Dương Thiên dường như không nghe thấy gì, hắn ném cây Oan Hồn Bổng cho Thái Sơn rồi nói:
- Đem thứ hung khí này phá hủy, giúp những oán linh trong đó được siêu thoát đi.
Thái Sơn cầm lấy Oan Hồn Bồng, nghiêm túc gật đầu. Loại pháp bảo tà ác này cũng khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thái Sơn cất Oan Hồn Bổng vào không gian giới chỉ, sau đó hướng sự chú ý về phía đám người Hàn trưởng lão:
- Phản đồ, chịu chết đi.
Có Thái Sơn dẫn đầu, nhưng tu sĩ cùng phe chớp lấy thời cơ phản công. Đối đầu với Nguyên Anh kỳ, đám người Hàn trưởng lão bại như núi đổ, từng người từng người bị giết chết.
Tình hình bên dưới xem như đã ổn, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn về đằng xa, một đám mây đen đang kéo đến. Chính xác mà nói là một lượng ma khí khổng lồ đang hướng về phía Thanh Linh Tông. Dương Thiên cả người hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng chặn ngay trước đám ma khí kia, nhàn nhạt nói:
- Ta nghe nói Ma Tộc tại Phàm Vũ Giới rất nhỏ yêu, xem ra cũng không hoàn toàn là sự thật. Chỉ một mình ngươi, hẳn là không hề thua kém bất kỳ tên Yêu Vương nào.
Ma khí dần tụ lại, hiện nguyên hình là một nữ nhân, vóc người uyển chuyển, dung mạo bị ma khí che phủ nên không nhìn thấy rõ, giọng nói the thé khó nghe:
- Ngươi giết thái thượng trưởng lão của Dị Linh Môn, có biết đã phạm phải tội gì hay không?
- Ta vừa giúp các ngươi một chuyện rất lớn, lẽ nào ngươi không biết?
Nữ nhân kia có chút ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Tên kia trêu chọc một đại cường địch, khiến cho toàn bộ Dị Linh Môn có nguy cơ diệt vong. Ta thay các ngươi đem hắn chém giết, giữ cho Dị Linh Môn một con đường sống.
- Cường địch mà ngươi nói là kẻ nào?
Dương Thiên liếc mắt qua lại:
- Quanh đây còn có người khác sao?
- Ngươi muốn nói, cường địch kia chính là ngươi?
Dương Thiên phất tay:
- Được rồi, không cần dài dòng nữa. Hành động của Dị Linh Môn khiến ta rất chán ghét, vốn ta định đem nó diệt đi nhưng hiện tại không có thời gian. Chỉ cần các ngươi giải tán, phát lời thề thiên đạo từ này về sau sẽ không làm ra những loại chuyện như vậy nữa, ta có thể tha cho các ngươi lần này.
- Ngươi rất tự tin về thực lực của mình?
- Vậy sao? Ta cảm thấy mình luôn khiêm tốn a.
Trên tay nữ nhân hiện ra một sợi xích màu đen:
- Vậy để ta thử xem, ngươi có tư cách để kiêu ngạo hay không.
Sợi xích trên tay nàng bắn ra, bất ngờ phân tách thành hàng ngàn sợi khác nhau, uốn lượn theo nhiều phương hướng, phong tỏa mọi lối thoát của Dương Thiên. Xích sắt vừa nhu lại vừa cương, vô cùng linh hoạt nhưng sức công phá lại rất lớn, dễ dàng đâm thủng nhiều chỗ trên người Dương rLoLnGm Thiên, thuận thế đem ngọn núi dưới chân hai người đâm thành một tổ ong lớn.
Đánh trúng Dương Thiên nhưng thân thể nữ nhân không hề thả lỏng, thần thức của nàng toàn lực bao quát chung quanh, cố gắng không để sót bất cứ thứ gì. Dư ảnh tan đi, Dương Thiên một lần nữa hiện ra gần đó, vỗ tay cười nói:
- Thiên Liên Xích, uy lực rất mạnh a.
- Chỉ là chiêu đầu tiên, ngươi đắc ý cái gì?
- Thiên Liên Xích, đi kèm với nó có 3 pháp thuật khác nhau. Vừa rồi là cái đầu tiên, Thiên Liên Phá. Còn 2 cái nữa…
Nữ nhân giọng nói băng lãnh:
- Nói, ngươi làm sao biết được bí mật của Thiên Liên Xích.
Thiên Liên Xích, cái tên này rất nổi danh tại Nhân Tộ. Nàng cũng không rõ món pháp bảo này có nguồn gốc thế nào, chỉ là vô tình tìm được cách luyện chế trong một động phủ của cổ tu sĩ, hao tổn rất nhiều tài nguyên mới có được. Thiên Liên Xích danh chấn thiên hạ, khiến cho tu sĩ Nhân Tộc khiếp sợ, nhưng không một ai biết rõ về nó, vì những kẻ có cơ hội nhìn thấy nó đều đã mất mạng.
Dương Thiên không rõ vì sao nữ nhân kia lại trở nên tức giận:
- Chỉ là một món pháp bảo cấp thấp, ta biết về nó thì có gì là lạ?
- Ngươi…
- Ây, đừng tức giận, những gì ta nói đều là sự thật. Cho dù ngươi có sử dụng hai chiêu còn lại cũng không thể thắng ta được. Cho nên…
- Không thử thì làm sao biết được.
Thiên Liên Xích lại một lần nữa tấn công, hàng trăm sợi xích bao phủ ma khí, giống như những con mãng xà đang mở miệng quấn chặt lấy Dương Thiên, đem hắn trói chặt lại. Lần này không phải hư ảnh mà là bản thể, Dương Thiên quyết định không tiếp tục tránh né nữa. Phá Thiên hiện ra ở tay, một cột lửa lớn nối từ bầu trời đến mặt đất, đem Dương Thiên bao bọc ở trong.
Dưới nhiệt lượng kinh khủng này, Thiên Liên Xích lập tức bị đốt tan thành nước. Nữ nhân trong lòng kinh sợ, vội vàng thu hồi pháp bảo, dùng linh lực khôi phục lại hình dạng ban đầu. Có một vài loại pháp bảo đặc biệt có năng lực tự tái tạo, Thiên Liên Xích chính là một trong số này. Nhưng nhìn qua mọi thứ đều có cái giá của nó, sau mỗi lần tái tạo, uy lực của Thiên Liên Xích lại yếu đi một phần, cuối cùng sẽ tan vỡ.
Nhìn Thiên Liên Xích ma khí xơ xác trên tay, nữ nhân kia càng thêm phẫn nộ. Bị hao tổn đến mức này, phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể khôi phục lại như cũ. Dù vậy, nàng cũng không dám tiếp tục tấn công nữa. Cột lửa kia thật rất đáng sợ, nếu như nó nhắm vào nàng mà không phải lên trời, hậu quả thực khó tưởng tượng.
Cột lửa tắt đi, Dương Thiên lại một lần nữa xuất hiện, lông tóc trên người không chút hao tổn. Hắn lắc đầu:
- Chiêu Thiên Liên Rút Hồn này chỉ dùng để đối phó với kẻ địch đồng cấp hoặc yếu hơn, nếu không sẽ phản tác dụng. Ta xem Thiên Liên Xích của ngươi hình như đã bị hư tổn không nhẹ.
Nữ nhân thu hồi Thiên Liên Xích, trầm giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào. Một Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong đại tu sĩ lợi hại bậc này tại Phàm Vũ Giới ta không thể không biết được.
- Ta tên là Dương Thiên.
- Dương Thiên? Chưa từng nghe qua. Xem ra ngươi vẫn muốn sử dụng Dịch Dung Thuật để che dấu thân phận thật sự. Đương thời, tu sĩ Nhân Tộc có thể chiến thắng được ta chỉ có 3 người, đều là những kẻ mạnh nhất của tam đại môn phái. Ngươi là kẻ nào trong số bọn chúng?
Dương Thiên méo mặt:
- Đây chính là chân diện của ta a. Ngươi nhìn, một kẻ cao phú soái như ta tại sao lại phải dịch dung thành người khác.
Nữ nhân lắc đầu, tên này còn rất biết cách tranh thủ cơ hội để tự sướng. Tác phong quả thực không hề giống với bất kỳ người nào trong ba tên kia. Nhưng nếu hắn không phải, vậy từ đâu lại nhảy ra một kẻ lợi hại như vậy?
Dương Thiên lười biếng:
- Nói cũng đã nhiều, bây giờ ngươi cho ta một câu trả lời là được. Đồng ý hay không?
Dương Thiên dùng giọng bình thường, không biểu lộ ý tứ uy hiếp hay dụ hoặc. Những thứ đó lúc này không cần thiết, chỉ với thực lực mà hắn đã biểu hiện ra đã đủ rồi. Nắm giữ thực lực tuyệt đối, lời ngươi nói chính là mệnh lệnh.
Quả nhiên, nữ nhân kia không còn thái độ chống đối như vừa rồi nữa mà im lặng một hồi lâu mới trả lời:
- Tuy ta là một trong những người đứng đầu Dị Linh Môn nhưng cũng không thể làm chủ được mọi chuyện. Ngoài ta ra còn có 4 người khác rất mạnh, muốn Dị Linh Môn vì một câu nói của ngươi mà giải tán, rõ ràng là si tâm vọng tưởng.
Dương Thiên ngẩn ra một hồi rồi thở dài:
- Ai, cuối cùng vẫn phải đến Dị Linh Môn một chuyến. Tốt thôi, ngươi dẫn đường, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Lời nói và hành động của Dương Thiên khiến nữ nhân kia không theo kịp, phải mất vài giây sau nàng mới phản ứng lại:
- Người vừa nói gì, muốn đến Dị Linh Môn?
Dương Thiên gật đầu:
- Phải, thật ra ta cũng không muốn đi. Nhưng để lại các ngươi sẽ khiến nhiều người gặp tai họa. Đi sớm về sớm, ta còn có chuyện ở Thực Cốt Sâm Lâm cần phải giải quyết.
- Ngươi thực sự muốn đi? Bốn người kia thực lực đều không thua kém ta. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài, Dị Linh Môn so với tam đại môn phái còn mạnh hơn một phần.
- Ta biết, nếu ta đoán không lầm, Dị Linh Môn các ngươi hẳn là do Ma Tộc âm thầm lập nên, toàn bộ cường giả Ma Tộc đang tập trung tại đó. Cả một chủng tộc, riêng lẻ từng môn phái sao có thể so sánh được.
Nữ nhân im lặng không nói, người này có thể từ nàng mà đoán ra được bản chất của Dị Linh Môn. Tuy chỉ là suy đoán nhưng cũng thấy được phần nào tâm cơ của hắn. Thực lực siêu cường, trí tuệ vô song, loại người này, nếu để trở thành kẻ thù thì sẽ vô cùng đáng sợ. Tình thế hiện tại hai bên đã không thể làm bạn, vậy thì nhất định phải tìm mọi cách tiêu diệt hắn.