Dương Thiên dùng vẻ mặt nghiêm túc:
- Có thể, nhưng ngươi phải hứa với ta, dù nhìn thấy chuyện gì cũng nhất định phải giữ bình tĩnh.
Vẻ mặt Long Tích Nguyệt tái nhợt. Nếu Dương Thiên đã nói những lời này, tình trạng bên trong Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc hiện tại chắc chắn rất tồi tệ. Nàng không nói tiếng nào, thân hình rung nhẹ một cái liền phóng về phía trung tâm Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc.
Dương Thiên thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu, bay theo phía sau nàng. Dừng chân trước khung cảnh hoang tàn, từng hình ảnh đập vào trong mắt Long Tích Nguyệt. Liệt Thiên Đế Viêm Tộc hùng mạnh, đứng đầu trong ngũ tộc nay đã không còn. Tất cả những thành viên cấp cao đều đã bỏ mình, chỉ còn lại vài người may mắn sống sót sau dư âm của trận chiến. Từng khối kiến trúc đẹp đẽ lúc này chỉ còn là một đống đổ nát. Tiếp tục đi vào bên trong, một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy hiện ra. Long Tích Nguyệt nhún chân, nhảy vào bên trong miệng hố. Thần thức tỏa ra, nàng rất nhanh tìm thấy thi thể của vài tên Độ Kiếp kỳ Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc còn sót lại. Long Tích Nguyệt nức nở:
- Long Chiến Vũ thúc thúc, Long Chiến Văn tiền bối… Các người thực sự bỏ ta mà đi sao, thực sự bỏ Tích Nguyệt mà đi sao?
Hai mắt Long Tích Nguyệt đỏ hoe, khóc rất thương tâm. Dương Thiên đứng ở bên cạnh không nói lời nào. Hắn nhớ lại bản thân mình trước kia, khi chỉ là một phàm nhân bình thường, thiếu gia của một gia tộc giàu có. Sống trong sự bao bọc của gia tộc, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Khi hắn từ một chuyến đi chơi xa trở về, phát hiện cả gia tộc đã bị giết sạch, đồng thời máu huyết trong cơ thể còn bị người khác hút cạn, chạm vào liền giống như chiếc khô tan vỡ thành bụi bặm. Cảm giác của Long Tích Nguyệt lúc này có lẽ không khác Dương Thiên khi đó là mấy. Là bi thương đến cực độ khi nhìn thấy từng người thân thuộc chết đi, là cảm giác phẫn nộ cùng bất lực khi biết kẻ thù là ai nhưng lại không đủ sức để báo thù.
Dương Thiên bước đến, kéo Long Tích Nguyệt vào lòng, để nàng tựa vào ngực hắn mà khóc nức nở. Lúc này Dương Thiên không có ý nghĩ gì khác, hắn chỉ muốn cho Long Tích Nguyệt một nơi để tựa vào, để nàng cảm thấy mình không cô độc.
Đau thương qua đi, Long Tích Nguyệt dần lấy lại bình tĩnh. Nhưng Dương Thiên vẫn nhìn ra được sự thù hằn ẩn sâu trong đôi mắt của nàng. Hắn thở ra một hơi, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Long Tích Nguyệt:
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ta hiểu cảm giác của ngươi lúc này. Bản thân ta cũng đã từng trải qua. Thế nhưng ngươi tuyệt đối không được giống như ta, để thù hận làm mờ mắt, để rồi chìm sâu trong bóng tối.
Dương Thiên nói những lời này bởi vì hắn hiểu rõ những ngày tháng kia kinh khủng như thế nào. Cũng không phải ai cũng như hắn, đạt đến Chân Tiên cảnh, có cơ hội tân sinh, dứt bỏ quá khứ để tận hưởng một cuộc sống mới.
Long Tích Nguyệt đẩy mạnh Dương Thiên ra:
- Ngươi muốn ta đem tất cả chuyện này xem như chưa từng nhìn thấy hay sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Mối thù này sớm muộn cũng phải báo. Ta chỉ muốn ngươi đừng quá đặt nặng nó, đừng vì nó mà bất chấp tất cả để đạt được sức mạnh. Hơn nữa, không phải người còn có ta sao. Thù này ta có thể thay ngươi báo.
Hai mắt Long Tích Nguyệt còn chưa khô lại ướt lên, nàng ôm lấy Dương Thiên tiếp tục khóc to. Hắn cũng không biết làm gì hơn, chỉ yên lặng đứng đó để nàng tựa vào…
…
Một hồi lâu sau, Long Tích Nguyệt cuối cùng cũng ổn định được tâm tình của mình. Tuy vẫn còn vẻ thù hằn trong mắt nhưng đã giảm đi rất nhiều. Dương Thiên bắt đầu kể lại sơ bộ mọi chuyện cho nàng, tất nhiên là đã qua chỉnh sửa, thêm thắt cùng cắt bỏ những chi tiết không cần thiết. Sau cùng, hắn mới nói đến chính sự:
- Hiện tại chúng ta không thể trông chờ vào viện quân đến từ Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc nữa. Nếu đi cầu viện những tộc khác, rất có thể sẽ để lộ tình thế hiện tại của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, khó tránh được bốn tộc còn lại đục nước béo cò.
Long Tích Nguyệt hiểu Dương Thiên muốn nói gì. Tình trạng của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc đã rất bết bát, thế nhưng không phải không thể cứu vãn nổi. Chỉ cần cứu được cha nàng và những cường giả khác bên trong Hỏa Long Quật liền có thể xây dựng lại một lần nữa. Nếu như để bốn tộc khác biết được, bọn hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, không để Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc có cơ hội khôi phục.
- Vậy ngươi định sẽ làm như thế nào?
Long Tích Nguyệt trưng cầu ý kiến của Dương Thiên. Lúc này nàng cũng chỉ có thể tin tưởng một mình hắn. Dương Thiên mỉm cười:
- Khi ta tiến vào nơi này, Thái Hư Cổ Long đã rời đi. Bất quá, hắn đi có vẻ rất vội vả nên có để lại một vật.
Dương Thiên xòe tay ra, một viên ngọc châu xuất hiện trước mắt Long Tích Nguyệt. Nàng kinh hãi hô lên:
- Đây là…bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Tộc.
Dương Thiên gật đầu:
- Ta đã kiểm tra, nó vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng có ai xâm phạm. Bên trong có một vài thứ hữu dụng. Ngươi cho ta chút thời gian, ta liền có thể đem cha ngươi cùng tất cả cường giả Long Tộc bị nhốt bên trong Hỏa Long Quật cứu ra.
Long Tích Nguyệt giật mình, trên mặt nàng hiện rõ hai chữ không tin:
- Ta biết bảo khố có cất giữ rất nhiều bảo vật do cha ta và những vị tiền bối khác tích góp nhiều năm mà thành. Thế nhưng cho dù có là bảo vật lợi hại đến mức nào cũng không thể trong thời gian ngắn liền cho ngươi đủ sức mạnh đối kháng với tất cả đám Long Tộc ở Tàn Long Sơn Mạch được.
Dương Thiên tự tin:
- Đừng xem thường ta như vậy. Thời gian ta ở trong Tàn Long Sơn Mạch cũng không phải ăn chay. Lần trước mang ngươi rời khỏi nơi đó, cả đám Long Tộc chặn đường kia chẳng phải vẫn không ngăn cản được ta hay sao?
Long Tích Nguyệt giật mình nhớ lại, khi đó Dương Thiên để nàng nhắm mắt lại, thần thức cũng không sử dụng. Ngoài những âm thành đinh tai nhức óc, Long Tích Nguyệt không biết bất kỳ chuyện gì khác. Hiện tại nghe Dương Thiên nói, nàng mới chú ý đến chuyện này. Long Tích Nguyệt gấp gáp hỏi:
- Long Vũ Hạo, ngươi mau nói cho ta biết, thời gian ở Tàn Long Sơn Mạch, ngươi đã đột phá đến cảnh giới nào. Có phải là Độ Kiếp kỳ hay không?
Đại Thừa và Độ Kiếp chênh lệch vô cùng lớn. Long Tích Nguyệt vẫn luôn cho rằng Dương Thiên chỉ là Đại Thừa kỳ, nhưng cho dù có là đệ nhất Đại Thừa kỳ cũng vô dụng. Bất quá, nếu hắn thực sự đã đột phá Độ Kiếp kỳ, phối hợp với những bảo vật bên trong bảo khố để tăng tiến tu vị, nói không chừng sẽ có hi vọng.
Đáp lại ánh mắt chờ mong của Long Tích Nguyệt, Dương Thiên gật đầu cười nói:
- Độ Kiếp kỳ mà thôi, còn chưa làm khó được ta.
Long Tích Nguyệt hừ nhẹ:
- Khen ngươi một câu ngươi liền cho rằng mình rất lợi hại sao?
- Ta thực sự rất lợi hại…
- Dừng, Long Vũ Hạo, ta phát hiện ra một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Khiếu hài hước của ngươi rất tệ.
Dương Thiên câm nín, bản thân hắn vẫn cảm thấy mình rất khiêm tốn. Nếu Long Tích Nguyệt biết Dương Thiên hiện tại đang là Độ Kiếp Tứ Chuyển, tiếp tục hấp thu những linh thảo, đan dược, bảo vật bên trong bảo khố nắm chắc sẽ tiến vào Độ Kiếp Ngũ Chuyển, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì? Thân phận thật sự của Dương Thiên, tu vị của hắn, sớm muộn gì Long Tích Nguyệt cũng sẽ được biết, nhưng chưa phải là lúc này.
Thấy Dương Thiên không nói gì, Long Tích Nguyệt liền chuyển sang chuyện chính:
- Ngươi cần thời gian bao lâu?
Dương Thiên tính toán một lát rồi nói:
- Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng.
Long Tích Nguyệt gật đầu:
- Một thánh? Hẳn là không có vấn đề gì. Liên quân ngũ tộc tuy bị vây khốn thế nhưng sức mạnh thực tế vẫn vượt xa đám ngoại lai kia. Đám người kia muốn chiến thắng chỉ có cách dùng tiêu hao chiến, không ngừng tấn công, khiến cho linh lực của bọn họ tiêu hao mới có thể chiến thắng. Cho nên muốn tiếp tục cầm cự thêm một tháng cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Dương Thiên tán thưởng:
- Rất chính xác, tình thế hiện tại chính là như vậy. Bảo vật ta cần thiết ta đều đã chọn xong, hiện tại sẽ tiến vào hư không để độ kiếp. Trước khi đi ta sẽ thiết lập một trận pháp để che mắt những tộc còn lại đến đây dò xét, đồng thời ngăn cản những thành viên còn sống sót đi ra ngoài. Mọi chuyện cứ tạm thời để như thế này, sau khi cha ngươi trở về sẽ để hắn lo liệu.
Long Tích Nguyệt thấy Dương Thiên đã tính toán chu toàn, không có ý kiến gì nữa:
- Được, cứ quyết định như vậy đi.