Dương Thiên mặt nghệch ra, cũng không có tức giận với Lý Bàn:
- Bàn tử, ngươi nói rõ một chút đi. Ta không hiểu lắm.
Lý Bàn có một loại xúc động muốn đánh người. Thì ra đây mới là lý do Dương Thiên đến bây giờ vẫn chưa một lần thành công. Đã vậy còn luôn đổ lỗi là tại hắn, không ngừng tìm cách công kích mình.
- Ta nói Dương Thiên, nàng đã bày tỏ đến như vậy. Ngươi còn chưa hiểu hay sao. Không phải bình thường ngươi rất tự tin hay sao. Tại sao đến những lúc quan trọng lại ngu ngốc như vậy.
- Nàng bày tỏ với ta? Khi nào a? Lý Bàn, có phải ngươi nghe nhầm hay không. Ta có thể kể lại rõ ràng một lần nữa.
- Kể cái… Khi một mỹ nữ gương mặt thẹn thùng nói là muốn gặp lại ngươi, không nỡ xa ngươi. Ngươi còn không hiểu sao?
Cảm thấy trí tuệ của mình bị người khác khinh thường, Dương Thiên tức giận phản bác:
- Có thể khi đó nàng đang hoảng sợ. Ta vừa cứu nàng nên nàng có xu hướng dựa dẫm vào ta thì sao?
- Ta không biết. Việc này ngươi tự tìm hiểu.
Nói xong liền tắt máy, quay sang nhìn Lý Vũ:
- Tiểu Vũ, ngươi nói xem. Ta anh minh thần võ như vậy, tại sao lại có một người bạn ngu ngốc như hắn.
Lý Vũ cười, đưa tay véo mạnh vào hông Lý Bàn:
- Ngươi rất anh minh thần võ sao. Vậy ngươi đã lừa gạt bao nhiêu nữ nhân ngoài kia rồi?
Trong lúc Lý Bàn đang đau khổ cầu xin tha thứ, Dương Thiên đang do dự không quyết. Tuy hắn vẫn tin tưởng suy luận của mình, nhưng lỡ như Lý Bàn nói đúng. Dù khả năng thành công chỉ có một phần, Dương Thiên cũng không muốn bỏ lỡ.
Cắn răng quyết định, Dương Thiên quay trở lại nhà của Bạch Khiết. Dùng thần thức xác định vị trí của nàng xong liền phi thân lên cửa sổ của phòng nàng. Bạch Khiết lúc này đang nằm trên giường, tắt đèn nhưng vẫn chưa ngủ được. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa sự xuất hiện của Dương Thiên khiến tim nàng đến bây giờ vẫn còn đập mạnh.
Dương Thiên tiến lại cửa sổ, gõ nhẹ. Bạch Khiết nghe thấy tiếng động, giật mình quay đầu lại. Do tắt đèn nên chỉ nhìn thấy một bóng đen ở cửa, nhớ đến sự kiện khi nãy, liền hét to. Dương Thiên mặt tái mét, không tiếp tục nghĩ ngợi gì mà quay đầu bỏ chạy. Lúc này, đèn của phòng Bạch Khiết bật sáng, một đôi nam nữ tiến vào:
- Tiểu Khiết, có chuyện gì?
Bạch Khiết vẻ mặt hoảng sợ chỉ tay ra cửa sổ:
- Vừa nãy ở cửa sổ có một bóng người. Ta…
Nam nhân tiến lại mở cửa quan sát, không phát hiện dấu vết gì. Quay lại nhìn nàng:
- Chắc là bọn trộm cắp vặt. Không có việc gì, loại cửa đặc biệt này bọn chúng không thể mở được.
Bạch Khiết vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, lắc đầu:
- Không được, con muốn ngủ ở phòng dưới nhà.
Hai người cũng gật đầu, nhà bọn họ rộng lớn như vậy. Bạch Khiết muốn ngủ ở đâu đều tùy ý.
Dương Thiên lúc ZWWtqJE này đã chạy xa, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán:
- Việc vụng trộm này cũng thật đau tim a. Nhưng tại sao nàng vừa nhìn thấy ta đã hét lớn lên. Không đúng, chắc hẳn là do tên Bàn tử kia đã đoán sai. Ngươi được lắm, Bàn tử, ta giúp ngươi như vậy, ngươi lại dám gián tiếp phá hỏng hình tượng của ta trong mắt nàng. Để xem ta xử lý ngươi như thế nào.
Dương Thiên một mặt cắn răng nghiến lợi đổ hết tội lỗi lên đầu Bàn tử. Nhưng hắn lại quên mất, Bạch Khiết chỉ là người bình thường, không có khả năng nhìn thấy rõ hắn trong ban đêm a. Chân Tiên đại nhân đôi khi lại ngu ngốc như vậy, chỉ đáng thương cho Lý Bàn mà thôi.
Lúc này, trong ngõ hẻm khi này, một người khoác một bộ áo choàng đen đang ngồi trước vết tích Đỗ Hùng để lại.
- Hùng tử, rốt cuộc là ai đã giết chết ngươi?
Người này chính là sư phụ của Đỗ Hùng. Hắn trước kia phạm tội bị truy bắt, thân mang trọng thương, may mắn được Đỗ Hùng cứu mạng. Hắn nhận Đỗ Hùng làm đồ đệ, quan hệ của hai ngươi so với phụ tử cũng không kém chút nào. Hiện tại Đỗ Hùng bị người khác giết chết, hắn sao có thể chịu được.
Từ trong người lấy ra một con côn trùng hình thù kì lạ thả xuống đất:
- Truy Tung Cổ, mau giúp ta tìm ra xem rốt cuộc là kẻ nào to gan dám giết hại Hùng tử.
Truy Tung cổ bay lượn trong hẻm vài vòng rồi phát ra một âm thanh lạ, hắc bào nhân lập tức hiểu được:
- Có hai người sao. Một tên chỉ là người bình thường, còn một tên khá lợi hại. Dẫn ta đi gặp tên lợi hại đi, chính hắn là hung thủ giết chết Hùng tử. Còn tên còn lại, ta sẽ từ từ hành hạ hắn.
Dương Thiên vẫn không biết có người đang nhắm đến mình. Hắn từ khi trở lại địa cầu hành sự vốn không kiên nể ai. Làm việc cũng không xóa đi khí tức, không ngờ hôm nay lại gặp một kẻ biết thuật Truy Tung.
Biết Lý Bàn cùng Lý Vũ đang thân mật, Dương Thiên cũng không tiện phá hỏng. Tuy hắn phá hỏng chuyện tốt của ta, nhưng ta lại không thể làm những việc tiểu nhân như vậy a. Dương Thiên cũng nghĩ đến việc tìm Hoa Thi Âm, nhưng nghĩ kĩ vẫn cảm thấy không tốt. Đành tìm một nhà trọ để ngủ tạm.
Đúng lúc này, Dương Thiên cảm nhận được một cổ khí tức đang nhắm vào hắn. Hơi lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu:
- Ta ở kinh thành có nhiều cố nhân như vậy sao?
Đợi gần 10 phút sau, hắc bào nhân rốt cuộc cũng đã đến, Dương Thiên đưa tay lên che miệng, ngáp:
- Ngươi tốc độ chậm như vậy, muốn ta đợi đến khi nào đây.
Hắc bào nhân không khỏi kinh ngạc:
- Ngươi biết là ta đang tìm người?
- Xem ra ngươi cũng không nhìn thấy ta mà là dựa theo khí tức của ta tìm đến. A, trên người còn có sát khí, yếu như vậy mà cũng muốn giết ta?
Hắc bào nhân nghe Dương Thiên nói vậy, sự cảnh giác trong lòng càng cao lên. Hắn cảm thấy tu vị của Dương Thiên có thể cao hơn hắn, điều này có chút khó tin. Dương Thiên còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cũng đã là Trúc Cơ kỳ cao thủ?
- Là ngươi đã giết Hùng tử?
- Hùng tử là kẻ nào. Tuy ta giết không ít người, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện vu khống cho ta.
Hắc bào nhân hừ lạnh:
- Không cần xảo biện, ta phát hiện khí tức của ngươi còn lưu lại tại nơi Hùng tử bị giết.
Dương Thiên cau mày, rồi chợt nhớ ra điều gì:
- Hùng tử, ý của ngươi là Đỗ Hùng sao. Vậy ngươi chính là sự phụ của tên khốn kiếp đó.
- Ngươi nói cái gì?
- Uây, còn tức giận. Ta nói không đúng sao, hắn dám có ý định tiền dâm hậu sát với bạn gái của ta. Để hắn chết một cách nhẹ nhàng như vậy đã là may mắn cho hắn. Ngươi đến đây là để trả thù cho hắn sao?
Hắc bào nhân vẻ mặt âm trầm rồi nở ra một nụ cười:
- Đúng vậy, chuyện này còn đơn giản hơn ta tưởng nhiều.
Hắc bào nhân vừa dứt lời, phía sau lưng Dương Thiên xuất hiện 3 con côn trùng nhìn như bướm đêm. Cả 3 bất ngờ nổ tung, một loại bột màu đỏ lập tức bao phủ lấy Dương Thiên.
Hắc bào nhân vẻ mặt đắc ý:
- Nếu ngươi đã nhẹ tay với đệ tử của ta như vậy, ta sẽ cho ngươi ném thử cảm giác huyết nhục bị ăn mòn xem thế nào.
Đáng tiếc hắn cũng không đắc ý được lâu, đám bột bị một luồng gió thổi bay tán loạn. Dương Thiên phủi nhẹ quần áo nhìn hắn:
- Ngươi cũng đã có tuổi, không nên ở bẩn như vậy a. Loại bột này nếu dính vào quần áo rất khó giặt ra a.
Hắc bào nhân không nhịn được bước lùi lại phía sau, vẻ mặt hoảng hốt:
- Làm sao có thể, cho dù là Trúc Cơ kỳ tu sĩ bị dính chất độc của Hóa Huyết Điệp cũng không thể chịu được.
Dương Thiên khinh thường:
- Ta có nói với ngươi ta là Trúc Cơ kỳ tu sĩ sao?
Dứt lời, cũng không đợi hắc bào nhân trả lời, đám bột khi nãy đã bị thổi bay một lần nữa tập trung rồi lao thẳng vào hắc bào nhân. Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, Dương Thiên cũng dựng một kết giới cách âm để không gây ra tiếng ồn. Tiếng hét dần nhỏ lại rồi tắt hẳn, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ quần áo cùng một bộ xương trắng.
Ngay lúc Dương Thiên định dùng một mồi lửa thiêu đốt hết thì phía sau vang lên một âm thanh:
- Dương Thiên, mau dừng tay lại.
Quay mặt nhìn về phía sau, thì ra là người quen Dương Thiên vừa gặp lúc vừa nãy:
- Hạo Nam, thế giới này thật nhỏ a. Sao ngươi lại có mặt ở đây?