Khi Dương Thiên vừa bước lên xe, tất cả con tin đều cho rằng bọn cướp đang muốn làm gì đó nên rất sợ hãi, cố gắng cúi gầm mặt xuống đất để không bị hắn nhìn thấy. Chỉ riêng Dược Lăng vẫn ngẩn cao đầu, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía đuôi xe.
Nhìn thấy thân ảnh có chút quen thuộc, hai mắt Dược Lăng trừng to, nàng còn cho là mình nhìn nhầm. Mãi cho đến khi Dương Thiên cất tiếng gọi, Dược Lăng mới xác định được người đến đúng là hắn. Ngoài vui mừng đến chảy nước mắt, trong lòng Dược Lăng cũng thở ra một hơi. Tuy nàng cùng Dương Thiên tiếp xúc không quá nhiều, nhưng lại rất tin tưởng vào năng lực của hắn. Có lẽ là do y thuật thần kỳ kia a.
Dương Thiên bước qua hai hàng con tin, đi đến trước mặt Dược Lăng, cúi xuống cười nói:
- Ây, sao lại khóc, có phải là nhớ nhung ta quá lâu, khi gặp lại không nhịn được nên bật khóc.
Dược Lăng muốn phản bác lại, nhưng miệng bị bịt chặt bằng vải, chỉ phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ. Dương Thiên đưa tay lên vỗ trán:
- Xin lỗi, ta quên mất là ngươi đang bị bịt miệng nên không nói chuyện được. Bất quá ta vẫn phải công nhận, ngươi hiện tại so với lúc trước đáng yêu hơn rất nhiều.
Dược Lăng hừ nhẹ, ánh mắt như muốn nói: “mau cởi trói cho ta” khiến Dương Thiên lại bật cười. Những lần trước hắn luôn bị nàng đè nén, lần nay nàng không nói được, cảm giác rất thoải mái a.
Nghĩ là vậy nhưng Dương Thiên vẫn dùng tay gỡ miếng vải trong miệng cùng quấn quanh đầu cho nàng. Băng vải vừa mở ra, Dược Lăng liền tức giận nói:
- Dương Thiên, ngươi cố ý trêu đùa ta để trả thù chuyện trước kia đúng không?
Dương Thiên tất nhiên sẽ không thừa nhận:
- Ngươi nhìn ta giống hạn người nhỏ nhen đó sao?
- Ta thấy ngươi chính là loại người đó.
- Nữ nhân thường không nói lý, rõ ràng là ta đến đây cứu ngươi khỏi tay bọn cướp, ngươi lại trách ta.
Nghe Dương Thiên nhắc đến bọn cướp, Dược Lăng liền vứt chuyện nàng bị hắn trêu đùa qua một bên, hỏi dồn:
- Đúng rồi, đây là nơi nào? Tại sao ngươi lại có mặt ở đây? Bọn cướp đang ở đâu? …
Bị hàng chục câu hỏi tấn công dồn dập, Dương Thiên vội đưa tay ra hiệu cho nàng dừng lại:
- Khoan, ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi. Đợi ta giải cứu cho tất cả mọi người hẳn nói.
Dược Lăng cũng là người hiểu lý lẽ, nàng biết chuyện gì quan trọng hơn cần phải làm trước. Dương Thiên đứng dậy, lần lượt cởi trói cho tất cả mọi người, sau đó gọi cho Hạo ca, bảo hắn sắp xếp lo liệu cho bọn họ.
Hạo ca nhận nhiệm vụ, nhanh chóng hướng dẫn mọi người theo hắn đi vào phía trong, sắp xếp chỗ cho họ nghĩ ngơi. Dương Thiên đối với khả năng xử lý tình huống của Hạo ca khá hài lòng. Chờ tất cả rời đi, Dương Thiên mới nói với Dược Lăng:
- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đi vào trong kia sẽ có chỗ thoải mái hơn.
- Được.
Dược Lăng ngoan ngoãn nghe theo, Dương Thiên hiểu rõ nơi này hơn nàng, mọi chuyện để hắn lo liệu thì tốt hơn. Dẫn theo Dược Lăng lên trực thăng, Dương Thiên rót cho nàng một ly nước lọc mát lạnh. Dược Lăng một hơi uống cạn, đẩy cái ly về phía trước mặt hắn:
- Cho thêm một ly nửa.
- Ngươi rất khát sao?
- Dương Thiên, câu hỏi của ngươi rất ngớ ngẩn a. Ta bị nhốt trong thùng xe chật chội, đi trong thời tiết xa mạc nóng bức, lại một thời gian dài chưa được uống nước, ngươi nói ta có khát hay không?
Mặt Dương Thiên sạm lại, Dược Lăng vẫn đúng là Dược Lăng, có cơ hội lập tức công kích hắn. Vừa nãy, trong khoảnh khắc hắn đã nghĩ tính cách nàng có chút thay đổi, xem ra chỉ là hắn tưởng tượng ra mà thôi. Gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời a.
- Chuyện ngươi một thời gian dài chưa được uống nước làm sao ta biết được?
Dược Lăng bĩu môi:
- Không phải ta vừa mới nói cho ngươi biết sao, còn hỏi lại?
Biết mình tạm thời còn chưa phải đối thủ của Dược Lăng, Dương Thiên đành nhịn. Cơ hội trả thù sớm muộn gì cũng sẽ tới. Hắn rót đầy ly nước đẩy đến trước mặt nàng, nói:
- Ngươi, ài, ta không tranh cãi với ngươi chuyện này nữa. Nói đi, tại sao ngươi lại xuất hiện tại nơi chim không thèm ỉa này.
Dược Lăng trợn mắt, cái gì mà “chim không thèm ỉa”, tên này nói chuyện thật khó nghe a. Đang định bắt bẽ, Dương Thiên đã nói tiếp:
- Đừng để ý đến tiểu tiết, trả lời câu hỏi của ta.
“Tên này đã sớm có chuẩn bị, hừ, tha cho ngươi lần này”, Dược Lăng thầm nghĩ, ngoài miệng thì lại nói khác:
- Ai thèm bắt bẻ ngươi, ta đang suy nghĩ nên bắt đầu mọi chuyện từ đâu. Đúng rồi, chuyện ta ra nước ngoài, ngươi có biết hay không?
Dương Thiên trả lời:
- Đã nghe nói qua, ta cũng không biết ngươi đi đến nơi nào.
Dược Lăng gật đầu:
- Vậy thì bắt đầu từ đó đi, ngươi biết công việc của ta là gì chưa?
Dương Thiên cau mày, cố nhớ lại những gì Dược Lăng đã từng nói:
- Hình như trước kia ngươi có nói rằng mình đã ra nước ngoài du học được hơn 1 năm thì phải. Nói vậy hiện giờ ngươi vẫn đang là sinh viên của một trường đại học nào đó.
- Đúng mà cũng không đúng.
- Ý của ngươi là…
Đầu Dương Thiên to ra, nói chuyện với Dược Lăng hắn luôn phải dùng nhiều chất xám hơn so với bình thường.
Dược Lăng thấy hắn như vậy thì vô cùng đắc ý, không hiểu vì sao nàng lại rất thích trông thấy vẻ mặt này của Dương Thiên.
- Ý của ta là, khi đó ta đúng là sinh viên nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn là sinh viên. Ta đã tốt nghiệp cách đây vài tháng, hiện đang là phóng viên của một tờ báo khá có danh tiếng.
- Phóng viên?
Lần này Dương Thiên thực sự kinh ngạc, với gia thế của Dược Lăng, có rất nhiều nghề nghiệp tốt hơn rất nhiều để nàng lựa chọn.
- Có gì mà bất ngờ. Dược gia tuy không thuộc tam đại gia tộc, năng lực tài chính vẫn rất mạnh, ta và ca ca vốn không cần lo lắng gì đến chuyện tiền bạc, tự do theo đuổi ước mơ của mình. Hắn ưa thích là bác sĩ, ta lại ưa thích làm phóng viên. Vậy nên sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, ta mới ra nước ngoài một năm để theo học chuyên ngành này.
Nói đến đây, Dương Thiên dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cố nhịn cười hỏi:
- Đừng nói là ngươi đến đây lấy tin tức rồi vô tình bị cọn cướp bắt giữ a.
Dược Lăng mặt hơi đỏ lên, tức giận nói:
- Có gì đáng cười chứ, sự thật chính là như vậy. Gần đây tình hình chính trị trên thế giới biến động theo chiều hướng xấu, mâu thuẫn giữa các nước ngày càng tăng cao, thậm chí vài nước đã xảy ra chiến tranh. Các nước mãi mê chuẩn bị cho cuộc chiến mà bỏ mặc người dân, dẫn đến tình hình kinh tế, an ninh ngày càng kém. Đặc biệt là tại những nước kém phát triển thế này bắt đầu có những băng cướp, tổ chức khủng bố liên tục xuất hiện.
- Ta muốn đến đây lấy tin tức, để cho thế giới biết rõ về những hậu quả của chiến tranh, từ đó góp phần hạn chế, xóa bỏ những cuộc chiến không cần thiết, để cho người dân có cuộc sống tốt hơn…
Dương Thiên ngồi một bên nghe Dược Lăng kể về lý tưởng, có chút không biết nói gì cho phải. Cô nàng này còn chưa biết nguyên nhân chiến tranh là từ đâu mà lại muốn dùng vài hình ảnh, tin tức tìm được để ngăn chặn, thật sự quá ngây thơ rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, các nước nhỏ xung đột chỉ là mặt ngoài, bản chất thực sự bên trong chính là cuộc chiến giữa Ma môn và các đại thế lực khác sắp sửa bùng iyhQi3R nổ. Những gì mọi người nhìn thấy chẳng qua là phần nổi của tảng băng chìm. Đến khi Ma môn hoàn tất chuẩn bị, đại chiến sẽ chính thức nổ ra. Lúc đó, không chỉ Tu Chân giả, phàm nhân cũng sẽ bị cuốn vào cuộc chiến đẫm máu này.
Chuyện này Dương Thiên không can dự, cũng không muốn can dự. Chiến tranh, hủy diệt, tái sinh là một phần của thế giới. Không có hủy diệt thì không có tái sinh, không có phát triển. Trong vô số các vị diện, giờ nào phút nào cũng có chiến tranh, có vô số sinh linh phải ngã xuống, hắn đã sớm nhìn quen những chuyện này.
Bất quá, đây là thế giới Dương Thiên đang sinh sống, hắn tất nhiên sẽ không để Ma môn cùng Huyết Thần làm gì quá đáng. Chỉ cần kiềm chế bọn hắn, chờ đến khi Vương Vận trở về là đủ rồi. Nghĩ đến đây, Dương Thiên có chút tưởng nhớ đến Vương Vận, nữ nhân đầu tiên của hắn.
- Vận nhi, mau mau trở về a.
Dược Lăng đang say sưa nói, phát hiện Dương Thiên nhìn chằm chằm xuống mắt bàn, vẻ mặt thất thần liền gọi:
- Dương Thiên.
Dương Thiên hơi giật mình, ngẩn đầu lên nhìn nàng, cười nói:
- Ta vẫn đang nghe đây.
- Vậy ta đang nói đến chỗ nào?
- Hình như là lý tưởng nghề nghiệp gì đó.
Dược Lăng bất mãn:
- Đó là những thứ ta nói hơn 15 phút trước, nghe rõ ràng không để ý đến ta.
- Đâu có, tiểu Lăng Lăng dễ thương thế kia, ta sao lại không để ý đến ngươi được.
- Ai là tiểu Lăng Lăng của ngươi, đừng có nhận người quen bừa bãi. Được rồi, không đùa nữa, ta muốn nói đến chuyện chính sự.
Dương Thiên ngồi thẳng người lại, làm vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi cần ta giúp đỡ chuyện gì, cứ nói đi.
Dược Lăng có hơi ngập ngừng:
- Ta muốn ngươi đưa ta trở về vùng xảy ra chiến tranh, ta phải tiếp tục lấy tin tức.
- Cái gì, Dược Lăng, ngươi có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không. Lần này vô tình gặp được ta mới cứu được ngươi một mạng, lần sau, lần sau nữa ai sẽ cứu ngươi. Ngươi nghĩ vài tin tức, hình ảnh ngươi tìm được có thể chấm dứt một cuộc chiến sao, suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Dược Lăng kiên quyết:
- Ta biết mình không làm được gì nhiều, nhưng một mình ta không được thì mười người, một trăm người sẽ làm được. Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như ngươi, để mặc cho chiến tranh diễn ra, sẽ có bao nhiều người phải chịu đựng đau khổ mất đi người thân, bao nhiêu…
Đối diện với bài thuyết giản về chủ nghĩa nhân đạo của Dược Lăng, Dương Thiên vội ngăn cản nàng lại trước khi quá muộn:
- Dừng, ta đã biết, đây là vòng tay hộ mệnh do ta đặc biệt chế tạo. Chỉ cần ngươi hứa sẽ luôn mang theo nó bên người, ta sẽ đưa ngươi trở lại đó.
Cầm lấy vòng tay của Dương Thiên, Dược Lăng tháo từ trên cổ ra một sợi dây chuyền, đầu dây có khảm ngọc thạch màu xám, nói:
- Ngươi và gia gia của ta thật giống nhau. Trước khi ta đi, hắn cũng đưa ta sợi dây chuyền này, nói là phải luôn mang theo bên mình.
Nhìn sợi dây chuyền trên tay Dược Lặng, Dương Thiên trong lòng mắng Dược gia lão từ không ngớt lời. Sợi dây chuyền này có gắn một viên Ẩn Thạch, tác dụng chính là che dấu khỏi thần thức của Tu Chân Giả. Nàng đi vào vùng chiến, ngươi lại đưa nàng một sợi dây chuyền có tác dụng che dấu thần thức, có tác dụng gì?
- Sợi dây chuyền đó không có tác dụng gì quá lớn. Mà thôi, ngươi mang theo hai thứ đó trên người đã đủ để đảm bảo an toàn. Lát nữa ta sẽ đưa ngươi trở về.
Nói xong, Dương Thiên đứng dậy đi ra ngoài lo liệu những chuyện vặt vãnh. Hắn tìm vài người biết lái xe trong nhóm con tin, giao cho bọn họ xe của những tên cướp. Dùng pháp thuật làm cho đám cướp bất tỉnh, sau đó tống tất cả vào thùng xe container. Cuối cùng, Dương Thiên lấy bản đồ từ những công nhân tại trạm tiếp nguyên liệu đưa cho những con tin kia để bọn hắn tìm đường về nhà.
Sắp xếp một chuyện xong xuôi, Dương Thiên trở lại trực thăng. Dược Lăng thấy hắn trở lại vội vã đứng lên hỏi:
- Chúng ta có thể đi rồi chứ?
- Ngươi có vẻ rất nóng lòng trở lại nơi đó.
- Đương nhiên, chuyện ta bị bắt đã khiến rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp lo lắng. Nói không chừng bọn hắn đã thông báo chuyện này về cho gia gia và ca ca biết. Ta phải nhanh chóng trở về báo tin để bọn họ an tâm.
Dương Thiên bình tĩnh đưa tay về phía Dược Lăng:
- Vậy thì đi thôi.