Đối mặt với một đao này, Dương Thiên cũng thể hiện vẻ nghiêm túc hiếm có. Khoảnh khắc Lục Mặc lấy ra hai bình tinh huyết, Dương Thiên liền biết đó không phải tinh huyết của tu sĩ tầm thường. Chỉ cần dựa vào nồng độ linh lực và mức độ tinh khiết ẩn chứa bên trong, chủ nhân của tinh huyết này tối thiểu cũng là Độ Kiếp Bát Chuyển, thậm chí là Độ Kiếp Cửu Chuyển phi thăng giả.
Ánh mắt của Dương Thiên không sai. Lam Vũ, lão tổ tông của Lam Vũ Tông trước khi phi thăng mới đem tinh huyết cùng Lôi Vân Liệt Diễm Đao để lại. Khi đó hắn đã hoàn thành lần độ kiếp cuối cùng, chân chính là Độ Kiếp Cửu Chuyển siêu cấp cường giả. Vài giọt tinh huyết không thể nào triển lộ được sức mạnh của Lam Vũ khi đó, thế nhưng vẫn cực kỳ đáng sợ.
Đối diện với một đao này, Dương Thiên không còn giữ tâm thái đùa giỡn nữa. Hắn nâng cao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, từng chữ uy nghiêm vang lên:
- Kiếm Thứ 2, Liệu Nguyên.
Một hỏa cầu khổng lồ xuất hiện trước mặt Dương Thiên. Tiếp theo đó, vô số những hỏa cầu khác lần lượt xuất hiện ở khắp nơi trong không trung. Đơn lẻ mỗi hỏa cầu có lẽ không so được với Cửu Tỉnh Diệu Nhật, nhưng tổng hợp số lượng kia thì lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong mỗi hỏa cầu không đơn giản chỉ có Hỏa linh lực, nó còn ẩn chứa kiếm khí vô cùng sắc bén đã được dung hợp lĩnh vực vào bên trong.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm nhẹ nhàng chém xuống, không có chút hoa mỹ nào, chỉ có vô số hỏa cầu đồng thời bạo tạc, trực tiếp đem một đao kia nhấn chìm bên trong biển lửa.
Phi hành pháp bảo của Lam Vũ Tông lúc này đã tránh đi rất xa, thế nhưng sóng linh lực do ảnh hưởng trận chiến gây ra vẫn khiến nó rung lắc dữ dội. Một vị trưởng lão lập tức lấy ra vài viên cực phẩm linh thạch ổn định trận pháp phòng ngự, giữ cho phi hành pháp bảo được ổn định.
Mọi người ngẩn đầu nhìn về phía đằng xa, ở đó chỉ có một ngọn lửa khổng lồ đang thiêu đốt tất cả. Hỏa diễm trùng thiên, xuyên qua cả bầu trời, dường như muốn đem toàn bộ thiên không thiêu rụi. Tất cả mọi người đều bị tràng cảnh này chấn động không nhẹ. Giao chiến ở đẳng cấp này đã hoàn toàn vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ.
Trong lúc mọi người còn chưa bình tĩnh lại, một vết nứt hư không đã xuất hiện ngay trên mạn thuyền. Hai bóng người từ bên trong bước ra. Một thanh niên tướng mạo bất phàm, lưng đeo một thanh đại đao, hai mắt sáng như sao. Cả người hắn tỏ ra khí thế uy nghiêm, tựa như một tên thượng vị giả khiến người ta không dám nhìn thẳng. Người còn lại cũng là một thanh niên nhưng hắn sở hữu mái tóc màu bạch kim, tròng mắt màu tím yêu dị. Người này khí tức thu liễm, ngoài trừ cặp mắt có chút đặc biệt cùng mái tóc khá đẹp kia ra thì không có quá nhiều thứ đáng để chú ý.
Thanh niên đeo thanh đại đao chính là tông chủ đương nhiệm của Lam Vũ Tông, Lam Khiếu. Còn đứng sau lưng hắn là vị thái thượng trưởng lão còn lại của Lam Vũ Tông, Thanh Lôi. Hai người bọn họ nhận được truyền tin của Hàn Minh lập tức từ bỏ bí cảnh, sử dụng vết nứt không gian, dùng tốc độ nhanh nhất trở về. Đáng tiếc là vẫn không kịp.
Những người có tu vị cao còn tỉnh táo đều nhận ra Lam Khiếu, đang muốn tiến lại hành lễ thì tên kia đã phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng. Lam Khiếu nhìn về phía biển lửa, giọng nói có chút trầm trọng:
- Thanh Lôi sư thúc, ngươi nói, nếu thêm hai chúng ta hợp sức thì có thể chống đỡ được sao?
Thanh Lôi im lặng vài giây rồi lắc đầu:
- Cho dù không cam lòng, ta vẫn phải thừa nhận, cho dù thêm hai người chúng ta cũng lên cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng. Sử dụng cả ba phần tinh huyết còn lại triệu hồi tinh hồn Cửu Đầu Điểu bên trong Lôi Vân Liệt Diễm Đao, Lục Mặc đã đem uy năng của nó phát huy đến một cảnh giới cực cao. Từ sau khi lão tổ tông rời đi, chưa từng có ai đem uy năng của nó đạt đến mức này. Nhưng mà cuối cùng vẫn phải chịu thua. Ngươi nghĩ chúng ta có thể làm được gì sao?
Khóe miệng Lam Khiếu đắng chát. Từ khi lên làm tông chủ Lam Vũ Tông, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như thế này. Có điều cẩn thận nghĩ lại, bọn hắn trở về lúc này có thể đem những người còn sót lại của Lam Vũ Tông cứu đi, cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần giữ được hạch tâm, trăm năm sau, ngàn năm sau, Lam Vũ Tông lại có thể một lần quật khởi.
Còn về phần Dương Thiên? Vẫn là thôi đi, đây không phải đối thủ mà bọn họ có thể chống lại, ít nhất là vào lúc này. Thanh Lôi thở ra một hơi, nhìn về phía vị trưởng lão đang điều khiển phi hành pháp bảo:
- Chúng ta đi thôi.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp rời đi, một bóng người đã xuất hiện chặn ngay trước phi hành pháp bảo. Dương Thiên tay trái ôm lấy Sở Từ, tay phải nắm chặt Lôi Vân Liệt Diễm Đao, chậm rãi bay đến hạ xuống ngay trước mặt hai người Lam Khiếu và Thanh Lôi.
Vẻ mặt hai người tối sầm lại. Bọn họ đều là kẻ đã sống lâu, nhãn lực rất cao. Chỉ từ uy thế của biển lửa đã nhìn ra được kẻ chiến thắng chính là Dương Thiên. Thế nhưng tên kia vẫn hoàn hảo vô khuyết, trên người không có bất kỳ một vết thương nào là chuyện bọn hắn không thể tin nổi. Kẻ này thực sự chỉ là Độ Kiếp Nhất Chuyển hay sao?
Dương Thiên đứng im tại chỗ không nói tiếng nào. Vẻ mặt bình thản không tỏ thái độ khiến tất cả những người ở đây không dám có bất kỳ hành động nào, chỉ lẳng lặng chờ xem hắn muốn làm gì. Dương Thiên bất ngờ đưa Lôi Vân Liệt Diễm Đao đến trước mặt. Lam Khiếu cùng Thanh Lôi giật mình, vội vàng nắm lấy pháp bảo chuẩn bị đón đỡ công kích. Đại đao sau lưng Lam Khiếu xuất hiện trên tay của hắn, còn Thanh Lôi là một đám tơ màu bạch kim phát ra ánh sáng lấp lánh.
Dương Thiên không hề có ý tấn công, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Vân Liệt Diễm Đao, tưởng nhớ lại trận chiến vừa xảy ra. Sử dụng hai mảnh vỡ của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, phối hợp với kiếm thứ 2 Liệu Nguyên, Dương Thiên hoàn toàn áp đảo Lôi Vân Liệt Diễm Đao. Cho dù có ba phần tinh huyết, nó vẫn không thể nào chiến thắng được. Về phần Lục Mặc thì không cần phải nói, sau khi chém xong một đao kia, hắn cũng trực tiếp hóa thành cặn bả, tan biến khỏi thế giới này.
Điều khiến Dương Thiên khâm phục chính là, khi hắn tưởng như đã nắm chắc phần thắng, Lôi Vân Liệt Diễm Đao bị hỏa diễm cùng kiếm khí của Liệu Nguyên tấn công, lôi điện cùng hỏa diễm trên thân nó ngày một yếu đi. Bản thân là một món pháp bảo bài danh trên Phàm Bảng, lại có khí linh, nếu nó kiên trì phòng thủ có lẽ sẽ vượt qua được. Thế nhưng đúng vào lúc này, Lôi Vân Liệt Diễm Đao bất ngờ buông tha phòng ngự, tập trung toàn bộ sức mạnh chém thẳng về phía Dương Thiên một đòn cuối cùng. Tất nhiên, đây chỉ có thể xem như hồi quang phản chiếu, không thể thay đổi được chiến quả.
Dương Thiên xòe lòng bàn tay mình ra, bên trong có một vết đứt khá nông, tựa như bị xước nhẹ, để lại chút máu chảy ra. Đây là kết quả mà sự cố gắng của Lôi Vân Liệt Diễm Đao mang lại. Nó thà chấp nhận bị phá hủy cũng phải khiến Dương Thiên bị thương, và những nổ lực cuối cùng đó đã được đền đáp. Bất quá, Dương Thiên không hề tỏ ra tức giận, ngược lại có chút tán thưởng. Một thanh đao có bá khí, có cuồng ngạo, có quyết tâm như vậy quả thực rất hiếm có, hủy đi thì rất lãng phí. Chính vì lý do này Dương Thiên mới đem Lôi Vân Liệt Diễm Đao từ bên trong biển lửa mang ra đây.
Lúc này, Lôi Vân Liệt Diễm Đao đột nhiên run nhẹ, một hư ảnh nhìn không rõ hình dạng từ trong thân đao hiện ra, nhìn về phía Sở Tử đang được Dương Thiên đặt nằm ngay bên cạnh. Đao linh ngẩn ra mất vài giây, sau đó dùng giọng vui mừng nói:
- Mau nói cho ta biết tên của hắn là gì?
Dương Thiên hơi khó hiểu, bất quá vẫn trả lời:
- Hắn là Sở Từ, một vị bằng hữu của ta.
Đao linh gấp gáp nói:
- Mau gọi hắn tỉnh dậy. Nhanh, ta đã đợi mấy vạn năm, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân thích hợp. Thần Thể, lại còn là Man Chi Thể mang theo thần lực vô song. Dưới tay hắn, ta có thể tái hiện lại sự huy hoàng trước kia của mình. Khoan đã, dường như linh hồn của hắn có chút thương tổn.
Vẻ mặt Dương Thiên trở nên lạnh lùng, hướng về phía hai người Lam Khiếu và Thanh Lôi:
- Còn không phải là do Lam Vũ Tông các ngươi gây ra hay sao?