Liệt Viêm Kình chỉ gật nhẹ đầu, bay đến trước mặt Dương Thiên:
- Liệt Viêm Kình ta không phải là kẻ nuốt lời. Còn một điều kiện ngươi mau nói ra, bất cứ giá nào ta cũng sẽ hoàn thành.
Dương Thiên không ngờ Liệt Viêm Kình sau khi đột phá thành công liền nói ra những lời này. Ngẫm lại cũng đúng, tên này biết trên người Dương Thiên đang mang mảnh vỡ của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, sớm muộn gì cũng đem lại phiền phức nên muốn sớm cắt đứt quan hệ với hắn.
Đối với chuyện này, Dương Thiên cũng tán đồng với Liệt Viêm Kình. Nếu là hắn cũng sẽ tránh xa những kẻ thân mang phiền phức.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Ta muốn ngươi thay ta tìm một cái Cách Giới Truyền Tống Trận đến Linh Giới.
Liệt Viêm Kình cau mày:
- Linh Giới cách Thủy Hoàng giới rất xa. Theo ta được biết chỉ có Cách Giới Truyền Tống Trận tại Thánh Anh Tông có khả năng làm được điều này. Ngươi là tu sĩ Nhân Tộc, chỉ cần trả một cái giá cao liền có thể sử dụng.
Nghe được ba từ Thánh Anh Tông, vẻ mặt Dương Thiên hơi cứng lại:
- Cái này có chút khó khăn.
Liệt Viêm Kình khó hiểu:
- Tại sao, nếu ngươi thiếu linh thạch chỉ cần nói một tiếng, thứ đó ta có rất nhiều.
Dương Thiên lắc đầu, kể lại sơ bộ ân oán của hắn và Thánh Anh Tông cho Liệt Viêm Kình nghe nhưng tuyệt đối không nhắc gì đến Khổng Tước và Vọng Nguyệt Ngư. Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, Liệt Viêm Kình thản nhiên đáp:
- Đã như vậy, khi nào ngươi muốn sử dụng cái Cách Giới Truyền Tống Trận kia liền đến tìm ta. Ta sẽ đưa ngươi đến Thánh Anh Tông, để xem lão già kia có dám ra mặt ngăn cản hay không.
Nói xong, Liệt Viêm Kình lấy từ trong người ra một tấm Truyền Âm Phù đưa cho Dương Thiên:
- Trong phạm vi địa bàn của ta, chỉ cần ngươi sử dụng đó ta lập tức sẽ cảm ứng được.
Nhận lấy Truyền Âm Phù, Dương Thiên mỉm cười:
- Tốt lắm, ta còn vài việc phải làm. Khi nào cần sẽ liên lạc với ngươi. Cáo từ.
Liệt Viêm Kình phẩy tay:
- Không tiễn.
…
Rời khỏi địa bàn của Liệt Viêm Kình, Dương Thiên theo vị trí ước hẹn từ trước với Vọng Nguyệt phóng đi. Trên đường đi, hắn đem viên đan dược kia cho Khổng Tước sử dụng. Thương thế của nàng quá nặng, cho dù có đan dược cũng cần một thời gian khá dài mới có thể hoàn toàn bình phục. Chuyện này không phải cứ gấp là giải quyết được.
Khổng Tước ăn đan dược xong khí tức trên người đã có chút khởi sắc. Dương Thiên dùng thần thức cẩn thận kiểm tra qua một lượt rồi mới thu nàng trở lại vào trong người.
Khi Dương Thiên về đến nơi, Vọng Nguyệt rất nhanh hiện thân, vui vẻ nói:
- Dương Thiên, cuối cùng ngươi cũng trở về, ta sắp chán muốn chết a.
Dương Thiên mỉm cười:
- Có chút rắc rối xảy ra. Nhưng không sao, ta đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, Nhật Nguyệt Dung Hồn Đan cũng đã tới tay. Chúng ta có thể đến tìm Khiếu Thiên Lang để giúp ngươi đột phá Hợp Thể kỳ.
Hai mắt Vọng Nguyệt sáng lên:
- Nhanh như vậy. Không phải ngươi nói còn vài loại chủ tài chưa tìm được hay sao?
Dương Thiên xoa đầu Vọng Nguyệt:
- Ngươi sau này nên học một chút về quan hệ ngoại giao. Có quan hệ tốt, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vọng Nguyệt gãi đầu ra vẻ không hiểu lắm. Dương Thiên cũng không giải thích gì thêm. Hắn nắm lấy tay Vọng Nguyệt, thẳng hướng về nơi Khiếu Thiên Lang sinh sống phóng đi.
Đến nơi, vẻ mặt của Dương Thiên cùng Vọng Nguyệt đồng thời tối lại. Một khung cảnh đổ nát hiện ra trước mặt bọn họ. Trên bầu trời, ba luồng sức mạnh đang không ngừng phát sinh va chạm, chấn động sinh ra khiến cả khu rừng không ngừng run lên. Dưới mặt đất, một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang mình đầy máu tươi đang hấp hối, đoán chừng không còn sống được bao lâu.
Dương Thiên tốn nhiều công sức chuẩn bị Nhật Nguyệt Dung Hồn Đan như vậy, tất nhiên sẽ không để Khiếu Nguyệt Thiên Lang chết đi. Hắn vội vàng hạ xuống ngay bên cạnh, dùng thần thức kiểm tra thương thế của Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
Vài giây sau, Dương Thiên quay sang nhìn Vọng Nguyệt:
- Nguyệt nhi, ta cần sự trợ giúp của ngươi.
Vọng Nguyệt gật đầu:
- Ngươi cần gì mau nói, nếu có thể ta nhất định sẽ không từ chối.
- Vết thương của Khiếu Nguyệt Thiên Lang rất nặng, kinh mạch cùng gân cốt gần như bị đánh nát. Kẻ ra tay chắc hắn muốn dùng một chiêu lấy mạng nó. May mắn, Khiếu Nguyệt Thiên Lang tu luyện nhật nguyệt tinh hoa, có khả năng sinh tồn rất mạnh. Ta cần sự mượn Nguyệt Chi Tinh Hoa của ngươi để chữa trị cho nó. Bất quá, chuyện này có thể khiến ngươi bị hao tổn linh lực, việc tiến giai Hợp Thể…
Vọng Nguyệt cắt ngang:
- Cứu nó trước đã rồi hẳn nói.
Đã sớm quen với bản tính lương thiện của Vọng Nguyệt, Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đặt một tay lên người nàng, tay còn lại đặt lên người Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nhỏ giọng nói:
- Thả lỏng cơ thể, để Nguyệt linh lực từ cơ thể ngươi truyền sang cho ta.
Thương thế của Khiếu Nguyệt Thiên Lang rất nặng. Tuy nó dựa vào nhật nguyệt tinh hoa giữ mạng những cũng còn không cách cái chết bao xa. Dương Thiên cần có những loại linh lực có tác dụng chữa thương tốt, thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên tạo ra Sinh Mệnh Lực thuần khiết mới có khả năng chữa khỏi cho nó.
Theo tu vị khôi phục, Dương Thiên dần phát hiện ra bản chất của Sỉnh Mệnh Bản Nguyên. Mức độ tinh thuần của Sinh Mệnh Lực do nó tạo ra còn tùy thuộc vào loại linh lực Dương Thiên hấp thụ. Loại linh lực đưa vào có đặc tính liên quan đến sinh mệnh càng mạnh, Sinh Mệnh Lực tạo ra sẽ càng thuần khiết hơn, năng lực chữa trị cũng cao hơn rất nhiều.
Vọng Nguyệt thả lỏng cơ thể, Nguyệt linh lực từ cơ thể nàng giống như một dòng chảy, không ngừng bị Dương Thiên hấp thu. Ở đầu bên này, Sinh Mệnh Lực bắt đầu tràn vào cơ thể Khiếu Nguyệt Thiên Lang, đem thương thế của nó khôi phục với một tốc độ chóng mặt.
Máu tươi trên người nó dần khô đi, vết thương cũng dần khép lại. Gân cốt cùng kinh mạch trên cơ bản đều đã khôi phục lại như cũ. Ở chiều ngược lại, gương mặt Vọng Nguyệt có chút tái nhợt, linh lực trong cơ thể có phần suy yếu.
Dương Thiên đồng thời thu hồi hai tay, quay sang đưa cho Vọng Nguyệt một viên đan dược:
- Uống nó vào, tịnh dưỡng một lúc sẽ không có việc gì.
Vọng Nguyệt cầm lấy đan dược lập tức cho vào miệng nhắm mặt lại. Ở phía bên này, hai mắt Khiếu Nguyệt Thiên Lang dần mở ra. Đập vào mắt nó là hai gương mặt xa lạ, Khiếu Nguyệt Thiên Lang theo quán tính nhảy lùi về phía sau, miệng phát ra âm thanh của nhân loại:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại đột nhiên tấn công ta?
Dương Thiên ngẩn ra rồi chỉ tay lên trời:
- Ngươi có phải bị đánh đến ngốc rồi hay không. Kẻ tấn công người đang giao đấu với cha mẹ ngươi trên kia. Ta và nàng hao tổn không ít công sức mới cứu được ngươi.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang ngẩn đầu nhìn lên trời, tốc độ của ba luồng khí tức kia quá nhanh. Nó chỉ cảm nhận được sóng chấn động truyền đến chứ không nhìn ra được gì.
Cái này cũng không trách được nó, lúc Khiếu Nguyệt Thiên Lang đang đi dạo gần đó, tên kia đột nhiên từ đâu xuất hiện ra tay. Ngũ cấp và lục cấp chệch lệch rất lớn, Khiếu Nguyệt Thiên Lang còn chưa kịp thấy rõ diện mạo kẻ thù đã bị đánh thành như vậy. May mắn, tên kia coi thường hắn là ngũ cấp nên đã không sử dụng toàn lực, bằng không Khiếu Nguyệt Thiên Lang đã sớm chết không toàn thây.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang còn đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một cái bóng màu đen đã từ trên cao rơi xuống khiến cả khu rừng run mạnh. 3yL9YHI Từ bên dưới hố to, một con sói rất lớn mình dính đầy máu tươi nhảy lên cất tiếng tru dài. Nó vô tình liếc mắt qua, ánh mắt đọng lên trên mình Khiếu Nguyệt Thiên Lang, mi mắt tràn ra một giọt nước nhỏ:
- Thiên nhi, con còn sống!
Con sói kia dùng một tốc độ cực nhanh lao đến gần Khiếu Nguyệt Thiên Lang, hóa thành một nữ nhân tầm 30 tuổi ôm chầm lấy nó. Trên không lại phát ra một tiếng nổ to, một người đàn ông trung niên mình đầy máu hạ xuống ngay trước mặt Dương Thiên, giọng nói run run:
- Là ngươi đã cứu Thiên nhi?
Dương Thiên nhìn quanh:
- Quanh đây ngoài ta ra còn có kẻ khác sao?
- Cảm ơn.
Dương Thiên phất tay:
- Chuyện cảm ơn xem như xong. Hai người các ngươi không phải đối thủ của tên kia. Để cho ta giải quyết đi.