Một lúc sau khi đám Phong Lôi đi vào, các tán tu cũng lục tục tìm đến. Triệu sư huynh dẫn đầu đoàn, trên đường gặp một số phòng ốc thì bên trong đều đã bị khoắng sạch cả làm mặt ai nấy đều đen như đáy nồi, đến một ngã ba đường thì không biết đi thế nào. Một đệ tử ngoại môn tên Lâm Thiên Tân bèn thả ra một con sủng vật giống chuột:
_ Đây là yêu thú của ta, trời sinh có khả năng đánh hơi khí tức linh dược, linh đan để cho nó thử xem.
Sau khi kim Mao Thử đánh hơi một chút thì kêu mấy tiếng rồi giơ móng vuốt về phía bên trái. Triệu sư huynh thì có vẻ không hứng thú với linh dược lắm:
_ Đây rất có khả năng là Hỏa Long Cung, pháp bảo thành danh năm đó của Hỏa Long Chân Nhân là Hỏa Long Châu nghe nói là pháp khí lục phẩm, Hỏa Long Chân Nhân năm đó có thể khai tông lập phái, tung hoành trong cảnh giới kết đan là cũng nhờ vào pháp khí này. Đội ngũ chúng ta không nhiều nên chỉ có thể không thể đi nhiều đường, ai muốn đi tìm hỏa long châu cùng ta thì đứng sang bên này, ta đảm bảo nếu mọi người đi cùng thì ta chỉ muốn hỏa long châu còn các bảo bối khác đều cho mọi người.
Sau khi Triệu sư huynh mở lời thì chỉ có Phong Lôi và đệ tử họ Lâm là không nhúc nhích.
_ Hai ngươi tự xử lý cho tốt
Triệu sư huynh dẫn người đi lối đi ở giữa còn hai người Phong Lôi đi lối bên trái. Phong Lôi muốn có Hỏa Vũ Quả thì đến chỗ như dược viên là đễ tìm nhất, đi cùng Triệu sư huynh tuy đỡ nguy hiểm nhưng có nguy cơ trắng tay, hơn nữa mọi người đều phân tán nên khả năng gặp nguy hiểm cũng nhỏ đi. “Cầu phú quý trong nguy hiểm” đôi khi cũng phải làm, người cứ do dự, sợ đầu sợ đuôi sẽ không lên nhân vật gì. Trước tiên hắn cần thương lượng hợp tác cùng Lâm sư huynh:
_ Lâm sư huynh có mục tiêu gì nếu tìm thấy dược viên hoặc kho thuốc?
_ Ta ngược lại không có mục tiêu gì chỉ thấy đi theo Kim mao thử sẽ tìm được mục tiêu dễ hơn. Tuy nhiên nếu tìm được vật quý phải cho ta chọn trước một lần.
Phong Lôi ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao mục tiêu linh quả của hắn cũng không phải quý hiếm gì chắc Lâm sư huynh sẽ không chọn, hơn nữa không có Kim mao thử sẽ không làm được gì. Hai người đi theo Kim mao thử, từng khắc bảo trì cảnh giác. Trên đường đi thấy một vài kiến trúc lầu các nhưng hai người đều chọn bỏ qua vì có cấm chế, nếu phá hủy sẽ mất nhiều thời gian mà chưa chắc đã được gì. Kim mao thử dẫn hai người đi cả canh giờ làm Phong Lôi có chút không kiên nhẫn sợ nó đi lầm nhưng thấy vẻ tin tưởng của Lâm sư huynh thì lại thôi. Bất chợt Kim mao thử dừng lại trước một bức tường vây bình thường giữa hai dãy nhà làm hai người giật mình, dùng pháp thuật kiểm tra thì không thấy có cấm chế gì còn thần thức thì không thể xuyên qua nhưng rất nhiều kiến trúc đều cấm chế thần thức nên không có gì lạ. Phong Lôi nghĩ nghĩ thì dùng tay gõ gõ kiểm tra cẩn thận từng viên gạch thì phát hiện một viên khác thường, dùng tay ấn vào thì bức tường mở sang hai bên lộ ra một dược viên bị bao phủ trong màn sáng màu vàng. “Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi” Phong Lôi nhờ xem nhiều phim mạo hiểm, trộm mộ của Nhân giới mà đoán ra có thể nơi này có cơ quan thế tục.
_ Phong sư đệ quả nhiên cơ trí, chúng ta nhanh vào thôi
Hai người đóng lại bức tường rồi kiểm tra màn sáng bao phủ dược viên. Có lẽ trước kia cấm chế bao phủ Hỏa Long Cung bị suy yếu lên dược viên mới bị lộ ra ngoài để người nhìn thấy, sau khi cấm chế khôi phục thì lại biến mất. Màn sáng bao phủ dược viên này khá bền chắc, hai người dùng các thủ đoạn hỏa cầu thuật, thủy tiễn, băng trùy,..v.v. đều không hiệu quả.
_ Đây có thể là Kim Cương tráo, độ phòng thủ rất cao nếu Phong sư đệ có thủ đoạn gì hay thì đem ra đi, ta có một quả Phá Cấm Châu gia truyền có hiệu quả phá cấm chế, chứ với tu vi của chúng ta thì không thể phá được màn sáng này, tuy nhiên đây là pháp khí tiêu hao chỉ có thể dùng một lần.
_ Tiểu đệ có một pháp khí tuy tiêu hao nhiều pháp lực nhưng có độ sắc bén cao có thể thử.
Phong Lôi tuy thức dục vuốt hổ chỉ đa phần dựa vào độ sắc bén của thứ này chứ tiêu hao không bao nhiêu pháp lực nhưng vẫn nói vậy để phòng vì nếu phá được cấm chế thì đối mặt với bảo tàng rất dễ xảy ra tranh chấp, ẩn dấu một phần thực lực khi đó sẽ có hiệu quả bất ngờ. Lâm sư huynh chuẩn bị sẵn sàng ra hiệu cho Phong Lôi rồi phóng Phá Cấm Châu, viên châu sau khi va chạm với màng sáng thì nổ tung thành một chất lỏng màu đen bao phủ diện tịch khoảng một trượng vuông ăn mòn màn sáng, mang sáng chỗ bị ăn mòn mỏng dần nhưng chất lỏng màu đen cũng đang nhạt đi. Phong Lôi đứng cách mười trượng đề khí sẵn sàng rồi đột nhiên gia tốc cực nhanh, lợi dụng tốc độ cao nhất để vừa tăng lực vừa chọn đúng thời điểm chất lỏng màu đen vừa tan hết thì chém lên màn sáng, lực phản chấn khiến tay hắn tê dại nhưng màn sáng đã bị tách ra một khe hẹp. Hiệu quả luyện tập xẻng lúc “đào khoai” đã góp phần giúp Phong lôi điều khiển vuốt hổ chính xác thời điểm, ra lực đúng thời điểm. Phong Lôi vội lách người chui vào, Lâm sư huynh đã có chuẩn bị nên cũng không chậm, kịp chui vào khi trước màn sáng khép lại.
_ “May mà thời gian đã lâu nên cấm chế đã suy yếu nếu không chúng ta cũng không thể xuyên qua được màn sáng này” Phong Lôi thở phào.
Dược viên này, diện tích chừng một mẫu chia làm nhiều luống và khu khác nhau, tuy nhiên phân nửa có lẽ do thời gian quá lâu nên đã bị hoang phế:
_ “Ngọc mễ, Giao đằng thảo, ngũ diệp thảo, Hồng mộc thụ, Tuyết tinh quả,…Lần này phát rồi” Lâm sư huynh la lên.
Phong Lôi không có nhiều kiến thức nên chỉ nhìn xem Lâm sư huynh làm thế nào để thu hoạch. Hai người đều không có túi trữ vật lớn nên dù đã vứt bỏ đến cả quần đùi để dọn chỗ thì vẫn không đủ so với nhu cầu nên chỉ có thể chọn những thứ quý giá nhất. Phong Lôi làm như vô tình đi ra góc có Hỏa Vũ Quả khoắng sạch linh quả chỗ đó, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ chuyến này.