- Ngươi uy hiếp ta?
Bách Biến Thần Sư lắc đầu:
- Không có, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi. Vương chính là tương lai của Thần Sư nhất tộc, bất kỳ ai có ý đồ với nó đều là kẻ thù của bọn ta.
Dương Thiên rất khinh thường nói:
- Nực cười, nếu các ngươi xem trọng Tiểu Sư như vậy, tại sao lại để nó bị một tên Thánh Thể hậu kỳ bắt đi. Thần Sư nhất tộc cường giả như mây, ngươi đừng hòng tìm lý do để bao biện.
Vẻ mặt Bách Biến Thần Sư cứng ngắc, khóe miệng co giật vài cái. Đây là nổi sỉ nhục lớn của Thần Sư nhất tộc và chính bản thân hắn. Nguyên nhân sâu xa bên trong, chỉ có vài vị Vương mới biết được.
Dương Thiên thấy Bách Biến Thần Sư không trả lời được cũng lười cùng hắn nói tiếp:
- Cho dù là bản thể của ngươi ở đây cũng không ngăn cản được ta. Nể mặt Tiểu Sư, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu còn tiếp tục nhiều lời, cái Tiên Ấn này ta cũng sẽ hủy đi.
- Muốn đi, không dễ như vậy đâu.
Bách Biến Thần Sư làm ra quyết định, thân hình hắn trở nên mờ ảo, có thể nhìn xuyên qua được. Tiên Ấn phía sau quang mang đại thịnh, ngày càng biến lớn, tỏa ra uy áp cực mạnh. Dương Thiên nheo mắt, đang muốn xem con sư tử già này định giở trò gì thì Tiên Ấn đã nổ tung, vô số mảnh vụn phân tán khắp nơi. Cự Lực Thần Sư đứng gần đó không kịp bỏ trốn, trực tiếp bị cơn dư chấn đầu tiên từ vụ nổ đánh tan thành bụi phấn.
Nhìn thấy một màn này, Dương Thiên có chút tiếc nuối:
- Ài, đáng tiếc, bộ lông kia giá trị không nhỏ a.
Sóng chấn động khuếch tán, ngàn vạn lỗ đen với lực hút cực đại theo đó xuất hiện, từng cơn Thời Không Bạo Liệt tàn phá bừa bãi khắp nơi. Nhưng tất cả chỉ là làm màu, đại chiêu lúc này mới chân chính giáng lâm. Vô số mảnh vụn của Tiên Ấn theo quỹ tích sắp xếp lại, tạo thành một khối cầu không lồ nhốt hai người vào trong, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Khối cầu hình thành, toàn bộ Thời Không Bạo Liệt bị dập tắt. Không gian bên trong khối cầu bị bao phủ bởi một màu trắng xám, giống hệt với khi Diệt Sắc Thần Lôi được thi triển. Trong không gian vô sắc này, lực phân rã vô cùng mạnh, dù Cự Lực Thần Sư ở trạng thái tốt nhất, không đến vài giây cũng sẽ phân rã thành từng hạt cơ bản.
Dương Thiên đưa tay ra, cảm nhận lực phân rã đang bảo phủ lấy mình, mỉm cười nói:
- Vô Sắc Diệt Lực, không ngờ ngươi lại tu luyện loại cao cấp linh lực bá đạo này. Có điều, chỉ dựa vào nó mà muốn ngăn cản ta, còn kém nhiều lắm.
Bách Biến Thần Sư thân hình đã nhạt nhòa đến cực điểm, giống như một bóng ảnh được chiếu lên từ máy chiếu 3D. Hắn nhàn nhạt nói:
- Ta tự bạo Tiên Ấn, dùng Vô Sắc Diệt Lực làm dần, hình thành không gian phong ấn. Bên trong không gian này, ngươi sẽ liên tục bị Vô Sắc Diệt Lực ăn mòn, có mảnh vỡ Tiên Ấn làm thành kết giới, muốn thoát cũng không thoát được.
Dương Thiên nhịn cười:
- Ngươi chắc chắn?
Bách Biến Thần Sư lãnh đạm nói:
- Ta biết nơi này không thể giam giữ ngươi quá lâu. Ngươi còn một điểm chưa biết, trong những người ta phái đi tìm Vương, còn có một tên Địa Vương. Hắn đang trên đường đến đây, khi hắn đến, ngươi chỉ còn một con đường chết. Ta chỉ cần giữ chân ngươi cho đến lúc đó mà thôi.
Địa Vương, chỉ những ai đạt đến Bán Tiên trung kỳ mới có được phong hào này. Tại Thần Sư nhất tộc, địa vị của hắn chỉ thua kém tên Thiên Vương kia một đường. Đại nhân vật bậc này đích thân xuất động, hao tốn hơn ngàn năm tìm kiếm Tiểu Sư, việc này thực sự có chỗ không bình thường. Tiểu Sư là Vương không sai, nhưng nó còn chưa đáng giá đến mức này a. Chẳng lẽ bên trong còn ẩn dấu bí mật gì?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dương Thiên, Bách Biến Thần Sư nhàn nhạt nói:
- Chắc hẳn ngươi rất tò mò, vị Vương này có gì đặc biệt, tại sao chúng ta lại coi trọng nó như vậy?
Dương Thiên gật đầu:
- Đúng vậy.
Một tia đắc ý lóe lên trong mắt Bách Biến Thần Sư, nếu Dương Thiên dùng toàn lực công phá không gian phong ấn, nói không chừng hắn thực sự có hi vọng trốn thoát. Nhưng lúc này hắn lại muốn nghe chuyện xưa, chẳng phải là cơ hội tốt để câu kéo thời gian hay sao. Một kẻ sắp chết, nói cho hắn biết cũng không phải vấn đề gì lớn.
- Tốt, dù sao mảnh tàn hồn này cũng không tồn tại được bao lâu, để ta kể cho ngươi nghe chút chuyện cũ.
Sau lưng Dương Thiên và Bách Biến Thần Sư đột nhiên xuất hiện một cái ghế ngưng tụ bằng linh lực. Dương Thiên ném qua một bình linh tửu, cười nói:
- Vị diện nghèo nàn, miễn cưỡng dùng tạm a.
- Được.
Bách Biến Thần Sư tiếp lấy bình rượu, tuy nó chỉ là tàn hồn nhưng bản tính ưa thích các loại linh tửu vẫn không thay đổi. Một hơi uống cạn, Bách Biến Thần Sư sảng khoái nói:
- Mọi chuyện bắt đầu từ vài vạn năm về trước. Lúc đó ta đạt đến cực hạn Bán Tiên hậu kỳ, không cách nào đột phá Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong, bước vào hàng ngũ đỉnh cấp Thần Thú.
- Đây không phải là do ta không đủ cố gắng hay tài nguyên thiếu thốn g5w3Ssk mà chính vì pháp tắc hạn chế. Pháp tắc hạn chế, không sai, chính là bốn chữ này đã vây khốn ta vô số năm tháng. Bách Biến Thần Sư là Thần Thú hàng đầu, nhưng so sánh với những Thần Thú đỉnh cấp như Cửu Đầu Long, Hư Vô Trùng còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm chứ đừng nói đến Thập Đại Thượng Cổ Thần Thú như Vô, Hoang.
- Ta không cam lòng, thực sự không cam lòng. Ta nổ lực hơn bất kỳ ai trong số bọn chúng, tại sao chỉ vì bốn chữ “Pháp tắc hạn chế” mà phải dừng bước, muôn đời làm kẻ đứng dưới.
- Đại ca chấp nhận hiện thực này, hắn không chịu tiếp tục cố gắng tu luyện mà rời đi, ngao du thiên địa tìm kiếm niềm vui. Ta khác hắn, bề ngoài ta chỉ là một lão sư tử già nát rượu, luôn tìm trộm các loại linh tửu, tiên tửu để uống. Trong bóng tối, ta vẫn âm thầm tìm kiếm biện pháp đột phá. Trời không phụ lòng người, sau bao nhiêu vất vả, cố gắng, ta cùng 3 tên Địa Vương khác tìm ra một phương pháp đột phá.
Dương Thiên nghe đến đây liền ngắt lời:
- Ngươi muốn nói Tiểu Sư?
Bách Biến Thần Sư cười cười:
- Ngươi gọi nó là Tiểu Sư sao? Cái tên rất đáng yêu. Không sai, chính là nó.
- Bách Biến Thần Sư vì cái gì không thể đột phá, tất nhiên là do tiềm năng không đủ. Tiềm năng là thứ trời sinh, dược liệu, thiên tài địa bảo có thể nâng cao, đẩy nhanh sự phát triển, nhưng cũng chỉ đến một giới hạn nhất định mà thôi. Đối với Bách Biến Thần Sư, Bán Tiên hậu kỳ chính là giới hạn cuối cùng.
- Khi nghiên cứu là điểm này, ta cùng ba vị Địa Vương đã nhất trí. Nếu tiềm năng từ khi sinh ra đã có một giới hạn, vậy muốn đột phá cực hạn, cần phá bỏ giới hạn đó từ trước khi nó xuất hiện.
- May mắn, vào thời điểm đó, một vị nữ Nhân Vương trong tộc đang mang thai. Ta liền đem nàng giam giữ, ngày đêm không ngừng dùng tài liệu quý hiếm bồi dưỡng cái thai trong bụng nàng. Còn không tiếc hao tổn lực lượng, liên tục tiến hành tẩy tủy cho thai nhi.
Dương Thiên nghe đến đây sắc mặt liền trầm xuống. Thai nhi là hình thái đầu tiên của sinh mệnh, nó rất yếu ớt, những đau khổ do tẩy tủy mang đến nó làm sao có thể chịu nổi.
- Tên điên.
Bách Biến Thần Sư cười ha hả:
- Muốn làm đại sự không thể mang lòng dạ nữ nhân. Trong quá trình tẩy tủy, thai nhi kia nhiều lần đã chết đi, ta dùng lực lượng giữ lại linh hồn cho nó, giúp nó tái tạo thân thể. Qua hơn mười vạn năm, cuối cùng nó cũng thành công vượt qua 100 lần tẩy tủy, hoán thai thoát cốt, trở thành một chủng tộc hoàn thiện hơn.
- Sau khi nữ Nhân Vương kia sinh con, vì đáp lại những đau khổ nàng đã phải chịu, bọn ta không những dốc hết tài nguyên và tâm huyết để nàng lĩnh ngộ đột phá Địa Vương, còn ban tặng một món Tiên Bảo.
- Không ngờ nữ nhân kia lại không biết ơn. Nàng cùng một vài tộc nhân khác bí mật mưu đồ đem trứng của Bách Biến Thần Sư dấu đi. Do đặc tính khác biệt, thời gian nở của quả trứng này rất dài. Ủ mưu vạn năm, cuối cùng nhân lúc bọn ta sơ hở, nàng và những tên phản bội kia đã thành công cướp được nó.
Nói đến đây, sát khí trên người Bách Biến Thần Sư mãnh liệt phóng ra:
- Nữ nhân này, đáng chết vạn lần.