Dương Thiên gần như không hề suy nghĩ liền trả lời:
- Được.
Trưởng lão béo mập ngạc nhiên:
- Nhanh như vậy. Lẽ nào ngay từ đầu ngươi đã có ý định này.
Dương Thiên bình thản đáp:
- Có người đồng ý bảo vệ ta, hà cớ gì phải từ chối. Chẳng qua ta muốn tìm hiểu thêm một vài tin tức mà thôi.
Trưởng lão béo mập thở dài, hắn không ngờ mình sống đã hơn một trăm năm, cuối cùng lại bị một tên đệ tử vừa nhập môn lừa gạt. Dương Thiên không để ý đến biểu hiện của tên kia, tiếp tục hỏi:
- Ta cảm thấy rất lạ, chúng ta không hề quen biết, các ngươi lại muốn đứng ra bảo vệ ta. Đừng nói là vì ngươi cảm thấy ta đặc biệt. Một mình ngươi không đủ đại diện cho thế lực của mình, bọn hắn sẽ không vì ngươi mà gây xích mích với tên Hàn trưởng lão kia.
Trưởng lão béo mập gật đầu:
- Nếu ngươi đã đồng ý gia nhập ta cũng sẽ không dấu giếm nữa. Ta có tu luyện một loại pháp thuật đặc biệt, có năng lực nhìn ra được phần nào số mệnh của một người nào đó. Ta không nhìn ra được số mệnh của ngươi.
- Vì vậy ngươi nghĩ rằng ta rất đặc biệt?
- Cũng không hẳn, nhưng đáng để thử.
Dương Thiên hỏi:
- Nói chuyện nãy giờ, ta còn chưa biết tên của ngươi là gì?
Trưởng lão béo mâp cũng cười:
- Ta gọi là Bàn Phi.
- A, Bàn Phi, để ta đoán, ngươi chắc hẳn là tộc nhân của Tam Nhãn Tộc, đã thức tỉnh thành công đúng khồng?
Hai mắt Bàn Phi lập tức nổi lên chút sát khí, dù chỉ là thoáng qua, Dương Thiên vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. Hắn bật cười:
- Đoán đúng rồi sao?
Bàn Phi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi làm sao biết được?
Dương Thiên nhún vai:
- Loại pháp thuật có thể nhìn thấy số mệnh của người khác, một tên Trúc Cơ kỳ như người chắc chắn không có năng lực học tập. Vậy thì nó hẳn là năng lực thiên phú. Trong tất cả các loại năng lực thiên phú, chỉ có Mệnh Nhãn của Tam Nhãn Tộc là phù hợp nhất. Ta nói không sai chứ?
Bàn Phi không nhịn được lùi về phía sau vài bước:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là ai ngươi không cần biết, quan trọng hơn là ta có thể giúp ngươi.
Trong giây lát, Bàn Phi cảm thấy đầu của mình không đủ để dùng. Rõ ràng hắn đến đây để chiêu mộ, bảo vệ Dương Thiên, tên kia lại quay sang nói sẽ giúp hắn. Điều khiến Bàn Phi sợ hãi chính là những gì Dương Thiên nói đều hoàn toàn chính xác. Hiểu biết bậc này, chắc chắn không phải một tên đệ tử vừa mới gia nhập vài tháng.
Do dự một hồi, Bàn Phi cẩn thận nói:
- Ta không có việc gì cần ngươi giúp đỡ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đừng tự lừa dối mình. Nhìn vào số mệnh của người khác chính là đại kỵ, cái giá phải trả chính là sinh mệnh của mình. Ta đoán ngươi còn sống không quá 5 năm nữa có phải không?
Bàn Phi im lặng rất lâu rồi nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi.
- Dựa vào việc ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài tin ta.
Dương Thiên nói đều là sự thật, thọ nguyên của Bàn Phi còn không quá 5 năm nữa. Chưa kể đến trong thời gian này, nếu hắn thường xuyên sử dụng Mệnh Nhãn, thọ nguyên sẽ còn tiêu hao nhanh hơn. Loại đan dược gia tăng thọ nguyên cực kỳ trân quý, Bàn Phi làm sao tìm được. Vậy chỉ còn cách gia tăng tu vị, thọ nguyên cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Nhưng Bàn Phi tư chất không được tốt lắm, trong vòng mười năm đột phá quả thực rất khó.
- Ta sẽ phải trả giá những gì?
- Trở thành thuộc hạ của ta trong vòng 3 năm, tuân theo mọi mệnh lệnh của ta.
- Ngươi không sợ ta nuốt lời?
- Ngươi là chủ nhân của Mệnh Nhãn hẳn cũng biết một năng lực khác của nó, Vận Mệnh Trói Buộc. Ta và ngươi lập ra một khế ước, sao đó dùng Mệnh Nhãn khắc nó vào số mệnh của ngươi. Chỉ cần ngươi vi phạm sẽ lập tức phải trả giá.
Bàn Phi cười khổ:
- Ngươi đến thứ này cũng biết, ta không còn gì để nói. Nhưng muốn làm chủ nhân của ta, ngươi cân phải chứng minh năng lực của mình.
Dương Thiên gật đầu:
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Bàn Phi giật mình:
- Ngay bây giờ?
- Chuyện này rất đơn giản, dùng cái hang động kia là được. Ta tin ngươi cũng muốn biết nguyên nhân Hàn Hùng thành ra như vậy.
- Quả nhiên là do ngươi làm.
Dương Thiên không trả lời, xoay người đi về phía hang động kia. Bàn Phi nhanh chóng theo sau. Hang động này là nơi tổ sư của Thanh Linh Môn dùng để rèn luyện ý chí cùng tâm cảnh cho đệ tử, xung quanh có một trận pháp bảo vệ. Bàn Phi khi nãy ra lệnh cho các đệ tử về xong đã khởi động trận pháp bên ngoài. Hiện tại chắc chắn không có ai ở đó.
Dùng "chìa khóa" mở ra trận pháp cho hai người đi vào xong, Bàn Phi lập tức đóng nó lại để tránh bị người khác phát hiện.
Đi vào bên trong, Bàn Phi theo lời Dương Thiên ngồi vào cái bồ đoàn còn lại. Lần này khung cảnh là ở một ngọn núi, bốn bề băng tuyết bao phủ. Từng cơn gió tuyết rít gào. Bàn Phi hóa thân thành một con sư tử, sau lưng có hai cánh to, cái bờm phát ra từng tia lôi điện. Con yêu thú này chính là Thiểm Điện Sư, một trong 10 vị yêu vương của Thú Tộc, cường đại đến mức khó tin. Bàn Phi trước kia đã từng một lần diện kiến, ấn tượng về sức mạnh của Thiểm Điện Sư đã khắc sau vào trong lòng hắn.
Đối diện với Thiểm Điện Sư vẫn như cũ là một thanh niên đang ngồi trên vương tọa màu đen, sau lưng là 9 thanh kiếm hình dạng kỳ dị đang xếp theo hình rẻ quạt. Thanh niên mở mắt ra, ánh mắt ẩn chứa uy nghiêm vô hạn. Thiểm Điện Sư hùng vĩ trong chốt lát trở nên nhỏ bé, cả người run rẩy. Một cái bóng kiếm màu đen lóe lên, đó là những hình ảnh cuối cùng mà Bàn Phi nhìn thấy thông qua Thiểm Điện Sư.
Khác với Hàn Hùng, Bàn Phi chỉ bị kinh hãi chứ không bất tỉnh. Tên này tương lai sẽ là trợ thủ của Dương Thiên, hắn tất nhiên sẽ không để Bàn Phi trở thành một kẻ ngốc.
Bàn Phi vẫn chưa bình tĩnh lại, lắp bắp nói:
- Người kia là ai, tại sao lại kinh khủng như vậy?
Thanh niên kia kinh khủng không chỉ ở sức mạnh, mà là cảm giác mà hắn mang lại. Loại ánh mắt, khí thế kia không phải chỉ nhìn thấy là có thể bắt chước được. Lẽ nào… thanh niên kia chính là Dương Thiên?
Dương Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Bàn Phi, bộ dạng đang giáo huấn hậu bối:
- Ảo ảnh mà các ngươi tạo thành đều là hình dạng của một thứ gì đó mà các ngươi cho là cường đại nhất. Nhớ kĩ, thứ cường đại nhất chính là bản thân mình. Chỉ có suy nghĩ như vậy mới có thể trở thành cường giả.
Bàn Phi chắp tay, một chân quỳ xuống, cung kính nói:
- Thuộc hạ thụ giáo.
- Ngươi nói vậy tức là đã đồng ý?
Thay cho câu trả lời, trên trán Bàn Phi xuất hiện một con mắt màu đỏ thẫm. Bàn Phi vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn cố nhịn. Từ tay hắn bắn ra một FqsvJM0 tia máu tươi vào trong con mắt thứ 3 kia, thiết lập khế ước:
- Ta Bàn Phi từ nay về sau sẽ trở thành thuộc hạ của Dương Thiên, tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn, suốt đời không đổi. Nếu dám vi phạm sẽ bị vận mệnh trừng phạt, dừng bước tiên lộ.
Dừng bước trên tiên lộ là một trong những lời thề độc ác nhất đối với Tu Chân Giả. Bàn Phi dùng lời thể này để chứng tỏ sự trung thành tuyệt đối với Dương Thiên. Hắn tin tưởng thanh niên ngồi trên vương tọa kia chính là Dương Thiên, một tồn tại vượt xa hiểu biết của hắn.
Con mắt trên trán phóng ra một vật màu đỏ thẫm, Bàn Phi vội cầm lấy, đưa đến trước mặt Dương Thiên:
- Chủ nhân, kính mời người nhận lấy khế ước.
- Được.
Dương Thiên cầm lấy vật kia, nó lập tức biến mất trong tay hắn. Khế ước xác lập, Bàn Phi từ nay về sau sẽ trở thành thuộc hạ của hắn. Nhìn qua Bàn Phi vẫn đang quỳ ở đó, Dương Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ cần 3 năm, ngươi vốn không cần cả đời làm thuộc hạ của ta.
- Có được một chủ nhân cường đại như người, Bàn Phi ta vui mừng còn không kịp, có gì phải hối tiếc.
- Cường đại? Đó là ta của trước kia. Hiện tại…
- Ta tin người sẽ sớm khôi phục lại như cũ.
Dương Thiên cười nói:
- Đó là chuyện sớm muộn mà thôi. Ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, nhưng trước đó, ta sẽ chỉ cho ngươi cách khống chế Mệnh Nhãn, tránh cho thọ nguyên bị hao tổn một cách không cần thiết.