Nếu như là một người bình thường, nghe nói như vậy hẳn là sẽ rất vui sướng. Đáng tiếc Dương Thiên lại không phải người bình thường. Không phải hắn không muốn lấy Tần Tuyết, nhưng còn phải đợi đến khi mọi việc hoàn thành hết đã. Hiện tại lấy nàng, mối quan hệ với tất cả các nữ nhân khác sẽ có nguy cơ đứt gánh giữa đường. Ước mơ xây dựng hậu cung của hắn cũng sẽ tan vỡ.
Lão giả thấy Dương Thiên không nói gì còn tưởng hắn đang tập trung suy nghĩ:
- Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta cũng đã lựa chọn được một vài ngày tốt. Ngươi xem rồi chọn một ngày là được rồi. Theo như ta thấy…
Dương Thiên trợn mắt, vội vả ngăn cản lão giả tiếp tục “tự sướng”:
- Khoan đã, ta còn chưa nói rõ a. Hôn sự này ta hoàn toàn không phản đối nhưng ngươi cũng phải biết, ta cùng Tuyết nhi vẫn mới chỉ đang học năm 2 đại học. Ta tin nàng cũng có nhiều chuyện muốn làm, kết hôn bây giờ không phải có hơi vội sao?
Lão giả ngẩn ra, hắn cũng không ngờ Dương Thiên từ chối tiến hành hôn lễ.
- Cũng không còn sớm. Theo như pháp luật hiện hành, chỉ cần 18 tuổi là có thể đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn các ngươi muốn làm gì có thể tùy ý. Khi ta bằng tuổi các ngươi, đã có 2, 3 nữ nhân rồi.
Nhìn lão giả vẻ mặt đắc ý, Dương Thiên chỉ muốn đứng lên cho hắn một đấm. Ngươi đây là đang khoe mẻ với ta sao. Vẫn quyết tâm từ chối:
- Không cần, hôn sự này chúng ta có thể định xuống ở đây. Còn hôn lễ cứ đợi đến khi bọn ta tốt nghiệp rồi hãy tính.
- Nhưng mà…
Thấy lão giả vẫn còn có ý, Dương Thiên dứt khoát nói luôn ra suy nghĩ của hắn:
- Ta biết các ngươi muốn nhân cơ hội này mượn sức của ta. Yên tâm đi, chỉ bằng vào mối quan hệ hiện tại của ta và Tuyết nhi, ta sẽ không bỏ mặc Tần gia.
Nghe Dương Thiên nói vậy, tảng đá trong lòng lão giả cũng lặng lẽ buông xuống. Từ sau khi hủy bỏ hôn sự với Lý gia, quan hệ giữa hai bên cũng đã khá gay gắt. May mắn Lý gia vẫn còn e ngại Dương Thiên nên không dám ra tay trực tiếp. Nhưng một thời gian dài như vậy vẫn không có động tĩnh gì, Lý gia đã bắt đầu rục rịch. Đây mới là nguyên nhân chính khiến lão giả vội vả muốn tiến hành hôn sự của Tần Tuyết với Dương Thiên.
Dương Thiên thì không nghĩ được sâu như vậy nhưng cũng có thể đoán ra phần nào. Thấy lão giả cũng đã không còn gì để nói, Dương Thiên cũng đứng dậy cáo từ:
- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Ta còn có việc phải đi trước. Cáo từ.
Lão giả cũng không giữ Dương Thiên lại, nhiệt tình tiễn hắn ra về. Vừa trở về trước cửa căn cứ Ám tổ, Dương Thiên bị một người áo đen chặn lại. Hắn một câu cũng không nói, đưa cho Dương Thiên một chiếc hộp ngọc rồi bỏ đi.
Thần thức quét qua, Dương Thiên cũng có chút vui mừng:
- Không nghĩ đến tên Huyết Thần kia hào phóng như vậy. Vốn ta chỉ định kiếm vài bình uống dần, hắn lại đưa đến 27 bình.
Vừa nói Dương Thiên vừa nhìn về phía căn cứ Ám tổ:
- Các ngươi cũng không thể trách ta a. Ta là một tên tham quan, ai hối lộ nhiều hơn ta sẽ giúp đỡ người đó.
Cất hộp ngọc vào người, Dương Thiên tiêu sái đi vào trong. Diệp Vấn Thiên đã sớm đợi hắn:
- Ngươi đã trở về rồi sao. Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, bất quá Hội trưởng có lời muốn chuyển đến ngươi.
Diệp Vấn Thiên lấy từ trong người ra một cái Truyền Âm phù đưa cho Dương Thiên. Bên trong là một đoạn tin ngắn:
- Cuộc họp sẽ tiến hành trong một thời gian khá lâu. Vì vậy ta cũng không tiện giữ ngươi lại nữa. Trước khi ngươi rời đi, ta có một việc muốn thỉnh giáo. Tu vị của ta đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, nhờ công pháp của ngươi đã bước thêm được một bước. Có dấu hiệu đột phá Nguyên Anh nhưng lại không có cảm giác sắp đột phá…
Dương Thiên lắc đầu, câu hỏi này hắn có câu trả lời nhưng nó quá tàn nhẫn. Ngươi một đời truy cầu cảnh giới cao hơn với mong muốn có thể sống lâu hơn. Đến lúc sắp đặt được lại có người nói với ngươi rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Đó là cỡ nào tàn nhẫn cơ chứ. Dương Thiên chỉ để lại một đoạn tin ngắn:
- Nếu ngươi chưa có cảm giác đột phá, như vậy chứng tỏ thời cơ chưa đến. Đột phá Nguyên Anh kỳ là một bước quan trọng trên con đường tu luyện. Không đơn giản như ngươi nghĩ.
Đây là một lời nói dối, nhưng là một lời nói dối thiện ý. Dương Thiên đưa Truyền Âm phù cho Diệp Vấn Thiên rồi rời đi.
Khoảng thời gian tiếp theo của Dương Thiên diễn ra khá bình yên. Đặc biệt mối quan hệ giữa hằn cùng Tần Tuyết, Mộc Vũ Hàm đều có triển biến tốt đẹp. Tuy không có bên nào nói ra nhưng đều đã ngầm hiểu ý. Lý Bàn gọi đây là một bước đột phá lớn, hắn cho rằng chỉ cần Dương Thiên hoàn thành tốt bước này, con đường sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Dương Thiên bây giờ đã sớm không còn quá tin tưởng vào những gì Lý Bàn nói. Sau nhiều lần tự mình trải nghiệm, hắn đã sớm có kinh nghiệm riêng của bản thân mình. Lý Tưởng sau nhiều lần thất bại cũng đã có dấu hiệu chán nản. Việc này Dương Thiên cũng không để tâm, ngay từ đầu hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thua tên kia. Đây là sự kiêu ngạo từ trong máu thịt của hắn.
Nhân sinh có biết bao nhiêu chuyện vui thú, cùng bằng hữu đàm đạo cũng là một trong số đó. Lúc này Dương Thiên cùng Lý Bàn đang đối diện với một vấn đề rất đau đầu: “Làm sao để những nữ nhân xung quanh hắn chấp nhận lẫn nhau”.
Lý Bàn cũng là lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, hắn trước giờ trong lòng chỉ có một mình Lý Vũ. Dương Thiên lại càng thê thảm hơn, hắn đã sớm bỏ chuyện này qua một bên. Đến bây giờ Dương Thiên mới nhận ra một thực tế có phần phũ phàng:
- Phong tục của thế giới này không giống như Tu Chân giới.
Tại Tu Chân giới, chỉ cần tu sĩ đạt được tu vị đến một mức độ nhất định, tam thê tứ thiếp là chuyện hiển nhiên. Dù sao tu vị càng cao, tuổi thọ của Tu Chân giả ngày càng dài. Năm tháng dài đằng đẳng, có nhiều người cùng làm bạn vẫn tốt hơn. Nữ nhân tại Tu Chân giới từ trước đến nay cũng đã quen với quan điểm này. Còn có không ít người để bước đi xa hơn trên con đường Tu Chân mà tự nguyện làm thiếp cho những vị đại năng kia.
Dương Thiên mang theo tư tưởng đó đến địa cầu. Chuyện này hắn đã từng nghĩ qua, nhưng khi đó Dương Thiên vẫn chưa có nữ nhân nào rõ ràng nên hắn chỉ suy nghĩ qua loa rồi vứt sang một bên. Bây giờ nếu chỉ tính những người đã thành công thì cũng đã có không ít: Tần Tuyết, Mộc Vũ Hàm, Bạch Khiết, Đình Đình, thêm vào Hoa Thi Âm nữa thì đã là 5 người. Dương Thiên không thể không nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Nhìn Dương Thiên vẻ YiLx8BH mặt âu sầu, Lý Bàn đưa tay khuấy đều ly cafe:
- Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ. Ta nghe nói ở nước ngoài có một vài nơi cho phép có nhiều nữ nhân. Nghe nói có người có hơn 20 nữ nhân cùng cả trăm người con. Mãnh nhân a.
Dương Thiên nhìn Lý Bàn bằng ánh mắt khinh bỉ:
- Bàn tử, ta nói quả không sai. Trong những giây phút quan trọng ngươi thật sự vô dụng, toàn nói ra phế thoại. Thứ nhất, đây là trong nước chứ không phải nước ngoài, rào cản lớn nhất chính là phong tục tập quán, không phải là pháp luật.
- Thứ hai, ngươi nghĩ Tần Tuyết, Mộc Vũ Hàm giống như những nữ nhân kia hay sao?
Lý Bàn nghe Dương Thiên nói vậy, cũng chỉ xấu hổ cười cười. Đưa tay khuấy ly cafe càng nhanh hơn:
- Ngươi cũng phải thông cảm cho ta. Đây là lần đầu ta đối mặt với loại chuyện như vậy. Tạm thời không nghĩ ra cách cũng là việc bình thường.
- Chờ ngươi nghĩ ra cách, ta đã sớm bị các nàng đánh đến thương tích đầy mình.
Lý Bàn quyết định câm nín, hắn sợ Dương Thiên bị áp lực quá lớn phải dùng hắn để giải tỏa. Đến lúc đó ai sẽ hiểu cho nỗi khổ của hắn đây. May cho Lý Bàn, Dương Thiên còn chưa “tuyệt vọng” đến mức đó:
- Đúng rồi, Bàn tử. Ngươi nói xem ta dùng các biện pháp trong những truyện đô thị trên mạng có được hay không?
- A, ngươi nói nghe một chút. Những thể loại truyện đó ta rất ít đọc. Nhưng các thể loại truyện đó đều có phần hư cấu, ngươi cũng không nên hoàn toàn tin vào chúng.
- Ít ra vào giờ phút này bọn chúng hữu dụng hơn ngươi.
Lý Bàn cũng không tiếp tục phản bác. Dương Thiên lấy điện thoại ra, mở ra một trang wed bắt đầu tìm kiếm lại các truyện đã từng đọc rồi đưa cho hắn.