Vũ Khải nắm lấy thanh kiếm màu đen, Kiếm Thai trên tay đang muốn đặt vào thì cả người hắn cứng lại như đá. Vài giây sau, đầu của Vũ Khải bắt đầu lệch đi, sau đó lìa khỏi cổ rơi xuống đất. Máu tươi bắn ra, từ bên trong, một nguyên anh màu trắng to bằng nắm tay, vẻ mặt sợ hãi cưỡi lấy một thanh tiểu kiếm bay vụt ra.
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp đi được bao xa liền tan biến, tiểu kiếm không người khống chế rơi trên mặt đất. Một bóng người từ trong bóng tối hiện ra, nhẹ nhàng cầm lấy Kiếm Thai trên tay Vũ Khải, sau đó dùng chân đá mạnh xác hắn đi thật xa rồi khó chịu nói:
- Ta rất ghét máu a.
Thanh Hàn ngơ ngác, Vũ Khải là Hợp Thể trung kỳ, tại sao lại dễ dàng bị giết như vậy. Hơn nữa kẻ giết chết hắn lại là kẻ yếu nhất trong ba người, tính tình có phần nhút nhát, Triệu Hắc.
Triệu Hắc nhìn gương mặt của Thanh Hàn rồi bật cười:
- Cần gì phải kinh ngạc như vậy, ngươi thực sự nghĩ ta chỉ là một tên Hợp Thể sơ kỳ yếu ớt để hai người các ngươi sai khiến sao?
Khí tức trên người Triệu Hắc bộc phát, hắn vươn vai thoải mái nói:
- Kiềm nén bao nhiêu năm thật khổ a.
Giọng nói Thanh Hàn run run:
- Ngươi, ngươi là Hợp Thể hậu kỳ?
Triệu Hắc cười cười:
- Chính xác là Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong. Nếu không phải sư phụ ra lệnh cho ta ẩn mình ở nơi này chờ đợi, ta cần gì phải lãng phí thời gian với hai người các ngươi. Nhìn hai người các ngươi tình chàng ý thiếp thật sự khiến ta phát tởm. Kiếm tu, chỉ có kiếm mới là tình yêu đích thực, những thứ đều là vô nghĩa.
Nhìn cái xác không đầu của Vũ Khải, trong lòng Thanh Hàn không khỏi đau xót. Nàng rút ra một thanh kiếm màu xanh, bên trên có khắc hình hoa văn một con chim toàn thân rực lửa, phẫn nộ nhìn Triệu Hắc:
- Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong thì đã sao? Hôm nay ta nhất định sẽ trả thù cho Vũ Khải, không để cái chết của hắn trở nên vô ích.
Đồ án hỏa điểu cháy lên, cả thanh kiếm được bao trùm bởi một ngọn lửa dữ dội. Hai mắt Triệu Hắc sáng lên:
- Hỏa Vũ Kiếm, bên trong ẩn chứa tinh hồn thập cấp yêu thú Viêm Linh Điểu. Thứ này lão già kia chế tạo riêng cho ngươi, ta rất thích nó, không bằng đưa nó cho ta, ta sẽ tha cho hai người các ngươi một mạng.
- Nằm mơ.
Thanh Hàn mắng to, Hỏa Vũ Kiếm không ngừng vung lên. Hàng vạn tia kiếm khí màu đỏ hình dạng như những thanh tiểu kiếm đan xen vào nhau bắn về phía Triệu Hắc.
Khi hai bên sắp va chạm, hàng vạn thanh tiểu kiếm kia thay đổi vị trí, biến thành hư ảnh một con hỏa điểu mở to miệng cắn xuống Triệu Hắc. Hỏa điểu còn cách Triệu Hắc một khoảng rất ngắn nữa thì chững lại, sau đó bị cắt thành rất nhiều mảnh, tan biến trong không khí.
Thanh Hàn ngẩn ra, một chiêu toàn lực của nàng lại bị hóa giải dễ dàng như vậy. Đáng sợ hơn là đối phương ra tay như thế nào nàng hoàn toàn không cảm nhận được. Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong mạnh đến như vậy sao?
Đúng lúc này, một cánh tay từ phía sau lưng vòng ra ôm lấy eo Thanh Hàn kéo nàng qua một bên. Nhận ra người ra tay là Dương Thiên, Thanh Hàn đang muốn mắng to thì phát hiện vị trí mình đứng khi nãy xuất hiện một vết kiếm chém sâu vào sàn nhà làm bằng Tinh Thiết.
- Đây là…
Dương Thiên không đáp lại Thanh Hàn. Hắn ngẩn đầu nhìn Triệu Hắc, thản nhiên nói:
- Vô Hình Kiếm Khí, không tệ. Trong tình huống không phòng bị, quả thực rất dễ bị nó đánh lén.
Triệu Hắc hơi ngạc nhiên rồi nói:
- Nhãn quang không tệ. Khi nãy quả thực có chút coi thường ngươi, xem ra ngươi mới là kẻ khó đối phó nhất ở đây. Ban đầu ta còn cảm thấy khó hiểu, tại sao lão già kia lại chọn một tên vô dụng mang Kiếm Thai trở về. Ài, nhiều năm ẩn nhẫn ở đây đã khiến ta sắp chán muốn chết, hi vọng ngươi đủ sức mua vui cho ta.
Dương Thiên nghệch mặt ra, hình như có gì đó không đúng. Những lời này phải là do hắn nói mới đúng a. Lần đầu tiên có kẻ muốn đem hắn ra để mua vui. Trong khoảnh khắc, Dương Thiên cũng không biết phải nói gì cho phải.
Dương Thiên không cử động, Triệu Hắc cũng không vội tấn công. Hắn là một kiếm tu chân chính, đam mê chiến đấu, nói cách khác chính là cuồng chiến. Không giống như Vũ Khải hay Thanh Hàn, Triệu Hắc xem Dương Thiên là đối thủ, vì vậy hắn không dùng Vô Hình Kiếm Khí để đánh lén.
Thanh Hàn bị Dương Thiên ôm chặt, cố gắng lắc người nói:
- Mau thả ta ra.
Dương Thiên giật mình, vội thả nàng ra rồi cười nói:
- Thật xin lỗi, là do tên kia khiến ta có chút bất ngờ.
Thanh Hàn vuốt lại y phục, gật đầu:
- Thực lực của hắn rất mạnh, hai người chúng ta phải liên thủ lại mới có hi vọng chiến thắng.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta không nói chuyện này. Trong hơn ngàn năm tồn tại, lần đầu tiên có kẻ muốn đem ta ra để mua vui, thực sự khiến ta có chút tiếp thu không kịp.
Thanh Hàn trợn mắt:
- Ngươi nói mình chỉ dùng hơn ngàn năm liền tiến giai Hợp Thể kỳ?
Ngàn năm Hợp Thể, tại Linh Giới chính là đỉnh cấp thiên tài, được đại môn phái dốc lòng bồi dưỡng mới đạt được. Dương Thiên nói như vậy, lẽ nào hắn chính là đệ tử chân truyền của một đại môn phái nào đó tại Linh Giới?
Trong lòng Triệu Hắc có chút lo lắng, đệ tử chân truyền của đại môn phái trên người nhất định sẽ có pháp bảo giữ mệnh do sư phụ ban tặng. Hơn nữa cho dù có giết được Dương Thiên, chín phần mười sẽ bị lưu lại ấn ký, truy sát không chết không ngừng.
Dương Thiên thở dài:
- Các ngươi nên chú ý vào trọng tâm câu nói của ta, đừng để ý đến tiểu tiết có được hay không. Ta chỉ muốn nói rằng, tên kia hoàn toàn không xứng trở thành đối thủ của ta.
Dương Thiên nhún người một cái liền đứng ngay bên cạnh thanh kiếm màu đỏ mà hắn rút ra ban đầu kia, cười nói:
- Hiện tại không có kiếm, dùng tạm ngươi đi.
Thanh Hàn thấy vậy liền đưa thanh kiếm của nàng ra:
- Dùng của ta đi.
Thanh kiếm màu đỏ tuy rất lợi hại nhưng vẫn chưa có Kiếm Thai, ngoài độ cứng và sự sắc bén đáng kinh ngạc ra thì không có gì đặc biệt. So với nó, Hỏa Vũ Kiếm của Thanh Hàn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng Dương Thiên lại từ chối:
- Hỏa Vũ Kiếm của ngươi rất lợi hại, bên trong ẩn chứa tinh hồn ấu thú Viêm Linh Điểu. Nếu ngươi tận dụng được toàn bộ sức mạnh của nó sẽ không thua kém một món Thánh Bảo. Đây là thứ lão già kia tặng cho ngươi?
Thanh Hàn không ngờ Dương Thiên lại đánh giá Hỏa Vũ Kiếm của nàng cao như vậy. Thánh Bảo chính là pháp bảo dành cho Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ, lẽ nào đẳng cấp thực sự của Hỏa Vũ Kiếm lại cao đến như vậy?
- Thứ này là cha ta tặng lại cho ta trước khi hắn rời đi, còn dặn dò kĩ rằng nhất định phải bảo quản nó cho tốt.
Dương Thiên mỉm cười:
- Ta hiểu, hắn thực sự rất quan tâm ngươi.
Thanh Hàn còn chưa hiểu ý của Dương Thiên đã thấy hắn cầm thanh kiếm màu đó, tiến lên đứng đối diện với Triệu Hắc:
- Ngươi còn tốt bụng hơn ta nghĩ, không tận dụng cơ hội này để đánh lén.
Triệu Hắc lắc đầu:
- Ta xem ngươi là đối thủ, tất nhiên không cần làm những trò như vậy.
Dương Thiên lắc nhẹ, vết máu trên người hắn lập tức biến mất, y phục cũng lành lặn trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Triệu Hắc nói:
- Quả nhiên, tên phế vật Vũ Khải kia sao có thể khiến ngươi bị thương. Chướng Pháp Nhãn thật cao minh, đến ta sử dụng Kiếm Nhãn cũng không nhìn ra được điểm khác thường.
Kiếm khí trên cơ thể Triệu Hắc bạo phát, Vô Hình Kiếm Khí không theo bất kỳ một quy tắc nào tàn phá bừa bãi xung quanh. Dương Thiên đứng yên tại chỗ nhưng không có bất kỳ tia kiếm khí nào chạm được vào người hắn. Kiếm khí qua đi, Dương Thiên tán thưởng:
- Bằng vào tu vị Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong của ngươi, có thể thi triển Vô Hình Kiếm Khí đến mức này, chắc hẳn đã phải trả một cái giá rất lớn.
Triệu Hắc lạnh lùng:
- Ta một đời theo đuổi kiếm đạo, tự tay giết chết toàn bộ người thân của mình. Dựa vào Vô Tình Đạo lĩnh ngộ kiếm ý, cuối cùng thành công đạt được Vô Hình Kiếm Khí, có thể nói là đồng giai vô địch.
- Vậy ngươi đã từng vui vẻ?
- Vô Tình Đạo, chỉ cầu sức mạnh, tình cảm có thể bỏ qua một bên. Chỉ có chiến đấu cùng kẻ mạnh mới khiến ta vui vẻ.
Dương Thiên thở dài:
- Lại là Vô Tình Đạo, ta ghét nhất chính là đám người tu luyện thứ này. Cũng tốt, để ta tiễn ngươi đi sớm một chút.