Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 131



Nói xong, tôi liền nắm tay Y Y đi ra phía xa xa.

“Chú ơi, mình thật sự đi khỏi bọn họ hả? Cháu cảm thấy chúng ta vẫn nên đi cùng với nhau với an toàn.” Y Y có chút sợ hãi, con bé đeo cặp xách, tay bị tôi nắm chặt, chỉ có thể thành thật đi theo tôi.

“Chú sẽ không hại cháu, mấy người bọn họ không có ai là người tốt.” Quay đầu nhìn lại ba người đàn ông sầu mi khổ kiếm, bọn họ đều không chú ý tới Trương Dung đang nằm rạp trên mặt đất, giống như là phát bệnh, ánh mắt trợn ngược, co rút.

Đi vòng quanh nhà hỏa thiêu một vòng, ngoại trừ tiền giấy đầy dưới đất, cùng với bóng cây âm trầm thì không có vật gì khác.

“Chẳng lẽ là cô bé đó đã chạy vào nhà hỏa thiêu?” Chuyển tới cửa sau nhà hỏa thiêu, tôi nhìn vào cánh cửa sắt lay động kẻo cà kéo kẹt trong gió.

“Mặc dù là mình cũng muốn điều tra cho rõ chân tướng, nhưng mà hơn nửa đêm lại đi vào nhà hỏa thiêu, có phải là hơi quá rồi không?” Ủy thác của Underworld Show có liên quan đến một cô gái, nhưng mà trên xe lại có hai đứa bé, điều này nói rõ trong số hai đứa bé có một đứa là người, mà đứa khác là quỷ.

Trên đường đi, tôi đều bảo vệ cho Y Y, nhưng mà lại không để mắt tới một đứa bé khác, tôi hoàn toàn không biết gì về con bé đó.

“Cho nên mình có nên đi vào tìm kiếm con bé không đây?” Nếu như Y Y là cô bé ủy thác, vậy thì đương nhiên gối cao không sợ, chỉ sợ là một tình huống khác lại xuất hiện.

“Y Y, cháu nói là cháu đi tìm mẹ, mà bây giờ đã đến trạm cuối cùng rồi, sao lại không nhìn thấy bóng dáng mẹ của cháu đâu vậy?”

“Cháu cũng không biết nữa, trong điện thoại kêu cháu ngồi tuyến xe buýt số 14, đi đến trạm cuối cùng, đến trạm cuối cùng thì có thể nhìn thấy mẹ.”

“Điện thoại.” Tôi bỗng nhiên liên tưởng đến một vài thứ, sở dĩ đêm hôm khuya khoắt người phụ nữ uốn tóc lại lên xe cũng là bởi vì một cuộc điện thoại, là một cuộc điện thoại đến từ lệ quỷ.

“Ai gọi cho cháu?”



“Là mẹ cháu.”

“Cháu chắc chứ, có khi nào là giả mạo không? Ví dụ như là giọng điệu, từ ngữ, hay dùng dấu chấm, vân vân, có sự khác biệt so với trước kia.”

“Chắc chắn là mẹ cháu!” Y Y rất chắc chắn, tôi nhéo nhéo gương mặt kiên định của cô bé, cũng không biết nên nói cái gì.

Căn cứ theo phân tích lý tính của tôi, tất cả các câu trả lời đối với một cô bé mà nói đều vô cùng tàn khốc.

“Được rồi, vậy chúng ta sẽ đứng đây đợi mẹ của cháu ra.” Tôi vừa mới quyết định không đi vào trong nhà hỏa thiêu, ở phía xa liền truyền đến tiếng la của mấy người đàn ông.

“Chạy nhanh đi, má ơi, người phụ nữ đó đuổi theo tới rồi kìa!”

“Cảnh sát cứu tôi, cứu tôi với!”

Cau mày nhìn lại, Kiến Nghiệp, Viên Phong, cùng với Vương Xuân Phú đang chạy như ma đuổi bọn họ, giống như là bị một động vật cổ quái tứ chi chạm đất đuổi theo.

“Không đúng, đây không phải là động vật.” Mắt tôi trợn to, cái thứ đang điên cuồng đuổi theo sau lưng bọn họ là Trương Dung.

“Chạy nhanh!”

Ở bên ngoài nhà hỏa thiêu là một vùng đất hoang, tầm nhìn rộng, không có vật cản, tôi cắn răng ôm Y Y leo vào trong cửa sau nhà hỏa thiêu: “Chết tiệt! Cuối cùng vẫn phải đi vào trong cái nơi quỷ quái này.”

Ba người đàn ông nhìn thấy tôi leo tường vào, bọn họ cũng học theo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv