Khi Dương Thiên quay lại, Long Tích Nguyệt đã trở lại bình thường. Nàng nhìn hắn lạnh nhạt nói:
- Ta đã khôi phục hoàn toàn, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch của ngươi.
Dương Thiên ngập ngừng:
- Vừa nãy…
Long Tích Nguyệt thản nhiên đáp:
- Khi nãy ta lỡ tay nên không khống chế tốt lực đạo, thật xin lỗi.
Thái độ của nàng khiến Dương Thiên không biết nên tiếp tục chủ đề kia như thế nào, đành nói sang chuyện khác:
- Ta cảm nhận được bộ Long Cốt Ma Long kia đã yên vị tại một nơi cố định. Hiện tại chúng ta lập tức có thể tìm đến đó. Nhưng chỉ là để thám thính tình hình, tuyệt đối không được để đám Long Tộc kia phát hiện.
Long Tích Nguyệt gật đầu:
- Đi thôi.
Hai người cũng không tiếp tục nhiều lời mà nhanh chóng lên đường. Ròng rã gần 6 giờ, Dương Thiên mới ra hiệu cho Long Tích Nguyệt dừng lại. Hắn sử dụng một loại cấm chế đặc biệt che dấu khí tức của hai người, sau đó chậm rãi bước về phía trước.
Hiện ra trước mặt cả hai là một ngọn núi khổng lồ đâm xuyên qua những tầng may. Cửa ra vào cao hàng ngàn mét, được thiết kế khá giống cửa kéo của Nhân Tộc. Bên trên vách đá được xây dựng khá nhiều lỗ thoáng khí. Đáng chú ý nhất bức tượng một con rồng được điêu khắc trên bề mặt vách núi. Dương Thiên hơi nheo mắt nhìn bức tượng rồi nói:
- Thái Hư Cổ Long.
Danh từ này đối với Long Tích Nguyệt rất xa lạ. Long Tộc chia ra làm rất nhiều chủng tộc, có vài chủng tộc nàng chưa từng nghe nói đến cũng là chuyện dễ hiểu:
- Long Vũ Hạo, ngươi muốn nói bức tượng rồng này chính là điêu khắc dựa trên một con Thái Hư Cổ Long?
Dương Thiên gật đầu:
- Không sai, chính là Thái Hư Cổ Long. Thật không ngờ đám Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch lại thờ phụng thứ này.
- Thái Hư Cổ Long, nghe có vẻ rất lợi hại.
Dương Thiên không tỏ thái độ:
- Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là một loại Thần Thú xếp thứ 103 trên Thần Thú Bảng mà thôi.
Long Tích Nguyệt chấn kinh. Tuy nàng chưa từng nghe nói đến Thần Thú Bảng, nhưng chỉ riêng hai từ Thần Thú đã có sức nặng rất lớn. Nếu đám Long Tộc này cùng Thái Hư Cổ Long có liên hệ, vậy đây không còn đơn thuần là nhiệm vụ của hai người mà là đại sự của toàn bộ năm tộc tại Long Giới.
Long Tích Nguyệt hỏi lại:
- Long Vũ Hạo, ngươi chắc chắn?
Dương Thiên khẳng định:
- Tất nhiên, ta đã từng tận mắt thấy qua…huyễn ảnh của Thái Hư Cổ Long trong một di tích cổ.
Hắn suýt nữa thì đã nói mình từng tận mắt nhìn thấy chân thân Thái Hư Cổ Long, may mắn đã kịp sửa lại. Có điều lúc này Long Tích Nguyệt cũng không có chú ý đến những tiểu tiết kia. Nàng dường như rất có hứng thú với hai từ Thần Thú:
- Khi nãy ngươi có nhắc đến Thần Thú Bảng, đó là nơi ghi lại xếp hạng các loại Thần Thú?
Dương Thiên gật đầu:
- Thần Thú Bảng là do nhiều chủng tộc cùng nhau lập ra, bên trên có ghi lại tên các loại Thần Thú khác nhau cùng phân chia thứ hạng của bọn chúng. Thần Thú trong thiên địa này rất nhiều, thỉnh thoảng lại có một đầu yêu thú huyết mạch biến dị, đột phá cực hạn, mở ra một chủng tộc Thần Thú mới. Theo như trí nhớ của ta, Thần Thú Bảng có ghi lại hơn 1000 chủng loại Thần Thú khác nhau. Thái Hư Cổ Long có thể xếp hạng thứ 103 đã xem như không tệ.
- Vậy ngươi thử nói xem, đám Long Tộc này có quan hệ gì với Thái Hư Cổ Long hay không?
Dương Thiên ngao du nhiều nơi, kiến thức rộng rãi, Long Tích Nguyệt rất tin vào nhận xét của hắn. Dương Thiên suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu:
- Chuyện này rất khó phán đoán, chỉ có tiến vào bên trong điều tra mới biết được. Tích Nguyệt, nếu có liên hệ đến Thần Thú, chuyện này sẽ rất nguy hiểm, ta nghĩ ngươi nên đợi…
Dương Thiên còn chưa nói hết câu liền dừng lại. Long Tích Nguyệt lạnh lùng nói:
- Tại sao không nói tiếp? Ngươi định nói ta đi vào cũng không giúp ích được gì nên hãy ở ngoài đây canh gác đúng không?
Biết mình lỡ lời, Dương Thiên vội tìm cách lấp liếm:
- Không phải, ngươi hiểu lầm rồi a. Ta chỉ muốn nói bên trong sẽ rất nguy hiểm, ngươi không nên hành động nóng vội, đợi đến khi nào có cơ hội hãy ra tay.
Vẻ mặt Long Tích Nguyệt dịu lại:
- Được rồi, chúng ta vào trong thôi.
Long Tích Nguyệt đang muốn bước lên thì liền bị Dương Thiên ngăn cản:
- Còn có chuyện gì?
Dương Thiên nghiêm túc nói:
- Cấm chế của ta có công dụng che dấu khí tức trong một phạm vi nhất định. Nếu ngươi rời xa ta sẽ rất dễ bị phát hiện. Nơi này khá rộng lớn, những nơi quan trọng chắc chắn có cấm chế cùng trận pháp ngăn cản thần thức. Tách ra là điều khó tránh khỏi. Đây là 1 viên Liễm Khí Châu do ta đặc biệt chế tạo. Khi ngươi kích hoạt nó, toàn bộ khí tức sẽ được che dấu, chỉ cần tu vị không đạt đến Độ Kiếp kỳ đừng mong phát hiện ra.
Nhận lấy Liễm Khí Châu từ tay Dương Thiên, Long Tích Nguyệt nhanh chóng nhét nó vào người. Nàng là con gái của Long Chiến Thiên, phía sau có lượng tài nguyên khổng lồ của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc chống đỡ, những bảo vật thông dụng dùng để che dấu khí tức sao lại không có? Có điều đây là thứ Dương Thiên chuẩn bị cho nàng, Long Tích Nguyệt cảm thấy nó đáng giá hơn những thứ kia rất nhiều. Bất quá chính bản thân Long Tích Nguyệt hiện tại cũng chưa nhận ra điểm này.
Hai người tất nhiên sẽ không lộ liễu tiến vào bằng cửa chính mà chọn một cái lỗ thông hơi ở một vị trí rất cao. Dương Thiên cẩn trọng đi phía trước, Long Tích Nguyệt theo sau lưng hắn, quan sát phòng ngừa những biến cố có thể xảy ra.
Một đường thuận lợi, Dương Thiên bất ngờ dừng lại. Long Tích Nguyệt không khỏi cau mày hỏi:
- Có cạm bẫy?
Dương Thiên không đáp, cong tay búng một điểm sáng về phía trước. Điểm sáng bay được một đoạn ngắn liền chạm vào một màng chắn vô hình. Giống như viên đá rơi vào mặt hồ, tạo lên vài gợn sóng rồi biến mất.
Không đợi Dương Thiên nói gì, Long Tích Nguyệt tiến lên phía trước. Tay phải nàng biến thành Long Thủ, bao quanh nó là những văn tự kỳ bí. Long Tích Nguyệt vung tay vỗ nhẹ, màng chắn vô hình kia lập tức tan vỡ. Long Tích Nguyệt quay đầu lại:
- So với đám ngoại lai này, mức độ am hiểu về Long Văn của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc ta cao hơn rất nhiều. Những cạm bẫy phía trước cứ để ta lo liệu.
Long Tích Nguyệt vừa nói xong, rất nhiều văn tự kỳ bí liền xuất hiện, trôi nổi quanh người nàng. Tiếp tục tiến về phía trước, mỗi khi sắp đến gần cấm chế hay trận pháp, những ký tự kia lại đổi màu. Tùy theo loại trận pháp khác nhau, màu sắc cũng sẽ khác nhau. Long Tích Nguyệt không tốn bao nhiêu công sức liền dễ dàng hóa giải được.
Dương Thiên không thể phủ nhận, tạo nghệ trận pháp và Long Văn của Long Tích Nguyệt rất cao. Để nàng một mình thám thính hắn cũng có thể an tâm được phần nào.
Đi hết lỗ thông khí, xuất hiện trước mặt hai người là bệ đá rất to. Bên trên là một bộ xương rồng màu đen khổng lồ. Phía dưới bệ đá là biển dung nham đỏ rực. Quanh đó có rất nhiều Hỏa Long đang không ngừng phun lửa vào, gia tăng nhiệt độ của lớp dung nham kia.
Ở trên cao, có rất nhiều Long Tộc thuộc các chủng tộc khác nhau đang bay lượn, giống như đang muốn bảo vệ bộ xương này. Long Tích Nguyệt cũng bị tràng cảnh này làm kinh ngạc, vội quay sang hỏi Dương Thiên:
- Lâm Vũ Hạo, bọn hắn đang làm gì với bộ xương khổng lồ kia?
Không có tiếng đáp lại nàng, Dương Thiên lúc này đang nhíu mày suy tư. Phải mất một lúc sau hắn mới lên tiếng:
- Bọn hắn đang chế tạo một vật chứa.
- Vật chứa? Để chứa đựng thứ gì?
Dương Thiên nhìn sang Long Tích Nguyệt:
- Không phải lúc nãy ở bên ngoài đã có câu trả lời rồi sao?
Long Tích Nguyệt khó hiểu, nàng cúi đầu nhìn xuống bộ xương rồng bên dưới kia liền phát hiện nó rất giống với bức tượng Thái Hư Cổ Long được khắc ở trên vách núi. Liên hệ với câu nói của Dương Thiên, Long Tích Nguyệt sợ hãi kêu lên:
- Là Thái Hư Cổ Long.
Âm thanh của Long Tích Nguyệt khá to. May mắn Dương Thiên đã đoán được trước, sớm dựng sẵn một kết giới cách âm. Hắn trầm trọng gật đầu:
- Không sai, đám Long Tộc này đang chế tạo một vật chứa thích hợp. Theo suy đoán của ta, rất có thể bọn hắn đang muốn triệu hồi phân hồn Thái Hư Cổ Long từ thượng giới xuống đây.