- Ta vừa nói với ngươi chuyện này hôm trước. Đừng nói với ta ngươi đã quên mất?
Dương Thiên xác thực đã quên mất, chuyện này hắn vốn chưa bao giờ để trong lòng. Tất nhiên, Dương Thiên sẽ không thừa nhận.
- Sao có thể như vậy được. Chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi.
- Ta đang trên đường đến nhà ngươi, mau chuẩn bị nhanh lên.
Dương Thiên thay một bộ quần áo rồi bước ra ngoài. Khoảng 15 phút sau, Lý Bàn lái một chiếc xe đi đến. Dương Thiên quan sát chiếc xe rồi nhìn Lý Bàn:
- Ngươi đi thuê chiếc xe này ở đâu?
- Cái gì mà thuê xe. Đây chính là xe của ta.
Nhìn dáng vẻ không YSplLq7 tin của Dương Thiên, Lý Bàn có cảm giác xúc động muốn đánh người. May mắn là hắn vẫn kiềm chế được, nếu không hắn cũng chỉ có thể làm bao cát cho Dương Thiên luyện tay.
- Ngươi không cần nối dối như vậy a. Nếu ngươi có tiền mua xe hơi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Chúng ta quen biết nhau cũng đã lâu, ta cũng đã quá hiểu về ngươi.
Lý Bàn vẻ mặt tức giận:
- Đây là món quà từ một vị huynh trưởng cho ta trước khi ta bị đuổi khỏi Lý gia. Ta trước giờ vẫn không sử dụng, hôm nay là ngày ta trở về mới lấy ra.
Lý Bàn còn có điều chưa nói. Vị huynh trưởng kia cho hắn chiếc xe này ngụ ý là bảo hắn nên từ bỏ hi vọng trở về gia tộc. Trở thành một tên lái xe ôm. Không phải Lý Bàn sợ Dương Thiên tức giận thay hắn mà là sợ Dương Thiên nhân cơ hội chế nhạo hắn. Tên kia luôn có sở thích cười trên nỗi đau của người khác.
Hai người đi được một đoạn, Dương Thiên mới quay sang hỏi Lý Bàn:
- Đại hội của gia tộc ngươi được tổ chức ở nơi nào?
- Tất nhiên là ở kinh thành. Lý gia là gia tộc lớn nhất cả nước, hằng năm sẽ tổ chức đại hội gia tộc để các thành viên gặp gỡ lẫn nhau cùng báo cáo thành tích của mình.
- Không phải ngươi đã bị đuổi khỏi gia tộc hay sao, làm sao còn có thể tham dự.
Lý Bàn méo mặt, tên Dương Thiên này đang dùng biện pháp trực tiếp nhất để đả kích hắn.
- Gia tộc có quy định. Thành viên bị trục xuất khỏi gia tộc nếu đạt được công lớn có thể trở về tham dự đại hội để báo công. Có được cơ hội trở lại gia tộc.
Dương Thiên vẻ mặt mờ mịt:
- Bàn tử, ta nhớ ngươi ngoài việc tán gái và bán tài liệu đen cho các sinh viên khác trong trường thì không có thành tích gì đặc biệt a. Chẳng lẽ ngươi định mang tư liệu về các mỹ nữ bán cho những lão già trong gia tộc sau. Lý gia các ngươi sao có thể thối nát như vậy được.
Chiếc xe bỗng nhiên bị lệch hẳn sang một bên, may mà Lý Bàn kịp thời bình tĩnh lại, nếu không thì đã có tai nạn xảy ra. Vẻ mặt tức giận nhìn Dương Thiên:
- Khốn kiếp. Đầu óc ngươi có thể trong sáng một chút được không?
Dương Thiên tỏ vẻ vô tội:
- Ta đây chỉ nói sự thật a. Một tên thất bại như ngươi thì làm gì có thành tích nổi bật nào.
Lý Bàn câm nín, từ khi Dương Thiên biết hắn là Tài Tử Phong Lưu thì không ngừng đã kích hắn. Nói là vì hắn mà Dương Thiên hiện tại vẫn chưa một lần thành công. Lý Bàn chỉ muốn nói một câu, tất cả là do ngươi ngu ngốc mà thôi. Nhưng hắn vẫn đang có việc cần Dương Thiên hỗ trợ, nên phải cố gắng nhẫn nhịn.
Im lặng một hồi, Lý Bàn lên tiếng:
- Lý gia bọn ta là một gia tộc tu chân, rất hoan nghênh việc kết giao với Tu Chân giả. Nếu như ta có một bằng hữu là Tu Chân giả sẽ được gia tộc xem trọng hơn. Nhưng tất cả vẫn phụ thuộc vào ngươi.
- Phụ thuộc vào ta?
- Phải, ngươi càng lợi hại, cơ hội trở về của ta càng cao.
Nghe vậy, Dương Thiên vỗ vai Lý Bàn:
- Ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho ta. Tuy ngươi chẳng giúp ta được chuyện gì, nhưng nể mặt tình cảm giữa chúng ta, ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi.
Lý Bàn mặt cười còn khó coi hơn khóc. Dương Thiên đúng là điển hình của một tên ăn cháo đá bát. Mình cung cấp cho hắn nhiều thông tin quan trọng như vậy mà chưa lấy được bất kì vị mỹ nữ nào đến tay. Chỉ có thể là do hắn quá ngu ngốc.
Dựa theo tốc độ hiện tại, đến kinh thành phải mất 5,6 giơ đồng hồ. Thảo nào Lý Bàn lại đánh thức Dương Thiên dậy sớm như vậy. Dương Thiên lại nhắm mắt ngủ một giấc, một lúc sau liền nghe được giọng của Lý Bàn:
- Dương Thiên, ngươi mau tỉnh dậy. Đã đến nơi rồi.
Dương Thiên mở mắt ra nhìn, lúc này xe đã đi vào bãi đỗ xe. Dương Thiên cảm giác được trong nhà hàng này có rất nhiều Tu Chân giả đang tập trung. Đa số đều có Tu vị Luyện Khí kỳ, Trúc cơ kỳ cũng không ít, thậm chí có một người đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. So với một tiểu gia tộc tại Tu Chân giới thì cũng không sai biệt nhiều lắm.
Hai người vừa tiến tới cửa vào đã bị bảo vệ chặn lại:
- Các ngươi là ai. Mau đưa thiệp mời ra trước.
- Ta là người của Lý gia. Tại sao lại cần có thiệp mời.
Tên bảo vệ lắc đầu nhìn hắn:
- Không thể nào. Bọn ta đều chưa từng thấy qua ngươi. Ngươi có mang theo lệnh bài xác nhận thân phận hay không?
Lệnh bài từ khi Lý Bàn bị trục xuất đã sớm bị thu hồi, lấy đâu ra để đưa cho hắn. Lý Bàn giả vờ tức giận:
- Ta bỏ quên ở nhà không được sao. Ngươi nếu làm chậm trễ việc của ta thì cố mà gánh lấy hậu quả.
Tên bảo vệ cảm thấy khó xử, hắn nhận được lệnh là nếu không phải người của Lý gia thì phải có thiệp mời mới được đến tham dự. Nhưng hắn hiện tại lại không thể xác định Lý Bàn có đúng là người của Lý gia hay không nên không thể tùy tiện đắc tội.
Đúng lúc này thì phía sau vang lên một âm thanh:
- Đây không phải Lý Bàn hay sao? Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?
Lý Bàn quay lại, hận ý lóe lên nhưng rất nhanh biến mất, cúi đầu chào rồi nói:
- Biểu ca, ta đến đây để tham dự đại hội gia tộc.
- Đại hội gia tộc? Ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, hình như không có tư cách tham dự a.
- Theo như điều lệ của gia tộc. Nếu ta lập có thành tích tốt vẫn có thể trở về để báo cáo.
- Đúng vậy a. Nhưng ngươi phải nhớ, nếu thành tích không đủ lớn, ngươi phải chịu phạt nặng
- Việc đó không cần biểu ca nhọc tâm.
Thanh niên kia mỉm cười không nói gì, quay lại nhìn tên bảo vệ:
- Để hắn đi vào.
Đúng lúc Lý Bàn cùng Dương Thiên định đi vào, thanh niên kia đã ngăn lại. Đứng trước mặt Dương Thiên nói:
- Ngươi không thể vào.
Lý Bàn vội tiến lên:
- Hắn là Tu Chân giả, là ta mời hắn đến.
Thanh niên quan sát kĩ Dương Thiên rồi quay lại nhìn Lý Bàn:
- Hắn chính là chỗ dựa của ngươi. Ta xem hắn còn trẻ như vậy, tu vị có thể cao đến bao nhiêu. Xem ra lần này là ngươi tự chuốc lấy khổ rồi.
Dương Thiên học theo Lý Bàn:
- Việc này không phiền ngươi nhọc lòng a.
Thanh niên vẻ mặt âm trầm:
- Ngươi nói cái gì. Ta cảnh cáo ngươi, nói chuyện lễ phép một chút. Nơi này là Lý gia, không phải chỗ ngươi có thể kiêu ngạo. Đừng nghĩ một chút tu vị của ngươi ở ngoài kia ăn hiếp được vài tên phàm nhân đã có thể cho mình là vô địch thiên hạ.
- Việc này cũng không cần ngươi nhọc lòng a.
- Ngươi…
Lý Bàn vội tiếng đến ngăn cản, hắn biết với tính khí của Dương Thiên, rất có thể cùng thanh niên đánh một trận. Nhưng nơi này là địa bàn của Lý gia a.
- Biểu ca, bọn ta có việc phải đi vào trước.
Nói xong vội lôi kéo Dương Thiên đi vào trong. Thanh niên nhìn theo hai người, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn:
- Các ngươi đã không biết điều như vậy, cũng đừng trách ta độc ác. Lý Bàn, năm đó ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, vốn định tha cho ngươi, không ngờ ngươi còn dám trở về. Đã vậy, ngươi hãy trả nợ cho hết đi.
Dương Thiên bị Lý Bàn lôi kéo vào trong, cuối cùng mới thả hắn ra:
- Nơi đây là địa bàn của Lý gia. Ngươi không nên tùy tiện gây sự với hắn.
Dương Thiên vẻ mặt chẳng quan tâm:
- Lý gia thì đã sao. Một cái tiểu gia tộc mà thôi.
Lý Bàn nghe Dương Thiên nói vậy liền trợn mắt. Lý gia trên thế giới có thể xếp vào top 100 gia tộc lớn nhất, trong miệng Dương Thiên lại trở thành một tiểu gia tộc. Đang định nói gì thì ánh mắt Lý Bàn bị một người hấp dẫn, gương mặt có chút dại ra.
Dương Thiên trông thấy Lý Bàn ngẩn ngơ, liền theo ánh nhìn của hắn quay lại. Khóe miệng nở một nụ cười:
- Thì ra là như vậy. Xem ra ngươi cũng là một kẻ si tình a.