Thanh Vũ cũng bị Dương Thiên làm bất ngờ:
- Ngươi muốn đi theo ta?
Dương Thiên cũng không rảnh rỗi như hắn nói. Nhưng từ vết thương cùng thái độ vội vã của nàng, hắn có thể đoán được chuyến đi lần này của nàng rất nguy hiểm.
- Đúng vậy. Ngươi cũng biết, ta thế nhưng rất lợi hại a. Biết đâu g7QtlvO có thể giúp được ngươi.
- Tùy ngươi.
Thanh Vũ cũng không từ chối Dương Thiên. Chuyến đi lần này nguy hiểm khá cao, nhưng nàng lại không thể không đi. Có Dương Thiên hỗ trợ khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Theo Thanh Vũ đi được một đoạn, Dương Thiên không nhịn được hỏi:
- Ngươi trước tiên có thể kể cho ta biết là có chuyện gì hay không?
Thanh Vũ dường như không nghe thấy Dương Thiên nói gì, cứ mặc kệ hắn mà đi tiếp. Nếu nàng đã không muốn nói, Dương Thiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi. Chuyện này sớm muộn hắn cũng sẽ biết mà thôi.
Hai người đi đến sân bay, Thanh Vũ lúc này mới nhìn qua Dương Thiên:
- Ngươi có hộ chiếu không?
- Hộ chiếu. Ngươi muốn đi ra nước ngoài sao. Châu Âu?
Thấy nàng gật đầu, Dương Thiên không khỏi cau mày:
- Không có. Việc này có chút phiền phức a. Ta nghe nói thời gian để làm hộ chiều cũng không ngắn.
- Không cần. Với tu vị của ngươi, trốn trong khoan chứa hàng của máy bay là được rồi.
- Cái này a. Không cần, ta có thể bay…
- Ngươi nói cái gì?
- Không có gì. Cứ làm như vậy đi.
Hắn vốn định nói mình có thể bay theo, nhưng chợt cảm thấy không ổn. Tuy nói là tu sĩ Trúc Cơ trở lên có thể phi hành, nhưng dù là Kim Đan kỳ tu sĩ cũng không thể bay được quảng đường xa như vậy. Dương Thiên cũng không muốn bại lộ thực lực của mình quá sớm, như vậy chuyến đi này sẽ không còn gì thú vị nữa.
Theo chỉ dẫn của Thanh Vũ, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật qua mắt tất cả các loại thiết bị kiểm tra rồi tiến vào khoan chứa đồ. Ngồi trong đó được một lúc, máy bay đã bắt đầu cất cánh. Dương Thiên liền lấy laptop ra để chơi game. Do không có kết nối internet, Dương Thiên đành chơi một game offline là Warcraft.
Tựa game này khá nổi tiếng, nhưng vì nó là game offline nên Dương Thiên chưa từng chơi bao giờ. Hiện tại vào chơi được một lúc, hắn phát hiện game này cũng rất thú vị a. Mải mê chinh chiến, Dương Thiên đột nhiên nghe được ở góc khoan chứa đồ có một âm thanh phát ra.
Đưa mắt nhìn về phía đó, Dương Thiên phát hiện đó là chỗ chứa một vài loại động vật nên cũng không để ý. Một lát sau, âm thanh lạ lại vang lên, lần này khá giống một thiếu nữ đang rên rỉ. Dương Thiên không khỏi ngẩn ra:
- Loại động vật nào có thể phát ra âm thanh của một thiếu nữ. Sao ta chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Tiến lại phía góc của khoan chứa, Dương Thiên phát hiện ra âm thanh phát ra từ một cái valy chứa đồ chứ không phải là chuồng thú.
- Chẳng lẽ là bắt cóc. Thật thú vị a.
Mở valy ra, bên trong là một mỹ nữ. Nhìn tuổi tác chỉ khoảng 19, 20. Mái tóc màu vàng, gương mặt châu Á điển hình, xem ra là con lai. Dương Thiên cẩn thận quan sát nàng một chút rồi đưa ra kết luận, nàng cũng không thua kém gì Tần Tuyết, là một đại mỹ nữ a.
Không ngờ chui vào khoan chứa máy bay cũng có thể gặp được một đại mỹ nữ như vậy. Chẳng lẽ đây là tác dụng cường đại của Đào hoa vận sao?
Thiếu nữ nhìn thấy có người mở valy ra liền mừng rỡ. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mở mắt ra lại phát hiện Dương Thiên đang đánh giá mình, tâm thần lại hoảng sợ nghĩ:
- Hắn tại sao lại nhìn ta như vậy. Chẳng lẽ là có ý đồ xấu với ta. Không được, ta hiện tại đang bị trói chặt, không thể phản kháng, lỡ như…
Dương Thiên không biết, hắn chỉ dừng lại đánh giá một chút lại khiến nàng suy nghĩ nhiều như vậy. Làm một thủ thế yên lặng xong, Dương Thiên bắt đầu cởi trói cho nàng. Thiếu nữ cả người vốn căng cứng dần buông lỏng.
Cởi trói xong, Dương Thiên mới nhìn nàng hỏi:
- Tại sao ngươi lại bị bắt nhốt ở chỗ này?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Ta vừa mới vừa đáp máy bay trở về nước thăm gia đình, ta chỉ nhớ được đến khi ta lên một chiếc taxi. Mọi chuyện sau đó ta đều không rõ. Chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở chỗ này.
Dương Thiên cau mày trầm tư, sau một lúc liền nói ra phán đoán của mình:
- Theo như ta đoán, chắc hẳn ngươi đã gặp một bọn bắt cóc. Bọn chúng đang tìm cách chở ngươi ra nước ngoài để bán lại cho bọn buôn người. Nếu suy đoán của ta không sai, bọn bắt cóc chắc chắn cũng đang có mặt trên chuyến bay này.
Thiếu nữ nghe Dương Thiên nói xong, vẻ mặt đã tái mét:
- Vậy ta phải làm sao. Nếu như lại rơi vào tay bọn chúng chẳng phải đời ta coi như chấm hết sao. Không được, ngươi nhất định phải giúp ta.
- Ta đã cứu ngươi ra thì tất nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi. Nhưng tình hình hiện tại có chút bất ổn. Không bằng ngươi tiếp tục ở lại đây. Đến khi máy bay hạ cánh, ta sẽ tìm cách đưa ngươi xuống.
Thiếu nữ vội nắm chặt lấy tay Dương Thiên:
- Ngươi định bỏ lại ta ở đây một mình sao. Đừng a, nơi đây là nơi nào, tại sao lại tối như vậy.
Biết tâm tranh nàng đang bất ổn, Dương Thiên vội trấn an:
- Yên tâm, ta sẽ ở lại đây với ngươi. Đây là khoan chứa hàng của máy bay. Trước khi máy bay dừng lại, bọn hắn sẽ không đến đây.
Thiếu nữ nghe vậy cũng an tâm không ít, một lúc sau, nàng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tò mò nhìn Dương Thiên:
- Đúng rồi, tại sao ngươi lại có mặt ở đây?
Dương Thiên thấy nàng hỏi vậy, gương mặt cũng có đôi chút xấu hổ. Đối với một người như hắn, làm những chuyện lén lút như vậy thực sự rất mất mặt.
- Ta không có hộ chiều, chỉ có thể trốn vào đây.
- Nói như vậy, ngươi đây là di chuyển bất hợp pháp rồi.
Dương Thiên không nói gì, hai người yên lặng được một lúc. Thiếu nữ lại kéo nhẹ tay hắn:
- Còn chưa giới thiệu. Ta gọi là Elise, còn ngươi?
- Ta là Dương Thiên. Ngươi là người nước ngoài sao?
Elise gật đầu:
- Ta là con lai, phụ thân ta là một người châu Âu, còn mẫu thân lại là người châu Á.
- Vậy chắc hẳn ngươi cũng có tên theo kiểu châu Á chứ.
- Chuyện này a. Ngươi cũng có thể gọi ta là Đình Đình.
- Tốt. Vậy ta liền gọi ngươi là Đình Đình. Bây giờ đến lúc máy bay hạ cánh cũng còn rất lâu, chi bằng ngươi tranh thủ ngủ một giấc.
Đình Đình nhìn qua khoan chứa hàng chật hẹp chỉ có một chút ánh sáng vội lắc đầu:
- Không được, nơi này tối như vậy, ta không ngủ được.
- Vậy cùng ta chơi game một lát đi.
Dương Thiên nói xong liền dẫn nàng lại chỗ laptop. Đình Đình nhìn thấy ánh sáng liền tỏ ra rất vui vẻ, đặc biệt trông thấy Dương Thiên đang chơi warcraft thì tỏ ra hào hứng:
- Ngươi cũng chơi warcraft sao, ta rất thích trò chơi này a.
Dương Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi cũng biết. Vậy mau chỉ ta chơi đi, ta chỉ vừa mới tập chơi, còn có nhiều chỗ chưa rõ ràng.
Đình Đình gật đầu, bắt đầu chỉ dẫn Dương Thiên:
- Ngươi mau chọn map Dota a. Đây là map nổi tiếng nhất của game.
- Không phải ta đã bảo ngươi canh đòn đánh cuối cùng hay sao. Ngươi cứ liên tục tấn công như vậy làm sao có vàng để mua đồ.
- Ngươi di chuyển kiểu gì vậy, nơi đó không có tầm nhìn, nếu như team địch ở chỗ đó thì sao?
- Đã nói ngươi lên giày trước, tại sao lại mua 4 cành cây thế kia.
Dương Thiên thật sự không thể tập trung được, từ khi nào hắn lại bị một người dạy dỗ như vậy. Nhưng không thể phủ nhận hắn chơi rất tệ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Qua vài trận, trình độ của Dương Thiên dần khá lên, Đình Đình cũng không còn chửi hắn mà còn tán thưởng:
- Ngươi học hỏi rất nhanh a.
Dương Thiên khiêm tốn:
- Đâu có, chẳng qua là do có ngươi dạy dỗ mà thôi.
- Điều này là đương nhiên rồi. Ta là ai cơ chứ.
Cô nàng này, khen ngươi một câu, ngươi liền nghĩ mình là thần thánh hay sao. Dương Thiên lắc đầu ngao ngán, nàng lúc này hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt yếu đuối khi nãy a.
Lúc này, máy bay đột nhiên trầm xuống, Đình Đình không khỏi hoảng hốt nắm chặt lấy tay Dương Thiên:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Có lẽ là do máy bay hạ cánh.
- Vậy bọn họ sắp đến đây sao?
Dương Thiên biết “bọn họ” mà Đình Đình nói đến là ai liền trấn an nàng:
- Không cần lo lắng, ta nghĩ trong khoan này cũng sẽ có cửa thoát hiểm. Lát nữa khi máy bay dừng lại, ta sẽ dẫn ngươi theo đó trốn ra ngoài. Còn về trạm kiểm soát ngoài kia, chúng ta…
Nghe thấy Dương Thiên giảng giải rõ ràng về kế hoạch bỏ trốn, Đình Đình cảm thấy an tâm không ít. Vẻ mặt tò mò nhìn hắn:
- Tại sao ngươi hiểu cách trốn thoát khỏi máy bay như vậy. Chẳng lẽ trước đây ngươi đã từng làm thử rồi hay sao?
- Ta xem trong phim a.
…