Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 28



Bởi vì chuyện bất trắc mà phòng livestream của Sở Minh Giai tạm thời bị gián đoạn, nhưng phòng livestream của Thố Thố La Ti còn đang mở. Cho nên những khán giả sốt ruột đều vọt vào trong phòng livestream của Thố Thố La Ti.

Mặc dù Thố Thố La Ti là blogger thần tiên trong giới cosplay, có mấy triệu người theo dõi, nhưng số lượng người fan cũng không tính là cao. Mỗi ngày lúc cô ta livestream, số lượng người xem nhiều lắm cũng chỉ tầm mấy chục ngàn.

Bây giờ các khán giả của Sở Minh Giai tràn vào trong phòng đã đẩy phòng livestream của Thố Thố La Ti lên trang đầu của nền tảng video, số người xem thực tế sắp đột phá năm triệu, thậm chí còn đang không ngừng tăng.

Đám người hâm mộ của Thố Thố La Ti vừa rồi còn đang chửi Sở Minh Giai thậm tệ, bây giờ chỉ đành sử dụng cụm từ im như thóc để hình dung.

[Đệch, đệch, đây là sao thế? Sao đèn đột nhiên bị tắt vậy, bên trong xảy ra chuyện gì rồi?]

[Thật là khủng khiếp, âm thanh đùng đùng đùng thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?]

[Chị Sở vừa đi vào trong là nhìn thấy bài vị Sơn Thần. Sau đó, anh quay phim hô một tiếng “cẩn thận” là đèn bị tắt! Sao chị Sở không lên tiếng vậy?]

[Có phải âm thanh này là âm thanh đang đánh nhau với thứ gì đó không?]

...

Mặc dù các khán giả trong phòng livestream có thể thông qua phòng livestream của Thố Thố La Ti để xem hiện trường, nhưng lúc này, cảnh tượng trong phòng livestream đen kịt, bọn họ chỉ nghe thấy âm thanh như đang đánh nhau kịch liệt, cùng với tiếng gào to bén nhọn mà ầm ĩ. Tiếng gào này nghe mà rợn tóc gáy, lông tơ dựng đứng, thậm chí là ruột gan rối bời, song, bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng gì cả.

[Trời ơi, tôi nổi da gà rồi nè. Không phải chỉ có một mình tôi nghe thấy âm thanh vừa rồi đúng không?]

[Mị cũng nghe thấy rồi, bây giờ vô cùng sợ hãi, ớn lạnh quá.]

[Giống tiếng dã thú gào thét, lại giống âm thanh cuồng phong gào thét, luôn cảm thấy rất đáng sợ.]

[Trời ơi, chị Sở vẫn không lên tiếng, chị ấy không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?]

...

Ngay cả các khán giả trước kia đã nói đây là diễn nên luôn ôm bất bình thay cho Thố Thố La Ti lúc này cũng ngẩn ra: [Chuyện gì thế? Chẳng lẽ Thố Thố đi đường ngang ngõ tắt để hot thiệt hả?]

[Sao có thể! Thố Thố hot là nhờ vào năng lực của chị ấy! Kỹ thuật trang điểm của chị ấy rất đỉnh mà!]

[Chắc chắn là Trương Minh giở trò quỷ. Vừa rồi tôi nhìn thấy rồi là anh ta đóng cửa đó!]

[A a a, đáng sợ quá đi, chị Sở này đúng là có một chút bản lĩnh đấy. Tôi xin lỗi chị Sở vì trước đó tôi đã bất kính với chị QAQ.]

[Tôi cũng vậy, có lỗi với chị Sở, hi vọng chị Sở không sao.]

...

Bởi vì chuyện này, Sở Minh Giai một lần nữa lên hot search. Chẳng qua từ ngày đầu tiên cô livestream thì đã ở trên top ba hot search rồi. Không nói là bản thân Sở Minh Giai không thu hút mà ngay cả đạo diễn Trương Tùng luôn mong đợi chương trình hot, lúc này đã có phần chết lặng đối với hot search.

Trương Tùng nhìn thấy phòng livestream của Hàn Phong Thần một lần nữa xuất hiện rồi lại livestream như bình thường, cùng với Sở Minh Giai và Giang Mãnh hoàn hảo không bị thương, trái tim thấp thỏm rốt cuộc cũng yên tâm. Lúc này, ông ấy mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh đầy người, tóc tai và cả bộ đồ đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Không biết là bị quỷ dọa sợ hay là bị Sở Minh Giai dọa sợ.

Khôi phục lại livestream, Lưu Quân giơ máy quay phim lên để quay luôn Giang Mãnh. Làm một tổ bốn người, Lưu Quân luôn cảm thấy bản thân nằm ngoài tình huống, bởi vì trong số bốn người, cũng chỉ có chú ấy không nhìn thấy mấy thứ đó. Hơn nữa, chú ấy lớn tuổi nhất, ban đầu vẫn rất sợ, sau này, mỗi lần nhìn thấy có việc xảy ra, Sở Minh Giai và Giang Mãnh đều có thể hoàn mỹ xử lý xong xuôi, mà lại thường xuyên không cần mình đi theo, Lưu Quân cũng không sợ nữa.

Bây giờ, ánh mắt chú ấy nhìn Sở Minh Giai và Giang Mãnh có thể sử dụng cụm từ kính ngưỡng để hình dung. Đây chính là hai vị thần, ôm chặt cái đùi này là tất cả vận xui của kiếp sau đều có thể được tiêu trừ hết!

Hàn Phong Thần còn đang mải mê lải nhải, hiển nhiên cậu đã rất sợ hãi: “Vừa rồi hai người làm gì ở trongvậy? Hả? Làm ơn đừng nói là hai người ở trong đó hẹn hò nha. Đã lúc này rồi thì cũng đừng nói đùa với tôi nữa. Con mẹ nó chứ, tim tôi sắp ngừng đập luôn đây này. Mẹ kiếp, có phải tên Trương Minh kia bị bệnh không hả? Anh ta đột nhiên đóng cửa để làm gì? Chẳng lẽ anh ta bị nhập hả? Đúng rồi, Trương Minh đâu rồi? Không phải vừa rồi anh ta bị ngất xỉu hả? Sao đột nhiên không nhìn thấy đâu nữa rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hàn Phong Thần càng nói càng lớn tiếng, vẻ mặt sợ hãi hơn.

Thố Thố La Ti bị cậu dọa mà sắc mặt trắng bệch, căng thẳng đưa tay chỉ: “Anh ấy, anh ấy đang nằm dưới đất kìa.”

Hàn Phong Thần cúi đầu, quả nhiên thấy Trương Minh ở sau ghế sô pha. Sắc mặt Hàn Phong Thần biến đổi, la hét sắp vỡ giọng: “Định mệnh, định mệnh! Không phải vừa rồi anh ta nằm ở cửa phòng hả? Sao mà chạy ra đây rồi, trời ơi? Anh ta dịch chuyển tức thời hả?”

Mọi người: “...”

Thố Thố La Ti yếu ớt nói: “Tôi, tôi kéo anh ấy ra. Anh ấy, anh ấy ở ngay cửa, không phải sẽ cản đường sao?”

Cô ta kéo người ra mà sắp mệt chết rồi, biết không hả? Vừa rồi kêu người khác tới giúp, không phải không ai để ý tới cô ta hả?

Thố Thố La Ti rất là oan ức.

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần hơi lúng túng, chủ yếu vừa rồi cậu thật sự bị dọa sợ, bây giờ nhớ lại mà còn thấy sợ: “Ngại quá, tôi căng thẳng quá, không nhìn thấy chị kéo anh ta ra.”

Sắc mặt Thố Thố La Ti trắng bệch, cô ta cười một tiếng: “Không sao.”

Cô ta cũng vô cùng căng thẳng và sợ hãi.

Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh, tất cả máu quỷ dính trên người Giang Mãnh đều đã được xử lý sạch sẽ, cánh tay của anh bị thương, nhưng rất nhanh anh đã dùng ống tay áo che kín. Sở Minh Giai dừng bước nhìn anh: “Đưa cánh tay ra tôi xem thử.”

Giang Mãnh mím môi, quay đầu nhìn máy ghi hình trong tay Lưu Quân.

Sở Minh Giai: “Không sao, cậu còn sợ người ta nhìn thấy?”

Giang Mãnh lắc đầu: “Không phải.”

Anh sợ những người đó hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Sở Minh Giai, đến lúc đó sẽ chửi bới Sở Minh Giai. Dù sao thì thời đại bây giờ cũng là chế độ một chồng một vợ, mà bây giờ sơn chủ của anh đã có chồng.

Anh cảm thấy mình vẫn nên giữ khoảng cách với sơn chủ thì sẽ tốt hơn, không thể giống như trước kia ở trong Kỳ Sơn nữa.

Mà dường như Sở Minh Giai không băn khoăn chuyện này. Bây giờ, cô chỉ lo lắng cho vết thương của Giang Mãnh, dù sao thì thứ mà diễm quỷ dẫn tới đều là hung thần ác sát, trên thân của mấy thứ kia luôn có đủ loại độc kỳ quái.

Giang Mãnh mặc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, đứng ở bên cạnh Sở Minh Giai còn cao hơn cô một cái đầu.

Song, anh rất khiêm tốn khom người cúi đầu để thuận theo chiều cao của Sở Minh Giai.

Bởi vì ống tay áo là màu đen, cho nên dù vết thương có chảy máu thì cũng không nhìn ra được.

Sở Minh Giai kéo cánh tay phải của Giang Mãnh qua đây, nhẹ nhàng vén ống tay áo của anh lên.

Vì vậy, vết thương dài chừng bảy, tám tấc chảy máu đầm đìa trên cánh tay Giang Mãnh lộ ra ở trước mắt mấy triệu khán giả trong phòng livestream.

[Trời ơi, vết thương này sâu quá, phải mau khâu lại cầm máu đi!]

[Sao anh quay phim này mạnh vậy, anh ấy không tỏ vẻ gì luôn. Nếu không phải chị Sở nói muốn xem cánh tay của anh ấy, mọi người vốn dĩ không phát hiện ra anh ấy bị thương.]

[Ôi chao, cánh tay này cường tráng quá, khụ khụ.]

[Không ai cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ rất kỳ lạ à? Thì là, mấy bạn hiểu mà ha? Kiểu mang theo một chút hường phấn á.]

[Lầu trên không nên suy đoán lung tung, chị Sở là bà chủ nhà họ Hàn, nhà giàu nứt đố đổ vách, anh chồng có tài sản một trăm tỷ, đẹp trai nhiều tiền. Chị ấy bỏ một ông chồng hoàn mỹ như vậy để cặp bồ với một chuyên viên quay phim hả? Bạn muốn mị cười chết hả?]

[Nhất định là bởi vì vừa rồi là giây phút nguy nan, anh quay phim họ Giang đã chắn thay cho cô ấy, cho nên bây giờ cô ấy cảm kích anh quay phim mà không phải là cái gì khác. Mọi người đừng nghĩ bậy nữa.]

...

Đúng đấy, mặc dù ánh mắt Giang Mãnh nhìn Sở Minh Giai chứa đầy tình cảm, mặc dù Sở Minh Giai nắm cánh tay của Giang Mãnh rồi đau lòng nhìn cánh tay vết thương trên cánh tay anh, hai người đứng rất gần nhau, bầu không khí cũng vô cùng hài hòa.

Nhưng!

Trong mắt mấy triệu người xem, hầu như không ai tin Sở Minh Giai sẽ ngoại tình.

Dù gì thì chủ của tập đoàn Hàn Thị quả thực là quá trẻ tuổi xuất sắc, không ai tin Sở Minh Giai - bà chủ nhà họ Hàn, sẽ bỏ vàng mà chọn một viên ngọc tầm thường chưa được mài giũa.

Sở Minh Giai dùng linh lực trị liệu sơ cho Giang Mãnh, máu dần ngừng lại. Mặc dù Giang Mãnh có năng lực tự chữa lành, không tới ba ngày vết thương có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng Sở Minh Giai nhìn vết thương này vẫn không quá thuận mắt. Cô nói: “Đi bệnh viện may mấy mũi hoặc dùng một ít thuốc bôi vết thương đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ có điều, vết thương này dài vậy, sâu vậy, chỉ sợ bác sĩ không chịu cho thuốc bôi, vẫn là may lại thì sẽ ổn thỏa hơn.

Giang Mãnh không muốn đi cho lắm. Nhiều năm qua, anh bị thương nghiêm trọng hơn lần này nhiều, trước giờ đều đợi nó tự lành mà không cần khám bác sĩ, lại càng không cần khâu. Anh lắc đầu, khẽ nói: “Không cần, sơn chủ, cô biết mà, năng lực tự lành của tôi rất mạnh.”

Sở Minh Giai xụ mặt: “Nhưng cậu xưa không bằng nay, thực lực khác trước kia, phải đi khám bác sĩ đàng hoàng.”

Giang Mãnh: “...”

Hàn Phong Thần đứng ở một bên nhìn hai người đang coi trời bằng vung mà “anh anh em em”, quả thực là tức giận tới nỗi lỗ mũi cũng sắp bị lệch sang một bên.

Uổng công vừa rồi cậu còn lo lắng cho hai người này, kết quả vừa đi ra là không thèm giải thích mà đã bắt đầu thân thiết với nhau, thậm chí còn ngay trước mặt mấy triệu người xem.

Bọn họ làm vậy thì để mặt mũi của bố cậu ở đâu đây chứ?!

Hàn Phong Thần lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Này này này, chú ý một chút đi, chỗ này có vị thành niên đấy nhé.”

Sở Minh Giai quay đầu nhìn cậu, rồi nhìn vết thương của Giang Mãnh. Thấy máu đã ngừng, lúc này cô mới thả cánh tay Giang Mãnh xuống, nói với Hàn Phong Thần: “Báo cảnh sát chưa?”

Hàn Phong Thần: “... Chưa.”

Sở Minh Giai lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho đặc phái viên của ban ngành đặc thù.

Mấy đặc phái viên luôn chú ý tới phòng livestream của Sở Minh Giai, lúc này đã sắp đến rồi.

Sở Minh Giai cúp điện thoại, lúc này, mới đi qua xem Trương Minh đang hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Trương Minh trắng bệch, đang hôn mê bất tỉnh, trong tay còn cầm cặp táp.

Hàn Phong Thần tức giận nói: “Vừa rồi là anh ta đóng cửa!”

Sở Minh Giai chau mày: “Chuyện lần này, trách chị không đủ cẩn thận.”

Cô nhìn Trương Minh: “Chúng ta biết rất rõ ràng là người bị diễm quỷ thao túng, cánh tay phải sẽ xảy ra vấn đề, vậy mà lại đã xem nhẹ tay của Trương Minh.”

Hàn Phong Thần không nhìn ra gì hết, cậu chần chừ nhìn Trương Minh: “Tay của Trương Minh sao thế? Không phải đang khỏe mạnh sao?”

Sở Minh Giai: “Khỏe mạnh? Anh ta chỉ che giấu kỹ thôi.”

Lưu Quân bê máy quay phim đột nhiên nói: “Đúng rồi! Hình như bàn tay anh ta luôn cầm cặp táp!”

Bắt đầu từ lúc gặp Sở Minh Giai, bàn tay của Trương Minh đã cầm cặp táp, mặc kệ là gọi điện thoại hay lấy chìa khóa mở cửa, anh ta đều dùng tay trái. Nhưng bởi vì tay phải của anh ta cầm cặp táp, anh ta lại là người đi làm, cho nên thật sự rất khó khiến cho mọi người nghi ngờ.

Anh ta quả thật ngụy trang rất giỏi.

Có lẽ anh ta không hề tăng ca, sở dĩ tám giờ mới đến gặp Sở Minh Giai là bởi vì diễm quỷ sợ ánh sáng.

Giang Mãnh khẽ nói: “Rất có thể diễm quỷ còn chưa có chết. Lần này, nó lại bị dẫn đi, không biết lần kế tiếp sẽ gieo họa cho ai.”

Sở Minh Giai: “Âm hỏa mà tôi đốt không cách nào tắt được, sẽ đốt trụi nó.”

Người có thể tắt âm hỏa chỉ có bản thân cô, nếu diễm quỷ không chết, như vậy phỏng đoán của cô cũng được chứng thực.

Diễm quỷ là kẻ thế thân của Sơn Thần giả, người chân chính thay thế vị trí Sơn Thần của Sở Minh Giai, trộm bài vị và sự thờ cúng của Sở Minh Giai là người khác.

Diễm quỷ nói người muốn giết hại Sở Minh Giai là thức thần của cô. Sở Minh Giai cẩn thận hồi tưởng lại, thức thần của cô rất nhiều, vả lại, đều đã được thu lại hết trong lúc cô đang bế quan.

Không có cô, thức thần chỉ là một tờ giấy nhẹ bẫng không có linh hồn và ý thức giống binh đoàn người giấy mà diễm quỷ cắt ra, không tạo ra được sóng gió gì cả.

Sở Minh Giai cảm thấy chuyện này là không thể nào.

Sở Minh Giai: “Có lẽ còn có người khác.”

Thần sắc Giang Mãnh nặng nề: “Nhưng năm đó, sau khi La Tang chết rồi, toàn bộ Kỳ Sơn cũng chỉ một mình tôi, sẽ là ai chứ?”

Sở Minh Giai cũng mang vẻ nặng nề: “Yên lặng theo dõi tình huống, chưa chắc diễm quỷ còn sống.”

Trái lại, cô hi vọng suy đoán của mình không được chứng thực, hi vọng lúc này diễm quỷ đã bị âm hỏa của cô đốt thành tro.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv