Hoành Không một kiếm quét ngang, thiên không lập tức bị phân thành hai nửa. Thiên kiếp còn chưa hoàn toàn ngưng tụ xong đã bị đánh tan. Mây đen vần vũ trên bầu trời thêm một thời gian ngắn nữa mới hoàn toàn biến mất.
Lam Khiếu, Thanh Lôi cùng tất cả những trưởng lão khác đều trợn trừng mắt, không tin vào những điều mình vừa nhìn thấy. Chuyện Dương Thiên vừa làm, bọn hắn cũng có thể dễ dàng làm được. Thiên kiếp của Hợp Thể kỳ, cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng không đủ để Độ Kiếp kỳ như bọn hắn e ngại. Có điều nếu bọn hắn tham dự vào, thiên kiếp sẽ dựa theo tu vị người chống đỡ mà càng trở nên mạnh hơn, đến khi đó chính bản thân bọn hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Dương Thiên chỉ cần một kiếm liền đem thiên kiếp đánh tan, hơn nữa nó còn không có dấu hiệu ngưng tụ lại.
Từ trên không trung, một luồng linh lực tinh khiết hóa thành dòng chảy tiến vào bên trong cơ thể Sở Từ. Đây là dấu hiệu độ kiếp thành công, được thiên địa linh lực tiến hành tẩy lễ. Lúc này trong đầu bọn hắn chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc Dương Thiên đã làm như thế nào?
Hóa giải thanh kiếm màu đen trên tay, Dương Thiên nhàn nhạt nói:
- Thiên kiếp là do quy tắc tạo thành, các ngươi vẫn bị quy tắc ràng buộc, đương nhiên không thể tham dự vào.
Lam Khiếu ngơ ngác:
- Ngươi muốn nói mình không nằm trong sự không chế của quy tắc?
Dương Thiên nhún vai, từ chối giải thích thêm. Có nói tiếp đám người Lam Khiếu cũng không hiểu, không cần phí sức làm gì. Thiên kiếp đã qua đi, linh lực tẩy lễ rất nhanh cũng hoàn thành. Hai mí mắt Sở Từ nhíu lại, sau đó chậm rãi mở ra. Vừa nhìn thấy Dương Thiên, hắn đã vội vàng hô lên:
- Dương Thiên, ta…
Dương Thiên phất tay:
- Mọi chuyện ta đều đã biết. Đi thôi, ở đây đã không còn chuyện gì. Những thứ cần thiết để dựng lên Cách Giới Truyền Tống Trận đã có đủ, ta sẽ đưa ngươi quay trở lại trái đất.
Dương Thiên đang định bước đến mang theo Sở Từ rời đi thì Lam Khiếu đã vội ngăn cản:
- Khoan đã.
- Có chuyện gì sao?
Nhìn Dương Thiên vẻ mặt bất thiện, Lam Khiếu cũng có chút dè chừng. Bất quá nghĩ đến tương lai của Lam Vũ Tông, hắn vẫn quyết định nói ra:
- Lão tổ tông của Lam Vũ Tông, người sáng lập ra môn phái này, đồng thời là chủ nhân trước kia của Lôi Vân Liệt Diễm Đao đã từng có lệnh. Bất cứ ở trở thành chủ nhân của Lôi Vân Liệt Diễm Đao liền trở thành tông chủ đời kế tiếp của Lam Vũ Tông. Hiện tại Lôi Vân Liệt Diễm Đao đã nhận hắn làm chủ, cho nên…
Dương Thiên gằn giọng:
- Không cần nói nhiều với ta. Chức tông chủ gì đó ta không quan tâm, Sở Từ sẽ theo ta trở về, kẻ nào dám ngăn cản đừng trách ta độc ác. Nếu không phải vì lời hứa với Lôi Vân Liệt Diễm Đao, ta đã sớm tiễn tất cả các ngươi xuống suối vàng từ lâu rồi.
Giọng điệu uy hiếp của Dương Thiên khiến Lam Khiếu có chút lo lắng. Nhìn qua Thanh Lôi liền phát hiện vị sư thúc này cũng đang thúc thủ vô sách, không biết phải làm gì cho phải. Đúng lúc này, Sở Từ chợt lên tiếng:
- Dương Thiên, trước khi đao linh lâm vào ngủ say, hắn đã cho ta xem tất cả những chuyện vừa xảy ra. Kẻ gây ra chuyện này là Lục Mặc đã chết, ta vừa được nâng cao tu vị, lại có thêm một món pháp bảo lợi hại, cái gọi là nhân họa đắc phúc chính là như vậy. Không cần gây khó dễ với Lam Vũ Tông nữa.
- Hơn nữa, ta đã hứa với Lôi Vân Liệt Diễm Đao sẽ đem những ngày tháng huy hoàng của nó tái hiện lại. Cho nên ta không thể trở về trái đất. Chỉ có ở lại đây ta mới có thể tiếp tục ước muốn trở thành cường giả của mình. Ta biết ngươi lo lắng cho an nguy của ta, nhưng hiện tại ta đã có thực lực đủ để tự bảo vệ mình, lại có Lam Vũ Tông làm hậu thuẫn, hẳn là sẽ không có việc gì.
Nếu là Sở Từ bình thường có lẽ sẽ không nói ra những lời này. Thế nhưng hắn đã trở thành chủ nhân của Lôi Vân Liệt Diễm Đao, lại thông qua chữa trị linh hồn nên đã bị ảnh hưởng một phần. Quan trọng nhất là bản thân Sở Từ vẫn luôn khao khát trở thành cường giả, giống như người mà hắn vẫn luôn ngưỡng mộ- Dương Thiên.
Trở thành cường giả cần phải có cái tâm cường giả. Trước kia tâm cường giả của Sở Từ bị cuộc sống bình yên ở trái đất che lấp. Đến Tu Chân Giới, hắn mới được trở lại là chính mình. Sau khi gặp lại Dương Thiên, nghe được những nguy hiểm Thần Thể sẽ mang lại, Sở Từ quả thực có ý định trở về. Một phần vì hắn trước nay vẫn luôn tin tưởng Dương Thiên, một phần là do hắn có chút lo sợ những nguy hiểm này. Hiện tại thì khác, có Lôi Vân Liệt Diễm Đao mở đường, tâm cường giả của Sở Từ lại một lần nữa hiện ra. Lúc này hắn chỉ một lòng muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, trở thành cường giả đỉnh cao trong thiên địa. Bất kể là nguy hiểm đến mức nào, hắn cũng sẽ không hề e sợ.
Dương Thiên ra vẻ suy tư. Hắn biết Sở Từ hiện tại là do ảnh hưởng của Lôi Vân Liệt Diễm Đao. Bất quá những gì Sở Từ nói đều không sai, muốn trở thành cường giả, nguy hiểm là điều khó tránh khỏi. Nếu trở về trái đất, cuộc sống của hắn sẽ được bình yên, nhưng mãi mãi chỉ là một kẻ bình thường. Là một trong những người đã đạt đến đỉnh cao, cuộc sống bình yên là điều mà Dương Thiên nhắm đến. Nhưng đó không phải điều mà Sở Từ mong muốn.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên gật đầu:
- Sở Từ, nếu ngươi đã quyết tâm trở thành cường giả, ta sẽ không tiếp tục ngăn cản. Chỉ là con đường sau này chỉ có thể do ngươi tự mình bước đi. Thậm chí có thể đánh đổi cả tính mạng, ngươi chấp nhận hay sao?
Sở Từ bật cười:
- Có gì mà không dám. Con đường này vốn không bằng phẳng, nếu dễ đi như vậy thì cường giả cũng thực sự không đáng tiền. Ta có Thần Thể, nguy hiểm nhiều tất nhiên sẽ có hồi đáp nhiều. Chuyện này ta đã có quyết định, nhất định sẽ không hối hận.
Dương Thiên cũng cười:
- Ngươi có suy nghĩ như vậy, xem ra ta lo lắng thừa rồi. Tốt lắm, đã lâu rồi chúng ta không gặp, đến đây cùng uống một trận thật sảng khoái đi.
- Tốt.
…
Cùng Sở Từ uống rượu suốt một đêm, đem đống linh tửu "mượn" được từ chỗ Vạn Sự Thông ra uống gần hết, hai người cuối cùng cũng từ biệt nhau. Sở Từ đã quyết định ở lại Lam Vũ Tông, kế thừa ngôi vị tông chủ đời tiếp theo. Bất quá vì tu vị chưa đạt đến yêu cầu, Sở Từ tạm thời sẽ giữ chức vị thiếu tông chủ. Chờ tương lai khi hắn trưởng thành sẽ được Lam Khiếu truyền lại chức vị sau.
Dương Thiên cũng còn nhiều việc phải làm, không thể ở lại tham dự nghi lễ nhận chức được. Hai người cũng không nói với nhau quá nhiều, Sở Từ hứa hẹn lần sau gặp lại hắn sẽ chân chính là cường giả, ít nhất cũng đủ sức hỗ trợ cho Dương Thiên chứ không đứng ở phía sau nữa. Đối với lời hứa này Dương Thiên chỉ bật cười chứ không nói gì. Sở Từ có lòng là được rồi, còn giúp đỡ thì vẫn là thôi đi. Tơ của Thánh Băng Tằm Dương Thiên vẫn cất lại đó, thứ này có thể dùng để dung hợp vào pháp bảo, gia tăng uy năng của nó.
Rời khỏi phi hành pháp bảo, Dương Thiên tính toán về mặt thời gian, cảm thấy lúc này trở về Long Giới vẫn còn hơi sớm, hắn quyết định trước tiên đến Cực Lạc Cảnh một chuyến. Hắn còn có lời hứa giúp Nhạc Hiên trở lại thành Nhân Tộc. Hiện tại tu vị đã đạt đến Độ Kiếp kỳ, cũng đã có năng lực thực hiện chuyện đó rồi.
Dùng vết nứt hư không để di chuyển, Dương Thiên chỉ tốn vài ngày liền đến được vị trí của Cực Lạc Cảnh. Đứng ở bên ngoài, hắn cảm thấy không khí có chút quỷ dị. Cho dù nơi này cũng không phải thứ gì tốt lành, thế nhưng lần trước đến đây vẫn khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Lúc này từng sợi khí màu đen nhỏ từ bên trong rò rỉ ra. Số lượng tuy không nhiều nhưng cũng khiến tu sĩ thông thường khó chịu.
Cực Lạc Cảnh chắc chắn đã xảy ra chuyện, còn cụ thể là chuyện gì vẫn cần Dương Thiên đích thân vào trong tìm hiểu. Dùng phương thức cũ lẳng lặng tiến vào bên trong, một luồng Vực Ngoại Khí dày đặc trực tiếp đập thẳng về phía Dương Thiên. Tạo lên một quang cầu bao bọc xung quanh mình, Dương Thiên nhìn Vực Ngoại Khí nồng độ dày đặc đang xuất hiện khắp nơi bên trong Cực Lạc Cảnh thì không khỏi cau mày:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?