Tên kia cứng miệng, Dương Thiên quả thực không có cử động gì. Bọn hắn đứng ngay gần đó, là những người rõ nhất. Nhưng nếu Dương Thiên không làm thì là ai làm?
Cố thử một vài phương pháp sơ cứu không thành công, vị bác sĩ thở dài đứng lên:
- Ta đã cố gắng hết sức, tim bệnh nhân đã ngừng đập. Các ngươi hãy tim cách thông báo tin dữ cho người nhà bệnh nhân đi.
Lời bác sĩ vừa nói ra khiến tâm trạng mọi người chùn xuống, vốn là một buổi dạ yến vui vẻ lại mang theo không khí chết chóc. Một người nhịn không được hỏi:
- Bác sĩ, ngươi có thể nói cho bọn ta biết nguyên nhân cái chết không?
Bác sĩ lắc đầu:
- Cái này ta cũng chưa xác định rõ, cần trở về đất liền để kiểm tra kĩ hơn. Nguyên nhân chuẩn đoán ban đầu của ta là do hoảng sợ quá độ.
- Hoảng sợ quá độ?
- Đúng vậy, trên người nạn nhân không có bất kỳ vết thương nào, chỉ có tim ngừng đập. Đồng tử giãn mạnh, các cơ thịt căn cứng. Đây đều là dấu hiệu của việc bị hù dọa.
- Hoảng sợ cũng có thể chết người sao?
- Ngươi chưa từng nghe nói có người bị hù dọa khiến tim ngừng đập mà chết sao?
Kinh ngạc qua đi, một vài người nhìn Dương Thiên với ánh mắt dè chừng. Hắn chỉ cười:
- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói chơi vài câu có thể khiến hắn sợ chết khiếp sao?
Không có bằng chứng, mọi người cũng không có lý do buộc tội Dương Thiên. Đưa thanh niên ra ngoài xong, dạ tiệc lại tiếp tục bắt đầu. Do ảnh hưởng của vụ án mạng, không khí yên ắng hơn hẳn. Không một kẻ nào dám tiếp tục bén mảng đến gần Tô Nguyệt Nhi nữa.
Dương Thiên ngồi xuống cạnh Tô Nguyệt Nhi, rót một ly rượu từ từ thưởng thức. Một lúc sau, Tô Nguyệt Nhi không nhịn được quay sang hỏi hắn:
- Chính ngươi giết chết tên đó?
Dương Thiên gật đầu:
- Quanh đây còn có ai khác ngoài ta sao.
- Ngươi dùng thủ đoạn gì, tại sao ta hoàn toàn không cảm nhận được?
- Chỉ là một ít huyễn thuật thôi.
- Huyễn thuật cũng có thể giết người?
Câu hỏi có phần ngây thơ của Tô Nguyệt Nhi khiến Dương Thiên không biết trả lời từ đâu. Qua hơn ngàn năm, tri thức về công pháp và pháp thuật của Ẩn Thế đại lục lại tụt dốc đến mức này.
Có điều Dương Thiên không biết, từ khi đến địa cầu, bị ảnh hưởng bởi phương thức chiến đấu tại nơi đây. Hầu hết tu sĩ chỉ một lòng nâng cao tu vị bản thân, những thứ phụ trợ như trận pháp hay đan dược đã bị quên lãng. Một phần là do nguyên liệu thiếu thốn, những người có hiểu biết lần lượt chết đi mà không kịp truyền lại cho hậu bối… Mặc kệ là nguyên nhân nào, trình độ tu chân tại Ẩn Thế đại lục so với ngàn năm trước đã kém hơn rất nhiều.
Thấy Dương Thiên không trả lời câu hỏi của mình, Tô Nguyệt Nhi nhắc lại:
- Dương Thiên, ta đang hỏi ngươi a. Tại sao ngươi không trả lời?
- A, nói đến vấn đề này, ngươi hiểu được bao nhiêu về trận pháp.
- Trận pháp? Ta chỉ học sơ qua những thứ căn bản, sư phụ nói thực lực mới là thứ quan trọng. Trận pháp chỉ là phụ trợ mà thôi.
Dương Thiên tán thành:
- Hắn nói không sai. Nhưng ngươi có từng nghĩ, trên còn đường tu luyện dài đằng đẳng, không có đan dược, trận pháp, pháp bảo phụ trợ, các ngươi có thể đi được bao xa. Thiên Sơn Thần kiếm của ngươi là ví dụ cụ thể nhất. Có nó thực lực của ngươi được đề cao hơn rất nhiều.
- Ngươi nói không sai. Bất quá chuyện đó thì có liên quan gì đến câu hỏi của ta?
- Ý của ta là các ngươi đã bỏ qua quá nhiều thứ nên những tri thức hiện tại có nhiều lỗ hổng. Nếu không bổ sung sẽ gặp khó khăn cho việc tu luyện sau này.
Tô Nguyệt Nhi hiểu ý Dương Thiên, nàng cũng cảm giác được hiểu biết của mình quá hạn hẹp. Sau Nguyên Anh kỳ sẽ đến cảnh giới nào, con đường tu chân sẽ kết thúc ở đâu. Đây đều là câu hỏi canh cánh trong lòng Tô Nguyệt Nhi từ lâu. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, liền nói ra:
- Những thứ này ngươi nói cho ta biết không phải là được sao.
Dương Thiên không phản đối, hắn vốn có ý định này:
- Hiện tại còn khá sớm. Ta sẽ trả lời các câu hỏi của ngươi. Trước tiên là câu khi nảy đi. Trận pháp trong thiên hạ thiên biến vạn hóa, từ thấp đến cao. Trận pháp công kích mạnh nhất có uy lực hủy thiên diệt địa. Phòng ngự mạnh nhất vô kiên bất toái. Huyễn trận cũng giống như vậy, có thể đưa con người vào ảo cảnh, ngàn vạn năm không thoát ra được. Như huyễn thuật ta thi triển khi này là một loại đơn giản của huyễn trận, khiến tên kia nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp, linh hồn không chịu nổi mà trực tiếp tan vỡ.
Tô Nguyệt Nhi hai mắt mở to, những thứ này đối với nàng mà nói còn quá mới lạ. Kim Đan kỳ giao đấu có thể phá núi, uy lực không thể nói là yếu. Nhưng để nói đến hủy thiên diệt địa thì thật sự xa vời, dù là Nguyên Anh kỳ cũng không chắc có thể làm được chuyện đó.
- Dương Thiên, ngươi mau nói cho ta biết. Tu Chân giả cảnh giới phân chia như thế nào, đâu mới là điểm cuối?
- Tu Chân giả bắt đầu từ việc ngưng khí, ngưng khí thành công sẽ bước vào Luyện Khí kỳ. Sau đó sẽ đi tiếp qua 11 đại cảnh giới: Trúc Cơ cải tạo thân thể. Kim Đan kết thành kim đan. Nguyên Anh phá đan thành Anh. Phân Thần nguyên thần phân chia. Hợp thể nguyên thần hợp nhất. Đại Thừa thân thể, linh hồn, pháp lực đạt đến cực hạn. Độ Kiếp chính là dùng lôi kiếp tôi luyện, đột phá cực hạn. Độ kiếp thành công đạt đến Thánh Thể, thân thể cùng linh hồn đại biến, có thể luyện hóa được cao cấp linh lực. Hoàn Vũ cảnh, đã hoàn toàn khống chế một loại cao cấp linh lực, lại một lần nữa đạt đến cực hạn. Lúc này, ngươi phải có sự cho phép của một vị Chân Tiên, điều động tiên lực thối luyện. Thối luyện thành công, bước vào Bán Tiên cảnh, thối luyện thất bại, thần hồn câu diệt. Sau Bán Tiên chính là Chân Tiên, chân chính chí cao vô thượng.
Nghe Dương Thiên giảng giải, Tô Nguyệt Nhi cảm thấy mình chỉ như một con cá trong một con mương nhỏ, không hiểu biết gì về biển lớn ngoài kia. Nàng vẫn luôn cho rằng mình đạt đến Kim Đan kỳ đã vô cùng lợi hại. Nhưng so với những người đạt đến những cảnh giới kia, làm giun dế cũng không xứng.
Thấy Tô Nguyệt Nhi tâm trạng sa sút, Dương Thiên vội an ủi:
- Nguyệt Nhi, ngươi không cần vội. Còn trẻ tuổi như ngươi có thể đạt đến Kim Đan kỳ đã là rất tốt. Những cảnh giới kia ngươi sẽ sớm tiếp xúc mà thôi.
Tô Nguyệt Nhi cười khổ:
- Thiên Sơn Thánh Phong từ khi theo Ẩn Thế đại lục trôi dạt đến đây, thiên tài như ta cũng không ít. Đừng nói đến những cảnh giới kia, Nguyên Anh kỳ một người cũng chưa từng đột phá. Ngươi nói ta phải dựa vào thứ gì để tin tưởng?
- Dựa vào ta.
Tâm hồn Tô Nguyệt Nhi run lên, ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên. Hắn không có gì đổi khác nhưng hình tượng trong lòng nàng đã mạnh mẽ cải biến. Tô Nguyệt Nhi nhất thời có cảm giác dù có thiên địa có sụp đổ hắn cũng có 8KxuSbm thể một tay chống đỡ.
Hai má Tô Nguyệt Nhi đỏ lên, vội vả quay mặt đi che dấu sự bối rối.
- Không nói đến chuyện đó nữa, những thứ đó với ta quá xa vời.
Dương Thiên tưởng rằng tâm trạng Tô Nguyệt Nhi đã khá lên, đồng ý:
- Không sai, bây giờ ngươi tiếp xúc với những thứ này vẫn còn quá sớm. Chi bằng tìm hiểu về Nguyên Anh kỳ…
Hai người tiếp tục đề tài, Tô Nguyệt Nhi không ngừng hỏi. Về các điểm khó khăn trong quá trình tu luyện, về những tri thức cần biết. Dương Thiên kiên nhẫn trả lời nàng. Hắn biết Tô Nguyệt Nhi rất đam mê với việc tu luyện, có thể giúp đỡ nàng cũng là niềm vui đối với hắn.
Đến tận lúc giữa đêm, những người dự dạ tiệc đã dần trở về phòng nghỉ ngơi, Tô Nguyệt Nhi mới dừng hỏi.
- Dương Thiên, hôm nay thực sự cảm ơn ngươi. Buổi nói chuyện này so với nghe sư phụ ta giảng một năm còn tốt hơn.
Tô Nguyệt Nhi không hề nói quá, những vấn đề nàng hỏi, sư phụ của nàng căn bản không thể trả lời.
Dương Thiên mỉm cười:
- Không cần cảm ơn. Nếu có việc gì ngươi có thể hỏi ta. Ta sẽ luôn sẵn lòng giải đáp cho ngươi.
Tô Nguyệt Nhi không nói gì, xoay người rời đi, Dương Thiên không để ý đến hai má nàng đã đỏ rực lên.
Trở về đến phòng ngủ, Tô Nguyệt Nhi mới quay lại nhìn Dương Thiên:
- Chúng ta đổi phòng đi.