Phong Lôi đứng trên nóc tòa nhà cao nhất Thượng Hải ngắm nhìn thành phố rực rỡ nhưng trong mắt hắn không có ánh sáng. Hắn được người cha đam mê tiểu thuyết đặt cho cái tên này sau đó cũng rất đam mê luyện võ, đặc biệt là Thái cực quyền nhưng sau này lại trở thành kỹ sư nông nghiệp. Phong Lôi lớn lên với phim ảnh võ hiệp kim dung, tiểu thuyết tu tiên nên luôn mong muốn được thỏa chí tung hoành, tự do tự tại nhưng thế giới hiện thực luôn trói buộc ước mơ. Khi hắn đang miên man suy nghĩ xem liệu mình nhảy xuống từ đây thì liệu có được xuyên không về thời cổ đại như tiểu thuyết thì có giọng nói the thé kéo hắn về thực tại:
_ Này, cút xuống đi thằng nhóc, đi chỗ khác mà nhảy lầu.
Bảo vệ tòa nhà không khách khí đuổi hắn đi, hắn cũng biết nhân phẩm mình chắc không đủ được xuyên không. Hắn cũng không phải thiên tài gì, làm người không phải xấu nhưng cũng không được thực thà, có đôi chút bỉ ổi, hơn ba mươi tuổi không vợ con, bố mẹ mất sớm, cuộc sống tẻ nhạt là cách hắn miêu tả về cuộc đời mình. Lúc ngang qua công viên thành phố, bỗng nhiên thời tiết nổi mưa gió, sấm chớp nổi lên nhưng tuyệt không thấy đám mây đen nào. Móa, tình tiết xuyên không điển hình. Khi mọi người nhao nhao đi tránh mưa thì hắn lại lao vào công viên. Đây là lần thứ 88 hắn lao ra cơn mưa hoặc bị gạch đập, tai nạn, v.vv.. nhưng hắn vẫn ở đây. Có lẽ điểm hơn người duy nhất hắn nghĩ ra là kiên trì, có thể kiên trì đến lần thứ 88 với ước mơ của mình. Hắn tin rằng sự kiên trì của mình có thể khiến thiên địa cảm động. Quan trọng nhất là Phong Lôi đã nhẩm trong lòng: “ lần thứ 88, nhất định phát rồi”. Thời tiết như có bão, khi hắn vượt qua cơn mưa tầm tã bên ngoài vào đến trung tâm cơn lốc thì gió yên bể lặng, ngẩng trên bầu trời thì sấm chớp ầm ầm. Xuất hiện trong tầm mắt Phong Lôi là một tên mập nằm trên ghế đá công viên.
_ Chẳng lẽ là tiếp dẫn sứ trong truyền thuyết, tuy nhiên có hơi mập.
Phong Lôi thầm nghĩ. Bỗng nhiên “tiếp dẫn sứ” cử động, sau tiếng ngáp là âm thanh:
_ Mưa rồi, phải về thôi
Móa, tên mập vẫn là tên mập, lần này lại vô công rồi. Một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện sau tên mập hút hắn vào, tên mập vừa bám ghế đá vừa la:
_ Cứu mạng a
Phong Lôi chạy vội đến thì tên mập cùng cái ghế đá đã bị hút. Hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ miên man: “mình đi rồi không biết còn quay về được không, tài khoản ngân hàng cũng còn mấy vạn”. Vòng xoáy đang dần khép lại, cơ hội chỉ đến một lần. Phong Lôi co giò làm một động tác tiêu chuẩn như chó nhảy qua vòng lửa trong rạp xiếc xuyên qua vòng xoáy trước khi nó khép lại.
_ Phong Lôi ta đến đây
Hắn hét một câu thật to trước khi gió lùa đầy mồm hôn mê mất dạng.Trên đỉnh chủ phong của Thái Thanh môn, mây tía vờn quanh, tiên hạc bay lượn, đại điện chưởng môn cao hơn trăm trượng, điêu khắc dày đặc các phù văn tinh xảo, trong đại sảnh của đại điện ngồi đầy đủ cả chưởng môn và trưởng lão các phong thường quanh năm bế quan. Thái Thanh môn là một trong ba môn phái lớn nhất Thần Châu đại lục trên Linh giới, môn nhân hàng vạn, chỉ khi xuất hiện sự việc quan trọng của đại lục hoặc liên quan đến hưng suy của môn phái mới có thể quy tụ chưởng môn và các phong chủ. Giữa đại điện xa hoa, một vòng xoáy giống ở công viên Thượng Hải xuất hiện kèm theo đó là chiếc ghế đá và một tên mập. Cuộc tụ họp lần này chính là vì tên mập hay nói đúng hơn là từ yêu cầu của Thái Thượng trưởng lão, sau khi suy tính vận mệnh tông môn đã tính ra vị trí và mệnh cách của tên mập ở Nhân giới là người có thể chống lại kiếp nạn cho môn phái. Tên mập tên Hồ Đại Sơn, người cũng có chút giống núi thịt nhưng sau khi kiểm tra có tư chất thiên linh căn đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Hồ Đại Sơn lúc ở Nhân giới sinh ra trong gia đình khá giả, béo phì từ nhỏ, tính cách có chút lười nên mới có chuyện ngủ trên ghế đá công viên trời mưa mới tỉnh dậy. Chưởng giáo Thái Thanh môn Trương Nhất Đạo thu hắn làm đệ tử thân truyền, Hồ Đại Sơn sau khi nhận biết hoàn cảnh cũng chỉ có thể “đau khổ” nhận mệnh.
Phong Lôi tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ trên chiếc giường đá, căn phòng tuy nhỏ nhưng trống huyếch trống hoác vì ngoài chiếc giường chỉ có bộ bàn ghế. Đầu hơi nặng, thân thể có chút hư thoát nhưng cũng coi như lành lặn, tự nhéo đùi cũng thấy đau đau. Hắn không biết là được đi nhờ chuyến của Hồ Đại Sơn, sau khi người tiếp dẫn phát hiện hắn truyền tống cùng đã kiểm tra: “tư chất bình thường, đã qua ba mươi lại linh căn song thuộc tính mộc hỏa”. Tuy nhiên cũng coi như có duyên với Thái Thanh môn, hơn nữa thiết lập truyền tống xuyên giới hắn về còn tốn kém hơn nên trong lúc hôn mê đã quyết định ném tới khu tạp dịch của ngoại môn đệ tử dưới chân núi.
_Xuyên rồi, xuyên rồi!
Tiếng la hét của hắn đã đưa đến một tên ngoại môn để tử trông có vẻ trắng trẻo,ẻo lả.
_ Cái gì xuyên, đừng hét nữa không người ta lại tưởng ta cường bạo ngươi. Ta tên Vu Chính, trong sơn môn có gì không hiểu có thể hỏi ta.
Phong Lôi tham lam hít thở bầu không khí có thiên địa nguyên khí trong truyền thuyết, hỏi Vu Chính:
_ Ta tên Phong Lôi. Đây là nơi nào? Năm nay là năm bao nhiêu?
_ Đây là núi Côn Sơn thuộc Thái Thanh Môn còn năm bao nhiêu thì ta cũng không nhớ, chắc khoảng mấy nghìn năm thuộc Đại Tề rồi.
Vu Chính bị hắn hỏi đến phát phiền dứt khoát ném cho nột quyển điển tịch về nội quy môn phái để hắn nghiên cứu dần. Qua mấy câu được câu mất mà Vu Chính trả lời, Phong Lôi tin rằng mình đã đến được nơi mơ ước: “Thế giới tu tiên”. Để xác thực câu trả lời, Phong Lôi lấy cớ mình đói bụng muốn ra ngoài ăn cơm để quan sát sơn môn.