Cả đám người bừng tỉnh, đồng loạt xoay người, dùng thuật phi hành phóng nhanh ra khỏi khu rừng. Dương Thiên đợi đến người cuối cùng lướt qua mới theo sau bọn hắn. Đến một khoảng cách nhất định, chuỗi hạt đầu lâu đang siết chặt cổ cương thi bất ngờ nổ tung, đem nó và đám cương thi cấp thấp xung quanh nhấn chìm trong biển lửa màu lam. Chuỗi hạt nhanh chóng trở về tay Dương Thiên. Món pháp bảo này phương thức tấn công độc đáo, muôn hình vạn trạng, chỉ tiếc cấp bậc quá thấp. Thu hồi chuỗi hạt vào người, Dương Thiên theo hướng những tên kia vừa biến mất bay đi.
Rời khỏi khu rừng, đến được khu vực an toàn, cuối cùng tất cả mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất. Mỗi người tự lấy ra đan dược đã chuẩn bị sẵn để chữa thương, khôi phục linh lực. Dương Thiên từ từ bước đến, cười nói:
- Các ngươi đến đây để làm nhiệm vụ?
Dẫn đầu đám người là một nam nhân tuổi tầm 30, dáng người cao gầy, gương mặt khắc khổ, tu vị Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong. Dường như hắn bị thương rất nặng, từng bước khập khiễng đi đến trước mặt Dương Thiên:
- Đa tạ đạo hữu đã cứu giúp, không biết là ngươi thuộc tông môn nào?
Dương Thiên không mặc đồng phục của môn phái, cũng chưa sử dụng công pháp hay pháp thuật đặc trưng, cho nên không một nam nhân không nhận ra được. Dương Thiên mỉm cười:
- Đều là đồng môn, ta vừa gia nhập U Linh Tông hai ngày trước, đang ra ngoài tìm bắt một số lệ quỷ để tu luyện.
Nam nhân giật mình:
- Vừa mới gia nhập? Lẽ nào ngươi chính là một trong hai tên đệ tử đã trực tiếp tấn thăng nội môn.
Dương Thiên gật đầu:
- Chính là ta.
- Ta nhận ra hắn. Hắn gọi là Dương Thiên, một trong hai người vừa trở thành nội môn đệ tử hai ngày trước.
Người lên tiếng là Trịnh Hàn. Có hắn xác nhận, không ai nghi ngờ về thân phận của Dương Thiên nữa. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Dương Thiên, đa phần đều là ngưỡng mộ, còn có một chút ganh tị. Bọn hắn đều lại ngoại môn đệ tử, muốn tấn thăng nội môn cần phải thu thập đủ cống hiến, đồng thời đạt một số yêu cầu nhất định. Dương Thiên vừa nhập môn liền trở thành nội môn, ganh tị cùng ghen ghét là khó tránh khỏi.
Đối với thái độ này, Dương Thiên giống như không nhìn thấy, hắn thản nhiên nói:
- Tiếp theo đây các ngươi dự tính sẽ làm gì?
Nam nhân thở ra một hơi:
- Lần này là do ta tính toán không chu toàn, khiến cho nhiều đồng môn sư đệ phải chết oan.
Một người gần đó vội lên tiếng:
- Sư huynh đừng tự trách. Ai mà biết được con cương thi kia lại bất ngờ đột phá Kim Đan kỳ. Tuy thất bại nhưng cũng đã đạt cảnh giới Giả Đan, cộng thêm đám cương thi kia, không phải thứ mà chúng ta có thể chống lại.
Dương Thiên bề ngoài không nói gì, trong lòng lại cười thầm. Tên Trúc Cơ hậu kỳ này cũng muốn qua mặt hắn, rõ ràng hoàn toàn lành lặng lại giả vờ bị thương, chắc chắn là đang có âm mưu gì đó.
- Vậy các ngươi…
Nam nhân đáp:
- Bọn ta dự định sẽ trở về, chờ thương thế hoàn toàn khôi phục sẽ quay lại báo thù cho nhưng sư huynh đệ đã mất. Hơn nữa, con cương thi kia đã đạt đến cảnh giới Giả Đan, phần thưởng nhiệm vụ cũng nên sửa lại một chút mới đúng.
Nhìn thái độ của nam nhân, đoán chừng hắn bằng mọi giá phải tiêu diệt con cương thi Giả Đan kỳ kia. Tất nhiên, không phải vì báo thù cho đồng môn, cũng không hẳn là vì điểm cống hiến, đều chỉ là viện cớ mà thôi. Đã như vậy, Dương Thiên liền mượn nước đẩy thuyền, xem mục đích thật sự của hắn là gì:
- Thật đáng tiếc. Con cương thi Giả Đan kỳ kia đã bị pháp bảo của ta làm trọng thương. Nếu để nó khôi phục, e rằng lần sau các ngươi quay lại sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Dương Thiên vừa dứt lời, nam nhân đã nắm chặt lấy vai hắn, kích động nói:
- Ngươi vừa nói gì, nó bị trọng thương?
Dương Thiên gật đầu:
- Món pháp bảo khi nãy ta dùng để khống chế nó khi bị phá hủy sẽ gây ra một vụ nổ lớn, các ngươi hẳn là cũng nghe thấy. Uy lực vụ nổ này, cho dù là cương thi Giả Đan kỳ có thân thể mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi trọng thương. Có điều, tốc độ khôi phục của cương thi là rất nhanh, đợi một thời gian nữa các ngươi mới quay lại thì e rằng đã muộn. Pháp bảo kia ta chỉ có một cái, lãng phí như vậy thì thật đáng tiếc.
Liên tục nhắc đến từ đáng tiếc, Dương Thiên rõ ràng đang muốn dụ dỗ nam nhân. Quả nhiên, tên kia rốt cuộc cũng không nhịn cám dỗ. Hắn nhìn về phía đồng bọn phía sau, âm thầm truyền âm. Dương Thiên chắp tay sau lưng, bộ dạng nhàn nhã. Hắn không quan tâm đám người này đang thảo luận điều gì, dù sao kết quả đã quá dễ đoán.
Quả nhiên, vài phút sau, nam nhân quay sang Dương Thiên, trầm trọng gật đầu:
- Chúng ta còn năm người bị thương không quá nặng, có thể tiếp tục chiến đấu, những người khác sẽ trở về U Linh Tông.
Dương Thiên cười nhẹ:
- Rất tốt, vậy chúng ta mau lên kế hoạch tác chiến sau đó lập tức quay lại, tránh cho cương thi có thời gian khôi phục.
Nam nhân nói lớn:
- Những người bị thương nặng mau trở về U Linh Tông dưỡng thương. Mạnh Nha, Hồ Hạ…năm người các ngươi theo ta. Lần này chúng ta nhất định phải giết con cương thi kia, trả thù cho các huynh đệ đã khuất.
Đã có thảo luận từ trước, không ai có ý kiến gì, mọi người đồng loạt đứng lên, theo hướng U Linh Tông trở về. Một lúc sau, quanh đây chỉ còn sót lại 7 người. Dương Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Vũ Thần:
- Nàng cũng muốn tham gia?
Nam nhân gật đầu:
- Khi nãy nàng đã truyền âm cho ta. Trên người nàng vừa vặn có một thứ có thể làm cương thi suy yếu trong chốc lát. Để nàng đi cùng, khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Dương Thiên ra vẻ suy tư rồi đồng ý:
- Thương thế của nàng không nhẹ, nên cẩn thận hơn một chút.
Vũ Thần chỉ gật đầu mà không nói gì. Bảy người giới thiệu sơ qua lẫn nhau về thuộc tính công pháp tu luyện, năng lực nổi trội. Tất nhiên, không ai đem con bài tẩy kể cho đối phương biết. Bất quá, nam nhân quả thực có khả năng lãnh đạo. Hắn dựa vào năng lực của từng người, sắp xếp kế hoạch tấn công khá tỉ mỉ. Dương Thiên tự nhận mình có năng lực tấn công tầm xa rất mạnh, được xếp chung với một tên gọi là Mạnh Nha, cùng nhau sử dụng viễn trình công kích quấy rối cương thì, đồng thời tiêu diệt những con có tu vị yếu kém. Vũ Thần cùng một nữ nhân che mặt khác sử dùng pháp thuật của mình làm cương thi suy yếu, nam nhân kia cùng hai người khác làm chủ công.
Dương Thiên là kẻ quen dùng sức một mình độc phá vạn quân, lần này thử xem một chút sức mạnh của đoàn thể cũng rất thú vị. Kế hoạch đã lên xong, mọi người lập tức hành động. Năm người đồng thời tiến vào khu rừng kia. Tốc độ rất chậm, mỗi người đều cẩn thận che dấu khí tức của mình. Khi vào đến phạm vi nhất định, nam nhân ra hiệu cho tất cả dừng lại, hắn đưa cho mỗi người một món pháp bảo đặc biệt có công dụng trao đổi thông tin với nhau trong cự ly ngắn, sau đó cùng hai người khác phóng về phía trước. Vũ Thần cùng nữ nhân che mặt theo sau nhưng tốc độ chậm hơn. Đi được một đoạn, cả hai nhảy về hai phía đối lập, chọn một vị trí thích hợp chờ thời cơ hành động.
Dương Thiên cùng Mạnh Nha đợi khoảnh một phút, bên trong pháp bảo truyền tin của bọn hắn vang lên hai tiếng “hành động”. Không ai nói với ai tiếng nào, cả hai đồng loạt ra tay. Pháp bảo của Mạnh Nha là một thanh trường cung làm bằng một loại gỗ quý màu xanh lá, bên trong chứa đựng một số lượng âm hồn lệ quỷ. Mỗi một lần xạ tiễn sẽ tiêu hao một âm hồn, chất lượng âm hồn càng cao, uy lực công kích càng mạnh. Mũi đầu tiên cần có tính bất ngờ, cho nên hắn sử dụng âm hồn mạnh nhất bên trong cây cung này, tu vị Trúc Cơ trung kỳ.
Mạnh Nha giương cung, Dương Thiên cũng đưa tay giả vờ bắt quyết. Hơn một trăm cái băng châm màu xám hiện ra, trôi lơ lửng quanh người hắn. Băng châm cùng mũi tên đầu đang trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần nghe được hiệu lệnh sẽ lập tức phát động. Vài giây sau, pháp bảo lại truyền ra âm thanh có chút vội vả:
- Tấn công.
Dương Thiên cùng Mạnh Nha lập tức phát động, mũi tên mang theo một luồng khí màu xám, nằm giữa một đống băng châm phóng thẳng lên bầu trời, sau đó rơi xuống chuẩn xác vị trí mà bọn hắn đã tính toán từ trước. Dương Thiên nhìn qua Mạnh Nha:
- Lên.