Từ trong vòng xoáy phát ra tiếng gầm giận dữ. Ám Diệu Lực bao phủ long thủ đột nhiên tăng mạnh. Một âm thanh không rõ từ đâu phát ra vang vọng khắp không trung:
- Con sâu cái kiến cũng dám khiêu khích tôn nghiêm của bổn tọa? Ta liền một ngón tay cũng có thể đè chết ngươi.
Dương Thiên bật cười:
- Lại gặp phải một tên dở hơi. Long Vân, lần này xem như ngươi may mắn.
Câu nói của Dương Thiên vừa dứt, đại kiếm đang chém xuống bất ngờ chuyển hướng, tấn công ngược lại cái long thủ kia. Uy lực của nó thậm chí còn gia tăng thêm một bậc, mang theo lôi điện màu đen chạy trên thân kiếm.
Ám Diệu Lực lập tức bị lôi điện đánh tán. Đại kiếm dùng thế không gì cản phá được chém tới, trực tiếp đem long thủ cắt thành hai nửa rồi đâm xuyên qua vòng xoáy kia. Bên trong phát ra một âm thanh đau đớn, đại kiếm quét qua, vòng xoáy bị cắt ngang rồi tan đi. Long thủ cùng đại kiếm đồng thời biến mất, không gian trở lại như cũ.
Long Vân một lần nữa trở về hình dạng nhân loại, trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào, chỉ là không ngừng ho ra từng ngụm máu tươi. Hoành Không chuyển hướng tấn công vào cái long thủ kia, cho nên Long Vân không chịu sát thương từ nó. Thế nhưng thân là kẻ dùng bí pháp triệu hồi long thủ, nó bị phá hủy khiến Long Vân cũng phải chịu phản phệ không nhỏ. Bất quá, so với việc bị Hoành Không chém thành cặn bã thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Phá Thiên trở lại nguyên dạng, Dương Thiên đem nó cùng hai mảnh vỡ thu lại vào người, lạnh nhạt nói:
- Một kiếm đã xong, ngươi có thể đi rồi.
Long Vân kinh ngạc:
- Nhưng một kiếm kia ta còn chưa thực sự đã được.
Dương Thiên lắc đầu:
- Không quan trọng. Ta nói một kiếm tức là một kiếm. Mau đi đi.
Long Vân im lặng vài giây rồi chắp tay cảm tạ, sau đó phóng về hướng hai người Long Hình. Dương Thiên trực tiếp bỏ qua bọn hắn, bay về hướng Hỏa Long Quật. Sau lưng hắn vang lên tiếng của Long Hình:
- Trận pháp này là do Thái Hư Cổ Long đích thân sửa chữa, có sử dụng một vài đạo Long Văn của Tiên Giới. Nếu không có hiểu biết cực kỳ sâu đậm về Long Văn sẽ không cách nào hóa giải được.
Thấy Dương Thiên vẫn tiếp tục tiến tới, không thèm để ý đến lời nói của mình, Long Hình lắc đầu cười khổ:
- Là ta nghĩ nhiều. Cáo từ.
Đợi tất cả Long Tộc rời đi, vết nứt không gian đóng lại, Dương Thiên mới an tâm bắt đầu phá giải trận pháp. Những gì Long Hình nói đều là thật, Thái Hư Cổ Long đã thêm vào đây vài đạo Long Văn rất đặc biệt, chỉ dựa vào kiến thức Long Văn thông thường rất khó phá giải được nó. Tất nhiên, chuyện này chỉ có ý nghĩa với Long Tộc, với Dương Thiên mà nói hoàn toàn vô dụng. Hắn không thuộc Long Tộc, chỉ nhận biết vài đạo Long Văn cơ bản. Cho nên, cho dù là Long Văn bình thường hay Long Văn cao cấp, đối với Dương Thiên mà nói đều như nhau.
Bất quá, Long Văn là chú ngữ của Long Tộc. Nhưng nếu xét rộng ra, nó chính là một loại biến thể của trận pháp, dùng chú ngữ xây dựng trận pháp. Quy về điểm này liền đơn giản. Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, nhìn thấu thiên hạ vạn pháp, chỉ cần có thời gian, không có bất kỳ loại trận pháp nào mà Dương Thiên không thể phá giải được.
…
Trong lúc Dương Thiên đang nghiên cứu phá giải trận pháp, ở một nơi rất xa tại Tiên Giới, có một tòa cung điện bao phủ bởi một luồng khí màu đen. Từ một căn phòng bên trong cung điện vang lên âm thanh đau đớn. Một người bị khí đen phủ kín xung quanh, nhìn không rõ nhân dạng, giọng nói phẫn nộ:
- Đáng chết, chỉ là một con sâu cái kiến cũng dám khiến ta bị thương.
Hắn xòe lòng bàn tay ra, bên trong có một vết đứt nhỏ. Vết đứt không lớn, nhưng bên trong phát ra lôi điện màu đen lập lòe, nhìn qua có chút đáng sợ. Khí đen rất nhanh tập trung, đem tia sét kia hóa giải hoàn toàn. Thế nhưng vết thương cũng không vì vậy mà khép lại. Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên:
- Một kiếm này rất lạ, lại có thể làm chậm sự khôi phục của Hắc Long Thánh Thể. Còn lôi điện màu đen kia, dường như là Hắc Thiên Thần Lôi. Trung cấp vị diện lại có thể sử dụng Hắc Thiên Thần Lôi chiến đấu đúng là có điểm không bình thường. Một kẻ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phi thăng Tiên Giới. Thật hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau…
…
Tại một vị diện khô cằn không có bóng người, cây cối cùng những loài thực vật khác không ngừng tan biến bởi một loại khí màu xám vô danh. Đến khi toàn bộ vị diện kia chỉ còn là một khối đá xác sơ, không hề có dấu hiệu của sự sống nào, một bóng người mới hiện ra. Hắn khẽ lắc đầu:
- Đại sư huynh, ngươi đang ở đâu. Thời gian qua ta đã đi nhiều nơi, phá hủy vô số vị diện mà vẫn không thu được gì. Xem ra tìm kiếm ở hạ vị diện có chút vô vọng, ta nên đến trung vị diện một chuyến xem sao. Thời gian trôi qua đã lâu, đoán chừng đại sư huynh cũng đã khôi phục không ít, hẳn là đã phi thăng đến trung vị diện rồi.
Người này than thở một câu, thu hồi toàn bộ khí màu xám kia vào trong cơ thể. Hắn đang định rời đi thì cả người khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hư vô xa xôi. Tại nơi đó, không gian u ám dần chuyển thành một màu đỏ rực, từng ngọn lửa xuất hiện, bắt đầu bùng cháy dữ dội. Không có bất kỳ uy áp khủng bố hay nhiệt độ kinh người, thế nhưng bất kỳ thứ gì chạm vào ngọn lửa kia liền tan biến.
Khí màu xám trong cơ thể ngươi kia lập tức bạo phát, ngăn chặn hỏa diễm tiến tới. Thế giới giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là biển lửa đang cháy dữ dội, nửa còn lại là một màu xám xịt. Vị diện dưới sự va chạm của hai loại lực lượng thần kỳ này liền lặng yên biến mất. Từ bên trong biển lửa, một âm thanh dịu dàng vang lên:
- Tiểu sư đệ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Thật là một niềm vui bất ngờ.
Được gọi là tiểu sư đệ lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt:
- Ngũ sư tỷ, ngươi nói những lời này không cảm thấy có chút giả dối sao?
Bên trong biển lửa phát ra tiếng cười khúc khích:
- Tiểu sư đệ, ngươi vẫn lạnh lùng như vậy. Những lời này thực sự khiến ta cảm thấy đau lòng a.
Tiểu sư đệ nhàn nhạt đáp lại:
- Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm.
Nói xong, hắn đang muốn quay đầu bỏ đi thì phát hiện biển lửa kia có dấu hiệu bạo động, tựa như chỉ chờ hắn làm ra động tác sẽ lập tức tấn công. Thanh niên cau mày:
- Ngũ sư tỷ, ngươi và ta hiện tại đều chỉ là một cái phân thân, có chiến đấu cũng vô ích. Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể thắng được ta?
Ngũ sư tỷ thản nhiên đáp:
- Thắng ngươi thì không thể. Bất quá, muốn giữ chân ngươi tại đây cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Vẻ mặt tiểu sư đệ bắt đầu có điểm khó coi. Hắn biết những gì ngũ sư tỷ nói đều là thật. Tuy bản thể của hắn mạnh hơn nàng rất nhiều nhưng phân thân này được tạo ra khi bản thể đang bị trọng thương, không sử dụng được bao nhiêu sức mạnh. Thậm chí phân thân cũng chỉ tạo được một cái. Cho nên, hai bên giao chiến cũng chỉ ngang nhau, có đánh cũng vô ích nên hắn mới lựa chọn rời đi, không ngờ nàng lại dùng một chiêu này làm khó hắn.
Hắn hiểu rõ tính cách của vị ngũ sư tỷ này nên liền lên tiếng:
- Ngũ sư tỷ, ta và ngươi xem như không xa lạ gì. Thiết nghĩ ngươi cũng không muốn cùng ta ở đây ngây ngốc hàng vạn năm. Có chuyện gì muốn hỏi mau nói đi?
Bên trong biển lửa lại vang lên tiếng cười, chỉ là lần này tiếng cười lại mang theo chút bi thương và phẫn nộ. Giọng nói của ngũ sư tỷ đột nhiên lớn lên, khiến cho cả biển lửa sôi trào:
- Mau nói cho ta biết, hơn 300 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu sư đệ giả vờ không hiểu:
- Ý của ngươi là gì?
Ngũ sư tỷ trầm giọng:
- Nếu ngươi cho rằng mình hiểu ta thì nên biết rằng đây không phải lúc để nói những lời vô nghĩa. Ta cũng không ngại đem cái phân thân này cùng ngươi đồng vu quy tận. Nói, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh cùng cửu sư muội đang ở đâu? Trận chiến hơn 300 năm trước là như thế nào?