Từ bên trong trận pháp kia, một cái long thủ mang theo hỏa diễm khủng bố dần chui ra. Có thể thấy rõ từng cái long lân rực lửa bên trên long thủ kia. Nó vừa hiện ra, không gian lập tức bị thiêu đốt thành một mảng đen kịt. Long thủ giống như thao túng không gian, từng đợt Không Gian Lực từ bên trong vết nứt tràn ra, hình thành từng cái long giác màu đen nhọn hoắc.
Dương Thiên chợt cười:
- Đây là một chiêu mạnh nhất của ngươi? Bàn về uy lực cũng không tệ, lại còn mượn nhờ được một chút Không Gian Lực. Đáng tiếc, trong mắt ta nó chính là phế chiêu. Một chiêu thức tự tổn hại bản thân như vậy, có mạnh hơn nữa thì có ý nghĩa gì.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trên tay Dương Thiên dần tán đi, hắn điểm nhẹ lên bầu trời một chỉ. Thiên không vốn chỉ còn lại một màu đen bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy cực lớn. Tiếp theo đó, từng đợt sóng linh lực cực kỳ sắc bén phóng ra, lần lượt đem long giác cùng long lân cắt đứt. Long Thủ vốn rất đáng sợ lúc này liền trở nên sơ xác, tựa như một con mèo bị vặt trụi lông, kể cả khí thế lẫn uy lực đều suy giảm nghiêm trọng.
Vẫn chưa hết, một thanh cự kiếm khổng lồ nhìn không rõ hình dạng dần hiện ra. Bay quanh thân nó là vô số những văn tự màu vàng kim. Cự kiếm vừa hiện, còn chưa kịp chém xuống thì long thủ đã bị kiếm khí do nó phát ra cắt thành từng mảnh vụn, giống như những đốm lửa rơi rụng khắp nơi.
Cự kiếm đến nhanh đi cũng nhanh, trong chớp mắt liền không còn thấy đâu nữa. Dương Thiên đưa tay lên ngực, ho khan vài tiếng, cố gắng ổn định linh lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Hắn đã bỏ đi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, sử dụng Kiếm thứ 3 với uy lực nhỏ nhất, không ngờ vẫn khiến thân thể phải gánh chịu áp lực không nhỏ. May mắn, Dương Thiên kịp đem nó tán đi, bằng không tu vị hắn rất có thể sẽ suy giảm. Hiện tại linh lực tuy có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lát liền khôi phục lại, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Đây cũng không phải là do Dương Thiên phải vận dụng đến Kiếm thứ 3 mới thắng được Long Chiến Thần. Hắn chỉ muốn biết một cách chính xác xem tu vị phải đạt đến mức nào mới có thể thi triển được Kiếm thứ 3. Dựa theo mức độ hiện tại, muốn dùng một Kiếm thứ 3 toàn lực có sử dụng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, đoán chừng cần đến Độ Kiếp Lục Chuyển. Cái này so với dự đoán ban đầu là Độ Kiếp Thất Chuyển của hắn đã hạ thấp khá nhiều, nói chung là một tin tức tốt. Dương Thiên tự tin rằng, chỉ cần hắn sử dụng được Kiếm thứ 3, toàn bộ Linh Giới sẽ không có ai là đối thủ của hắn. Đến khi đó, tất cả những kẻ đã bức tử Tử Hà, một kẻ cũng đừng mong sống sót.
Nhìn xuống bên dưới, Long Chiến Thần đang nằm trên vũng máu. Trên người hắn lúc này là vô số vết chém ngang dọc khác nhau cùng những chỗ giống như tấm gương vỡ bị nứt ra. Vết chém là do kiếm khí của Dương Thiên gây ra, còn những vết nứt kia là do cưỡng chế sử dụng Không Gian Lực tạo thành. Chính vì điểm này, Dương Thiên đã nói đây là phế chiêu, tự tổn hại bản thân người sử dụng. Cho dù Dương Thiên không ra tay, sau khi kết thúc, Long Chiến Thần cũng sẽ bị Không Gian Lực giày xé, chịu đủ loại đau đớn, tổn thương nghiêm trọng, tu vị giảm mạnh.
Điều khiến Dương Thiên có đôi chút bất ngờ là Long Chiến Thần vừa ra tay đã sử dụng đến một thần thông mạnh mẽ như vậy, hắn xem như cũng là một kẻ hành sự dứt khoát. Nhìn thấy Thái Hư Cổ Long bỏ chạy, Long Chiến Thần liền hiểu Dương Thiên không phải đối thủ thông thường mà hắn từng gặp trước đây, chỉ có dùng đến một chiêu mạnh nhất mới mong cầu sinh. Đáng tiếc, kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn tình trạng của Long Chiến Thần hiện tại, cho dù Dương Thiên không tiếp tục ra tay, hắn sớm muộn cũng sẽ mất mạng. Nghĩ đến Long Tích Nguyệt, Dương Thiên quyết định tạm thời không thể để nàng biết những âm mưu này. Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc hầu như đã bị diệt, tất cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều đã bỏ mạng, chuyện này đối với nàng đã là một cú sốc rất lớn. Nếu biết Long Chiến Thần chính là kẻ phản bội, Dương Thiên e rằng Long Tích Nguyệt nhất định sẽ khống chấp nhận được sự thật này.
Dùng một ngọn lửa đem Long Chiến Thần thiêu thành tro bụi, Dương Thiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Hắn có đôi chút tò mò, bảo vật mà Thái Hư Cổ Long nhắm vào rốt cuộc là thứ gì. Đó có thể là Khốn Long Tiên, cũng có thể là một thứ gì đó mà Long Chiến Thiên âm thầm cất giấu. Mặc kệ là thứ gì, nói không chừng đối với Dương Thiên sẽ có tác dụng.
Tìm kiếm một hồi lâu vẫn không phát hiện thứ gì đặc biệt, Dương Thiên có chút tiếc nuối, xem ra tên Thái Hư Cổ Long kia đã sớm đoạt được nó. Đang định rời đi, Dương Thiên chợt phát hiện một đống đổ nát đang nằm cách chỗ hắn đứng không xa. Khi nãy thần thức của hắn kiểm tra không phát hiện điều gì đặc biệt nên đã trực tiếp bỏ qua. Hiện tại nhìn lại, trải qua mấy trận chiến giữa tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đến không gian đều tan vỡ, trung tâm Liệt Thiên Đế Thiên Long Tộc biến thành một cái vực sâu, vậy mà đống đổ nát kia vẫn như cũ không bị chấn thành cặn bả, bên trong chắc chắn có chứa một thứ gì đó đặc biệt.
Bước lại gần đống đổ nát, Dương Thiên cẩn thận dùng tay từ từ dọn dẹp từng thứ một. Lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, một viên ngọc châu màu đỏ hiện ra trong mắt Dương Thiên. Viên ngọc châu này phát ra một loại lực lượng đặc biệt, vừa ngăn cản thần thức dò xét, vừa tạo ra một màn chắn vô hình, ngăn cản người khác lại gần.
Dương Thiên đưa tay về phía trước muốn bắt lấy, lực lượng kia lập tức phản chấn đẩy tay của hắn ra. Dương Thiên tiếp tục dùng lực, đến một mức độ ngọc châu không thể phản lại được nữa thì nó liền bay vút đi. Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Rốt cuộc là kẻ dở hơi nào đã nghĩ ra cơ chế tự vệ này, loại cơ chế như vậy cùng lắm chỉ ngăn chặn được vài tên đạo tặc mới vào nghề mà thôi.
Tốc độ của ngọc châu rất nhanh, hơn nữa còn phảng phất ẩn chứa Không Gian Lực, muốn ẩn vào trong không gian để bỏ chạy. Dương Thiên thản nhiên phất tay, một đám khí màu đen từ giữa không trung hiện ra, đem ngọc châu bao phủ vào bên trong.
Thôn Phệ Lực mạnh mẽ hấp thu, nhanh chóng đem lực lượng kỳ dị đang bao bọc bên ngoài ngọc châu cắn nuốt. Không đến vài phút sau, toàn bộ lực lượng bảo vệ ngọc châu liền biết mất không còn chút nào. Dương Thiên xòe tay ra, ngọc châu nhẹ nhàng rơi xuống trên tay hắn:
- Không tệ, xét về sức công phá, Thôn Phệ Lực chỉ ở tầm trung, thế nhưng dùng để khắc chế các loại lực lượng đặc thù quả thực rất tốt. Sau này ta có làm đạo tặc cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cầm ngọc châu trên tay, Dương Thiên cẩn thận kiểm tra. Chắc chắn không có nguy hiểm gì, thần thức của Dương Thiên lập tức bao bọc lấy nó, dũng mãnh tiến vào bên trong. Một không gian rất lớn mở ra trước mắt Dương Thiên, đây là một lâu đài khổng lồ. Chậm rãi đi vào bên trong, Dương Thiên nhìn thấy từng căn phòng có trận pháp cùng Long Văn bảo vệ, trên mỗi căn phòng đều có gắn biển giới thiệu, theo thứ tự là: Linh Thảo Các, Đan Các, Binh Khí Các, Tàng Thư Các, Tàng Bảo Các, Linh Thú Các…
Mỗi danh tự đã nói lên rất rõ thứ được cất giữ bên trong. Không cần phải suy đoán nữa, ngọc châu này chắc chắn là bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Đây là một Không Gian Động Thiên có phẩm chất rất cao, nồng độ linh khí tốt, không gian lại ổn định. Chỉ riêng giá trị của cái Không Gian Động Thiên này đã rất khó ước đoán.
Dương Thiên bỏ qua những nơi khác, trực tiếp tiến vào Linh Thảo Các. Đem toàn bộ cấm chế cùng trận pháp xóa bỏ, hiện ra trước mắt hắn là vô số linh thảo thuộc với đủ đẳng cấp khác nhau, nhưng không có bất kỳ loại nào tháp hơn lục phẩm. Theo tu vị Dương Thiên dần khôi phục, linh thảo có tác dụng với hắn đều có yêu cầu rất cao, bát phẩm trở lên mới có tác dụng rõ rệt.
Bát phẩm linh thảo chuyên dùng để luyện chế đan dược cho Độ Kiếp kỳ, mức độ trân quý có thể nghĩ. Dương Thiên bỏ ra gần một giờ đồng hồ cũng chỉ tìm ra được 8 loại. Đừng xem thường 8 loại này, mỗi một loại đều là linh thảo đỉnh cấp, cực kỳ khó tìm. Liệt Thiên Đế Viêm Long thu thập được chừng này đã là rất lợi hại.
Thu hồi 8 loại linh thảo vào trong người, Dương Thiên liền hướng đến phòng tiếp theo, Đan Các. So với Linh Thảo Các, nơi này khiến hắn càng thêm mong chờ hơn một ít.