn lại Âu Dương Quốc Vĩ một cái nữa.

Âu Dương Quốc Vĩ vô tình nghe nàng nói như vậy cũng ngẩn cả người. Trong lòng không khỏi nổi lên tia rung động.

Xoay mặt lại nhìn Tằng Mỹ Mỹ thì nàng cũng không thèm để ý tới hắn. Tại huyệt động ở ngọn Mạo Tử, Âu Dương Quốc Vĩ cấp cho nàng mấy lần phải ngất đi, nàng cũng không dám quên. Tuy nói hai ngày qua hắn đều thực ôn nhu, nhưng là có thể nhìn ra hắn cũng không có tận hứng, tự mình có tâm muốn thỏa mãn hắn. Nhưng nhớ tới ngọn Mạo Tử thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bởi vậy tâm lí trong lòng cố ý cho hắn tìm thêm mấy người tỷ muội cùng nhau thị hầu hắn. Bây giờ gặp được vị hồng y thiếu nữ thiên kiều bá mị thì cảm thấy cũng rất thích, lập tức mỉm cười có tâm ý với Âu Dương Quốc Vĩ nhưng không mở miệng.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn Mỹ Mỹ cười như vậy cảm giác rất lạ, trong lòng càng xấu hổ, nói: "Này, này tại hạ cũng không có ý này."

Lão quản gia đột nhiên nhớ ra, hồng y thiếu nữ mặc xiêm y hỏa hồng chẳng lẻ đó là người hai năm trước ở Tuệ thành nổi danh hàng đầu "Võ lâm ngọc nữ" Lưu Phỉ Phỉ? Nghe nói nàng là đồ đệ đắc ý của "Đỉnh hồ tiên cô" Dương Tổ Nhi, một thân võ học toàn bộ được "Đỉnh hồ tiên cô" chân truyền, bởi vì nhân bộ dạng thanh thuần đáng yêu, xuất đạo hai năm đến đã đem tiểu nam sinh trong chốn võ lâm khiến cho thần hồn điên đảo. Mà nàng chỉ cũng không dùng để bán, tuyên bố muốn thủ thân như ngọc, còn nói không đến ba mươi tuổi không lấy chồng đây. Dẫn ra rất nhiều tin đồn trong võ lâm, có người nói nàng là được một bang chủ hay chưởng môn bao dưỡng, lại có người nói nàng tại hải ngoại đã có ý trung nhân rồi. Đủ loại tin đồn bất đồng nổi lên khắp nơi. Nhưng người phát xuất tin đồn đều bị giết không rõ vì sao, sau đó, Lưu Phỉ Phỉ lại đi ra bắc bỏ tin đồn. Ài, tóm lại, người này không phải một người dễ đối phó.

Suy nghĩ việc này, lão quản gia mở miệng nói:" Cô nương, chẳng lẻ là đại danh đỉnh đỉnh "Võ lâm ngọc nữ" Lưu Phỉ Phỉ sao?"

"Lão quản gia, ta là "Võ lâm ngọc nữ" Lưu Phỉ Phỉ không sai, nhưng đỉnh đỉnh đại danh nên dụng tại công tử các người "Thiểm điệm truy hồn kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ là thích hợp nhất." Lưu Phỉ Phỉ ngọt ngào cười nói. Nụ cười này làm cho trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ run lên, trong ánh mắt toát ra một cổ khí tức tà dị mê người rất tự nhiên tản về phía "Võ lâm ngọc nữ" Lưu Phỉ Phỉ ra. Lưu Phỉ Phỉ cũng cảm nhận cổ khí tức này đối với mình có lực hấp dẫn, từ từ lâm vào ý loạn tình mê.

Lão quản gia nghe nàng nói như vậy thì biết nàng là có ý đồ mà đến, ngay cả thân phận mấy người mình đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nghĩ thầm rằng, nàng thật có ý đồ bất chính gì đây, với võ công của công tử cũng tuyệt đối không đảm bảo có việc gì, liền nói: Công tử, người xem"

"Được rồi, nếu chúng ta hữu duyên như vậy thì cùng đi thôi." Lão quản gia nói vừa rồi là muốn Âu Dương Quốc Vĩ và Lưu Phỉ Phỉ xích lại với nhau. Âu Dương Quốc Vĩ có chút bất đắc dĩ nói.

"Tốt quá, chúng ta cùng đi lạc. Lạc, lạc, lạc." Lưu Phỉ Phỉ phương tâm mừng thầm vui vẻ cười nói, như một đám khói chạy vọt lên phía trước

Quả thật, Lưu Phỉ Phỉ là chuẩn bị mà đến, nàng nghe được người trong giang hồ nói rằng võ công của "Thiểm điệm truy hồn kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ xuất thần nhập hóa, còn có người nói bộ dạng tiêu sái anh tuấn như thế nào, bất quá Phan An tái thế cũng như vậy thôi. Nàng không khỏi nổi lên lòng tò mò, cũng mơ hồ động lên cái phương tâm ẩn sâu trong lòng không kia mà không thể để người ngoài biết. Kỳ thật Lưu Phỉ Phỉ cũng là người dám yêu dám hận, chỉ cần tự mình thích, chuyện gì cũng dám làm. Cho dù mình yêu thương người đó trong khi hắn lại có nữn nhân khác, nàng cũng không cần. Nàng cũng sẽ không tranh cái gì đại lão bà, tiểu lão bà gì gì đó. Điều kiện tiên quyết là nam nhân này phải thương yêu nàng, trong lòng có nàng. Bởi vậy, khi nàng nghe nói tin tức Âu Dương Quốc Vĩ tại Thiền Châu thì đặc biệt từ Tuệ thành chạy tới, ai ngờ chậm một bước, đảng sau khi nàng tới Thiền Châu rồi thì Âu Dương Quốc Vĩ đã lên đường đi Tuệ thành rồi. Nàng lại đuổi theo cho tới giờ. Dọc đường đều nghe về Âu Dương Quốc Vĩ phong độ như thế nào, đại chiến bang chủ Châu Giang bang Cung Bằng Phong, vừa lại như thế nào một kích đánh gục hết đám cao thủ ở Thiền Châu phân đàn của Châu Giang bang. Nhưng nghe mỗi người mỗi vẽ bất đồng không giống, khiến nàng muốn gặp Âu Dương Quốc Vĩ, tâm tình ngày càng cấp bách.

Bắt gặp Âu Dương Quốc Vĩ thì vừa nhìn hắn thật là vóc người cao lớn, chính là mặt ngọc môi đỏ, răng trắng mắt to, ánh khí bức người, giống như ngọc thụ lâm phong, giống như bạch mã hoàng tử trong mộng của mình, cả phương tâm bị hắn mê trụ rất sau. Nhìn nữ hài tử bên cạnh hắn cũng là phong tình vạn chủng, da dẻ mịn màng, oánh ánh trắng tuyết, vóc người uyển chuyển thon dài, nhũ phong cao vút. Biết người này chính là Tằng Mỹ Mỹ. Nhưng nàng đối với chính mình rất tự tin sẽ ở Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng chiếm được một vị trí thuộc về mình.

Đây là lời chân thật của 'Võ lâm ngọc nữ' Lưu Phỉ Phỉ, mặt ngoài nói chuyện ồn ào.

Hiện tại, mục đích đầu tiên tiếp cận Âu Dương Quốc Vĩ đã đạt được, nàng rất vui vẻ, vừa đi phía trước vừa nhảy, trong lòng trở lại nghi vấn cổ hơi thở tà dị mê người kia như thế nào lại đối với chính mình hấp dẫn như vậy. Càng nghĩ đến, sắc mặt nàng so với quần áo càng đỏ thêm. Thiếu nữ đang yêu là như thế, chính là thích theo đuổi lãng mạn và kích thích, tựa hồ như không tính nói chuyện yêu đương. A a.

"A có người chết." Đi tới, đột nhiên ở phía trước Lưu Phỉ Phỉ la hoảng lên, chạy đến bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ lôi kéo cánh tay hắn không ngừng kêu. Nữ nhân vẫn là nữ nhân, lúc không có chỗ dựa thì tự mình một người không sợ trời sợ đất, một khi có chỗ dựa, trời sanh đối với nam nhân có sự ỷ lại liền hiển lộ ra hoàn toàn không bỏ sót chỗ nào.

Chỉ thấy cây cối ven đường nằm một lão nhân trang phục đen, bên cạnh còn có cây đại đao bỏ lại. Thân hình trước khi chết đầy máu, đang hấp hối. Thấy bọn họ vài người, giãy dụa muốn đứng lên, dường như có lời muốn nói ra.

Quyển 2 - Diễm tình chi lữ


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv