Sở Minh Giai nói được, nhưng lúc Hàn Phong Thần hỏi cô phải làm sao thì mới tìm được, Sở Minh Giai lại lười biếng ngáp một cái, lắc đầu: “Chờ đi.”
Hàn Phong Thần: “...”
Chờ, chờ cái gì? Chờ người ta chủ động đưa tới cửa?
Lúc mọi người xuống núi, Sở Minh Giai đi theo Giang Mãnh rời đi trước. Cô đột nhiên nhận ra có tầm mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm mình.
Sở Minh Giai quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt oán hận của Trần Duẫn.
Chắc chắn không phải Trần Duẫn đang nhìn người khác, mà đang nhìn Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai kinh ngạc, Trần Duẫn hận cô? Tại sao vậy?
Trần Duẫn và Sở Minh Giai nhìn nhau một cái, lại nhìn Trần Lập đi khập khiễng ở phía trước, không hề che giấu sát ý trong ánh mắt.
Sở Minh Giai nhìn thấy mà kinh hãi.
Đối với sát ý, Giang Mãnh nhạy cảm nhấ. Lúc này livestream đã tạm ngừng, anh chắn trước mặt Sở Minh Giai, duỗi tay nhẹ nhàng đè lên eo của mình, lạnh mặt nói khẽ với Sở Minh Giai: “Cô bé kia kỳ lạ lắm.”
Sở Minh Giai gật đầu.
Giang Mãnh lại nói: “Trần Lập té xuống núi, liệu có khả năng nào là nó đẩy không?”
Trước kia, lúc Trần Lập và Trần Minh cãi nhau, Trần Minh đã từng chất vấn có phải Trần Lập vứt bỏ Tiểu Duẫn không? Trần Lập lên tiếng phủ nhận, song, Trần Minh không tin.
Vừa rồi Trần Lập cũng mắng Trần Duẫn, nói là cô bé dọa bạn gái của ông ta bỏ chạy. Nếu như anh không đoán sai, thứ mà Trần Lập gọi là “bạn gái” chắc hẳn là con diễm quỷ đã chạy trốn.
Mà diễm quỷ năm lần bảy lượt đến gần Trần Lập, rất có thể bởi vì mượn vận.
Sở Minh Giai im lặng đi cùng các cảnh sát xuống núi.
Trần Minh nhận được thông báo, đã đợi ở trong đồn cảnh sát từ rất sớm.
Cậu ấy vừa nhìn thấy Trần Duẫn, lập tức vội vàng chạy đến, kiểm tra tình hình của em gái một lượt, lo lắng nói: “Tiểu Duẫn, em không sao chứ? Em chạy đi đâu vậy? Làm hại anh rất lo cho em đấy.”
Trần Duẫn nhìn thấy gương mặt lo lắng của Trần Minh thì yên lặng lắc đầu. Trần Minh cũng không hy vọng xa vời là cô bé sẽ nói chuyện. Phát hiện trên người em gái ngoài một vài vết xước do cỏ cây gây ra thì không có vết thương khác, cuối cùng cậu cũng yên tâm.
Cậu ấy theo thói quen cõng Trần Duẫn, hỏi cảnh sát: “Chú cảnh sát, cháu có thể dẫn em gái về trước không?”
Cảnh sát gật đầu: “Về đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Dù sao cũng không hỏi Trần Duẫn được gì, mà chuyện này cũng không liên quan tới hai anh em.
Trần Minh gật đầu, cõng em gái đi nói tạm biệt với Sở Minh Giai: “Chị Sở, lần này thật sự rất cảm ơn chị, chị giúp em hai lần, nhưng em không biết nên báo đáp chị thế nào nữa.”
Lúc Trần Minh nói lời này, sắc mặt mất tự nhiên. Cậu ấy thật sự rất ngại.
Sở Minh Giai cười nhìn Trần Duẫn, phát hiện Trần Duẫn đang nhìn chằm chằm cô với vẻ không biểu cảm. Sở Minh Giai bỏ qua tầm mắt của cô bé, nói với Trần Minh: “Không cần khách sáo. Chị nói rồi, giúp em là bởi vì chúng ta có duyên. Loại chuyện này vốn không cần đền ơn, cho nên em không cần để ý quá đâu.”
Trần Minh đỏ mặt, liên tục nói cảm ơn: “Thật sự rất cảm ơn chị Sở. Sau này nếu chị Sở có việc gì mà em có thể giúp được, em nhất định sẽ giúp đỡ!”
Cậu ấy nói lời này cũng rất chột dạ, bởi vì cậu ấy cảm thấy người có tiền có địa vị, còn có năng lực giống như Sở Minh Giai thì sẽ không cần cậu ấy giúp đỡ.
Nhưng không nói ra, trong lòng của cậu ấy lại rất lấn cấn.
Sở Minh Giai nhìn cậu ấy, có chút phiền não gãi đầu. Thật ra cô không giỏi xử lý mối quan hệ giữa con người cho lắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên và thận trọng của Trần Minh, cô lại cảm thấy có lẽ mình nên nói câu gì đó.
Chần chừ một lúc, cô thở dài: “Vậy nếu đã như vậy, chi bằng em đồng ý với chị một chuyện đi.”
Sở Minh Giai mới nói xong, lập tức nhận ra tầm mắt lạnh giá nhìn chằm chằm cô.
Không cần nhìn cũng biết, ánh mắt lạnh giá này đến từ Trần Duẫn.
Sở Minh Giai làm lơ ánh mắt đó.
Mà hai mắt của Trần Minh sáng lên, kích động nói: “Chị ơi, chị nói đi, em nhất định đồng ý ạ.”
Sở Minh Giai mỉm cười: “Chị bấm ngón tay tính thử, hình như em là trạng nguyên đầu thai, kiếp này chắc chắn sẽ có thành tựu ở trong lĩnh vực học thuật. Chi bằng em đồng ý với chị học hành cho giỏi, thi đậu trạng nguyên tỉnh, thế nào?”
Nụ cười trên gương mặt Trần Minh cứng đờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt lạnh giá của Trần Duẫn chợt cứng lại.
Hai anh em đồng loạt để lộ biểu cảm mờ mịt.
Mặt Trần Minh đỏ hơn nữa, cậu ấy lúng túng gật đầu, lắp bắp nói: “Được, được ạ. Em nhất định, thi đậu trạng, trạng nguyên tỉnh...”
Cứu mạng! Cậu ấy tiêu đời rồi! Bây giờ cậu ấy xếp hạng chót trong lớp, còn cứu được không?
Hàn Phong Thần thương hại nhìn bóng lưng Trần Minh rời đi, âm thầm nghĩ may mà mình không cần thi đậu trạng nguyên tỉnh. Chị Sở của cậu cũng không thi đậu được trường 985 (*), còn muốn bảo người khác thi đậu trạng nguyên tỉnh. Thế này quả thực là quá đáng!
(*) Trường 985: Là dự án trọng điểm của Bộ giáo dục Trung Quốc nhằm mục đích biến những trường đại học trong nước thành cơ sở đào tạo mang tầm vóc quốc tế.
Trạng nguyên tỉnh! Đó là người bình thường có thể thi đậu hả?
Hàn Phong Thần thật tâm thật ý nói: “Trần Minh này cũng quá...”
Quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Sở Minh Giai, cậu ung dung sửa miệng: “Cô nhóc này cũng đáng thương quá rồi, lại dính phải một người bố như vậy. Cô bé xuất hiện ở trong đền thần, nhất định là bố nhóc dẫn lên đây, nếu không một mình cô bé sao có thể đi lên Kỳ Sơn được?”
Một chàng trai như cậu đi bộ tới nỗi hai chân muốn nhũn ra rồi, có biết không hả!
Sở Minh Giai: “Có lẽ đúng là tự cô bé đi lên đây thì sao?”
Hàn Phong Thần sửng sốt: “Cái gì? Không thể nào mà?”
Sở Minh Giai nhún vai: “Ai biết được?”
Có lẽ cô bé cũng đang trách cô xen vào việc của người khác, cứu tên bợm nhậu một mạng, bây giờ còn không biết đang âm thầm lên kế hoạch gì đây.
Nghĩ tới đây, Sở Minh Giai đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Trần Duẫn mất tích là vào mấy năm trước. Lúc ấy, Trần Minh nói là ông bố bợm nhậu của cậu ấy dẫn Tiểu Duẫn lên Kỳ Sơn.
Chậc chậc, ai dẫn ai đi, còn chưa chắc đâu.
Điều này cũng có thể nói rõ vì sao đối tượng bị mượn vận đều xảy ra chuyện, mà Trần Minh bình yên vô sự.
Có lẽ em gái của cậu ấy đi lạc bao nhiêu lần, cậu ấy được cứu bấy nhiêu lần.
Nhưng cũng chưa chắc, Sở Minh Giai không định nghiên cứu kỹ càng chuyện người nhà Trần Minh đã chết, cô chỉ muốn biết diễm quỷ chạy đi đâu mà thôi.
Trần Lập đang bị cảnh sát thẩm vấn, nhưng Sở Minh Giai biết sẽ không hỏi ra được chuyện gì từ trong miệng tên bợm nhậu này.
Chờ cung cấp xong lời khai, Sở Minh Giai chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Trận pháp mượn vận trong nhà cũ nhà họ Trần đã bị phá, diễm quỷ cũng chạy rồi. Sau này, có lẽ Trần Lập sẽ không nửa đêm đi dạo lên núi nữa, Trần Duẫn cũng không sẽ vô duyên vô cớ “đi lạc” nữa. Còn về cuộc sống sau này của ba người nhà họ ra sao, có sống riêng hay không, đó là việc của Trần Minh.
Trước mắt, cảnh khốn cùng lớn nhất của Trần Minh có lẽ là chuyện hai anh em đi học. Chẳng qua đã có rất nhiều người xem thông qua phòng livestream và chương trình muốn giúp đỡ hai anh em, chắc hẳn cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Thời gian livestream của hôm nay đã qua, Giang Mãnh vẫn đi bên cạnh Sở Minh Giai, lúc sắp đến khách sạn, anh khẽ nói: “Sơn chủ, tối nay, tôi không về cùng cô nữa, sáng ngày mai bảy giờ tôi lại tới đây.”
Anh định không quay về khách sạn mà rời đi luôn.
Nhưng trước khi đi, Sở Minh Giai không gật đầu, anh cũng không dám đi, chỉ đứng ở trong chỗ tối cúi đầu nhìn Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai ngáp một cái. Mấy ngày qua, cô đều rất mệt mỏi. Cô cũng không có thời gian xử lý chuyện của Giang Mãnh, chỉ đợi ngày nào đó có thời gian rảnh thì sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh.
Kết quả là bây giờ tên này lại muốn chui về hang động để trốn tránh.
Sở Minh Giai nhìn anh: “Vào trong với tôi trước.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh chần chừ đè vào bụng, đứng ở cửa khách sạn không đi vào trong.
Giang Mãnh: “Tôi, thật sự có chút chuyện phải xử lý.”
Sở Minh Giai không quay đầu, cũng không nói nữa, nhưng Giang Mãnh quá hiểu tính nết của cô thì biết sơn chủ tức giận rồi. Nếu bây giờ anh đi thật, vậy có lẽ sau này cũng không cần quay lại nữa.
Giang Mãnh mím môi, đè mũ lưỡi trai thấp hơn, đi theo Sở Minh Giai vào phòng khách sạn.
Sở Minh Giai vào phòng cũng không khóa cửa, Giang Mãnh đi theo sát ở phía sau muốn đi vào trong, kết quả nửa đường bị Hàn Phong Thần kéo lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hàn Phong Thần cũng kinh ngạc ngây người. Giang Mãnh là nhân viên quay phim, lúc ngoài giờ làm việc còn muốn đi vào phòng của khách mời nữ?
Thế này hợp lý hả?
Hàn Phong Thần nhìn nhìn cánh cửa mở hé, lại nhìn nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Mãnh. Cậu chợt nắm chặt cánh tay của Giang Mãnh, khẽ nói: “Đậu xanh, thầy Giang, thầy muốn đi đâu?”
Giang Mãnh lạnh như băng nhìn chằm chằm cậu: “Buông ra.”
Hàn Phong Thần bị đôi mắt hai màu của anh nhìn chằm chằm, cả người sợ hãi, nhưng sự trung thành dành cho bố đã khiến cho cậu can đảm hơn: “Người ở trong đó là mẹ tôi. Sao nào, anh muốn cho cha già tôi một cặp sừng hả?”
Cậu không nói thì còn đỡ, cậu vừa nói xong thì khí thế quanh Giang Mãnh thấp hơn nữa, giọng của anh lạnh như băng: “Còn nói bậy nữa, coi chừng miệng của cậu.”
Sơn chủ mới không có thằng con trai to xác ngu ngốc như vậy.
Hàn Phong Thần bị anh dọa sợ, chậm rãi thả tay Giang Mãnh ra, không dám túm lấy anh nữa. Chẳng cậu trở tay nắm lấy chốt cửa phòng Sở Minh Giai, một tiếng “cạch” vang lên, cậu đóng cửa lại.
Giang Mãnh: “...”
Hàn Phong Thần đứng ở cửa phòng khách sạn, chột dạ nói: “Tối nay tôi không ngủ nữa, tôi canh cửa cho chị Sở!”
Giang Mãnh: “...”
Nắm đấm của Giang Mãnh cứng rồi.
Thần sắc của anh nghiêm túc, sát khí khắp người tuỳ tiện thả ra, hoa văn hình vảy màu đen trên gương mặt chậm rãi xuất hiện. Con ngươi màu đen của anh cũng dần dần bị màu xanh đậm bao trùm, ở dưới ánh đèn vàng tối, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, lạnh buốt nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần.
Hàn Phong Thần: “...”
Hàn Phong Thần đột nhiên cảm thấy âm phong nổi lên, bị thổi mà lạnh cả người, thậm chí hai chân nhũn ra.
Ngay lúc này, lại là một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng mở ra.
Sở Minh Giai mặc đồ ngủ rộng thùng thình đứng ở cửa ngáp một cái, nói với Hàn Phong Thần: “Phong Thần, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tôi và Giang Mãnh có việc muốn nói với nhau.”
Hàn Phong Thần: “...”
Đôi mắt của Hàn Phong Thần khiếp sợ, vẻ mặt nặng nề đau đớn. Cậu chau mày nhìn Sở Minh Giai, lòng đau đớn nói: “Chị ơi, chị...”
Cậu nhìn Sở Minh Giai với ánh mắt người đàn bà cặn bã bắt cá nhiều tay, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa oan ức.
Sở Minh Giai yên lặng hai giây, quyết định lừa cậu: “Bố em biết.”
Hàn Phong Thần: “...”
Hàn Phong Thần: “???”
Sở Minh Giai gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy biết, không tin thì cậu gọi điện thoại hỏi đi.”
Dù sao cũng là hợp đồng kết hôn, một năm sau sẽ ly hôn. Cho dù Hàn Phong Thần đi hỏi, chắc hẳn Hàn Cẩn Phong cũng sẽ nghĩ cách để cho qua. Dẫu sao cũng bởi vì thân phận của Hàn Cẩn Phong, tình trạng hôn nhân của anh ấy không thể bị lộ ra ngoài.
Hai người bọn họ ký hợp đồng kết hôn, còn thêm một bản hợp đồng giữ bí mật. Lúc bọn họ còn trong thời gian hợp đồng kết hôn, ai trong song phương tiết lộ chuyện về hợp đồng kết hôn này cũng coi như trái với điều khoản, phải đền rất nhiều tiền.
Sở Minh Giai không có tiền để đền, nhưng cô đoán tổng giám đốc Hàn hẳn không thiếu một chút tiền này.
Hàn Phong Thần cảm thấy tam quan của mình sắp vỡ vụn.
Cậu chỉ vào Giang Mãnh, lại chỉ vào Sở Minh Giai, khiếp sợ quá mức, hốc mắt đỏ hoe: “Chị, mấy người...”
Cậu cắn răng: “Chuyện giữa mấy người, Hàn Cẩn Phong biết rồi hả?”
Hiển nhiên cậu tức giận rồi, ngay cả tên của bố mà cậu cũng gọi luôn rồi.
Sở Minh Giai mỉm cười gật đầu: “Cậu có thể gọi điện thoại hỏi, nhưng bây giờ cậu đừng cản trước cửa nữa, tôi có lời muốn nói với Giang Mãnh.”
Giang Mãnh xụ mặt đẩy Hàn Phong Thần ra ngoài rồi đi vào phòng.
Hàn Phong Thần tức giận nói: “Không, tôi không thèm tin! Mấy người có lời gì mà tôi không nghe được hả? Tôi cũng muốn vào trong!”
Dù gì thì nói tóm lại chắc chắn không thể cho trai đơn gái chiếc có cơ hội đêm khuya bàn kịch bản với nhau rồi!
Hàn Phong Thần đang muốn vọt vào trong, kết quả là động tác của Giang Mãnh nhanh hơn, trở tay “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Một mình Hàn Phong Thần bị nhốt ở ngoài cửa: “...”
Cậu ta đột nhiên cảm thấy bản thân hơi giống chú hề, hu hu hu QAQ.
Hàn Cẩn Phong đúng là đồ bỏ đi, ngay cả vợ mình cũng không trông coi được, kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì đâu!