Đằng Long thời dài một tiếng, y ngửa cổ nhìn mặt trăng đang sáng vằng vặc.
“Vậy ngươi thì sao? Có muốn ở lại hay không?” Đằng Long hỏi.
Như Tranh cũng đứng dậy, cô nhìn vào ánh mắt đăm chiêu trả lời:
“Quyết định ở ngươi kia mà? Tại sao lại muốn hỏi ta?”
Như Tranh tựa hồ hiểu nỗi băn khoăn của người bạn mình. Thực ra Đằng Long cũng quan tâm cô lắm, quyết định của y là muốn trước hết cô được an toàn.
Bốp một cái. Đằng Long nhận được bàn tay ấm áp đặt lên má mình. Kế đó là một đôi mắt híp lại, Như Tranh nở nụ cười duyên dáng.
“Đôi khi chúng ta phải chọn lựa. Ở lại ngươi vừa có thể tập luyện vừa có thể tìm hiểu nguồn gốc của mình.”
Cơn gió thổi vút qua, Đằng Long đưa tay Như Tranh xuống nhưng được nửa chừng Như Tranh lại nắm chặt lấy tay y.
“Chẳng phải ngươi nói muốn bảo vệ ta hay sao? Nếu vậy ngươi phải tập luyện để mạnh hơn chứ. Lẽ nào ngươi nói mà không giữ lời.”
Khuôn mặt tròn trịa của Như Tranh khẽ nhăn nhó. Câu nói ấy khiến Đằng Long bừng tỉnh, đôi mắt y như vụt sáng.
“Đúng thế! Đằng Long ta! Đằng Long ta sẽ không bao giờ để lời nói của mình trở thành vô nghĩa. Chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện, cùng nhau mạnh lên.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!”
Nhưng mạnh lên để làm được gì?
Cái nắm tay thật chặt của Đằng Long khiến cho Như Tranh cảm thấy ấm áp. Giống như ai đó tiếp thêm niềm tin cho cô. Niềm tin rằng một ngày nào đó Đằng Long sẽ tìm ra nguồn cội của mình. Ước muốn có một gia đình thực thụ của Như Tranh chẳng kém Đằng Long. Chính vì thế, chỉ cần một tia hi vọng, Như Tranh cũng muốn y phải nhận lấy, không thể bỏ đi thời cơ để biết thân thế của mình. Từ lúc nào, niềm vui, niềm hi vọng của Đằng Long cũng được Như Tranh lấy làm của mình?
…
Sáng hôm sau, Đằng Long và Như Tranh dậy rất sớm, hai người đến khu chính điện của Tiên tộc. Bọn họ đứng ở ngoài cổng, đợi một hồi lâu thì Tuệ Cơ bước tới và ngạc nhiên:
“Có chuyện gì không? Sao hai người lại đến nơi đây?”
Chợt nhận ra điều gì đó, Tuệ Cơ liền hỏi gấp:
“Không phải là… hai người muốn rời khỏi chứ?”
“Phu nhân! Chuyện này… tôi có chuyện muốn được thỉnh cầu.” Giọng nói trầm ồn của Đằng Long vang lên.
“Có phải muốn chu cấp gì trước khi rời khỏi? Chuyện đó chẳng thành vấn đề.”
“Không phải thưa phu nhân! Biết là hơi đường đột nhưng tôi muốn hỏi phu nhân một điều.”
Trước thái độ thận trọng của Đằng Long, Tuệ Cơ liền nở nụ cười.
“Có việc gì, ngươi không cần e ngại, cứ nói với ta.”
“Chúng tôi muốn gia nhập Tiên tộc, có được hay không?”
Nụ cười trên môi càng tươi rói, Tuệ Cơ mừng rỡ:
“Thật chứ? Tại sao lại không được? Nào, theo ta đến nơi này.”
Tuệ Cơ dẫn hai người đi vào một phòng trong khu Chính điện. Trong ấy có vô số người ghi ghi chép chép. Một người trung niên đứng dậy cúi chào và nói:
“Tuệ Cơ! Không biết đến có việc gì?”
“Bồ chính! Hãy đăng kí cho hai người này.”
“Dạ!”
Quan bồ chính ngồi xuống bàn, lấy ra hai mảnh vải rồi hỏi:
“Xin hai vị cho biết họ tên?”
“Đằng Long, Như Tranh.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?” Người bồ chính ghi đồng thời rồi hỏi tiếp.
“Ta…” Đằng Long ấp úng, vì y có nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi đâu.
“Ông nói ngươi ít hơn ta hai tuổi đó.” Như Tranh lên tiếng nhắc khéo Đằng Long.
“Ồ! Đúng rồi, ta mười sáu tuổi.”
“Mười sáu tuổi? Ông của Như Tranh là nói ngẫu nhiên hay biết chính xác?” Tuệ Cơ thầm nghĩ.
“Vậy còn cô gái này, chắc là mười tám tuổi?” Bồ chính nói.
“Đúng là như vậy!” Như Tranh trả lời.
“Xin cho biết quê quán, sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai?”
Không gian chợt lặng thinh, Đằng Long chỉ khẽ lên tiếng:
“Chúng tôi… không biết.”
Quan bồ chính hỏi thêm nhiều thứ nhưng chỉ nhận được câu trả lời là không biết hay không rõ. Người này chép thông tin vào quyển sổ lớn rồi cất lên giá, xong thì nói đoạn.
“Được rồi! Từ nay hai người chính thức là tộc nhân Tiên tộc!”
“Đơn giản vậy sao?” Đằng Long hỏi lại.
“Đúng thế! Vừa hay có khóa huấn luyện tân binh vào ngày mai. Hai người cũng nên tham gia đi.”
“Xin nghe theo phu nhân sắp xếp!”
“Được rồi! Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến nơi ở mới.”
Ba người đặng bước đi thì quan bồ chính gọi lại. Ông đứng dậy cúi cháo một cái rồi chắp tay thành kính:
“Tuệ Cơ! Vậy còn lễ thích thân thì sao?”
Một người trưởng thành tất phải có hình vật tổ ở trên thân thể. Bồ chính thắc mắc chung quy cũng chỉ là điều hiển nhiên.
“Chuyện này ta sẽ tự sắp xếp với tộc trưởng. Bồ chính không cần phải lo.”
“Tuân theo ý chỉ của phu nhân!” Bồ chính đắn đo nhưng cũng không tiện can dự thêm nữa. Ông ta chắp tay cúi mình trước lúc Tuệ Cơ rời khỏi.
Đằng Long đi theo Tuệ Cơ cách xa khỏi điện Bách Tử, ba người đến một khu nhà san sát, chính giữa sân là một bộ bàn đá lớn. Dãy nhà này là nơi ở cho các tân binh ngày mai tham gia khóa luyện. Đằng Long và Như Tranh chọn cho mình hai phòng kề sát. Bên trong được bày trí đơn giản, một chiếc giường kê bên cửa sổ, một tủ quần áo cạnh giường, đối diện với nó là bộ bàn ghế ngay ngắn, trên đó đã sắp sẵn sàng vải, mực. Khu nhà thiết kế theo kiểu hình vuông, chỉ có một cổng ra vào duy nhất. Các phòng bên cạnh tuy đóng kín cửa nhưng vẫn vang lên âm thanh thu dọn đồ đạc, tựa hồ cũng có tân binh mới chuyển đến đây.
Lúc đứng ở trong nhà và đóng chặt cửa, ánh sáng không xuyên qua được những tấm liếp che. Đằng Long lại thấy điều đó, hơi lạnh và bóng tối.
“Bước thứ nhất, hoàn thành!”
Đằng Long thấy hai chớm đỏ ở giữa không gian, còn những đồ vật hẳn sẽ phát giác mắt y đang dần biến mất. Đương nhiên đó là nếu như chúng có linh tính.
Linh tính mách bảo Đằng Long rằng khi một mình đững giữa trời đất, dường như có một thứ gì đang đến vuốt ve. Một trái tim, một khối óc.
Hay một luồng khí?
Đêm đến, Đằng Long không ngủ được bèn bước ra sân, y ngồi xuống bàn đá rộng và thở dài một mình. Khi ấy Như Tranh cũng bước tới.
“Ngươi cũng không ngủ được à?”
“Ừ!”
“Đang nghĩ cái gì thế? Cho ta biết được không?”
“Không có gì? Ngươi nói xem, những người ở phòng bên, bọn họ có giống chúng ta hay không?”
“Ta cũng đâu có biết. Nhìn bộ dạng thâm sâu của ngươi, để ta đoán… có phải lại đang nghĩ đến tiểu mỹ nhân?”
Kỳ thực, mỗi lúc ngồi một mình, Đằng Long như biến thành kẻ khác. Trầm mặc và lạnh lùng. Như Tranh thực sự rất muốn biết Đằng Long đang suy nghĩ gì, đáng tiếc là không thể nào đoán được. Thậm chí, mỗi lần bắt gặp ánh mắt như nhìn thấu tâm can đối phương của Đằng Long thì Như Tranh còn cảm thấy đôi chút sợ hãi. Đôi mắt lạnh lẽo như muốn phân tách Như Tranh thành từng phần riêng biệt, như xuyên tâm để thấu hiểu mọi sự bên trong. Chính lúc này đây, Như Tranh đang bắt gặp ánh mắt như thế. Sở dĩ cô đoán Đằng Long đang nghĩ đến mỹ nhân kia, bởi lẽ chưa bao giờ Như Tranh thấy Đằng Long thất thần đến vậy. Mọi khi, đôi mắt của y luôn sắc lẹm quan sát, nhưng lúc y gặp người con gái ấy, Đằng Long lại vô thần, sự kiên định tan biến đâu mất. Có lẽ nàng ta đã để lại một ấn tượng khó phai đối với Đằng Long.
“Ngươi sao thế? Cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?”
Đằng Long lúc này mới thu lại ánh mắt xuyên tâm:
“Hừ! Không…”
Đằng Long chưa kịp thốt lên tiếng thứ ba thì một bóng đen vút tới. Đứng trước mặt hai người là một thân ảnh hòa tan vào trong bóng đêm mờ ảo cho khiến Đằng Long chẳng thể nhìn rõ.
“Không được ra ngoài!”
“Hả… Ngươi từ đâu chui lên vậy. Ta chỉ đi dạo một lát thôi mà.”
“Đã quá giờ giới nghiêm! Tất cả tân binh phải ở trong phòng.” Giọng nói trầm ồn của người kia lại vang lên.
Người cảnh vệ vô cùng nghiêm nghị, Đằng Long thầm nghĩ không nên trêu đùa với hắn. Hai người họ quay bước đi vào trong phòng.
“Thôi ngủ đi! Ngày mai còn dậy sớm.” Như Tranh nhỏ nhẹ nói.
…
Sáng sớm hôm sau, đoàn ngươi nô nức tiến về Thao Trường. Phần đông là những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Họ chính là những tân binh của đợt huấn luyện lần này. Quần áo gọn gàng, tất thảy đều không muốn đến muộn trong ngày đầu tiên trọng đại. Không chỉ có tân binh, chúng nhân Tiên tộc cũng nô nức kéo đến. Họ chờ đợi để xem các đội năm nay được chia ra sao, đội nào sẽ là mạnh nhất.
Đằng Long và Như Tranh lúc này mới đi qua cổng, hai cảnh vệ kiểm tra xong thì cho vào. Bên trong là quảng trường, tập trung tựa như một biển người. Thấy đám thiếu niên đang xếp hàng ngay ngắn, Đằng Long và Như Tranh chen lấn mãi mới tiến lên được. Đằng Long quan sát trên ở đài cao, cờ xí phấp phới tung bay. Người ngồi chính giữa là Hùng Vũ, kế bên có các vị trưởng lão, Tuệ Cơ. Một người bước ra, hai tay ra hiệu khiến tất cả phải đều im lặng.
“Hỡi con dân Tiên tộc! Hôm nay là ngày trọng đại, ngày kết nạp tân binh của tộc chúng ta. Các vị hương thân, phụ lão không quản ngại đường xa đến đây tham dự, thật là muôn phần cảm kích. Bên dưới, chính là một thế hệ tài năng nữa Tiên tộc, là những người sẽ tiếp bước cha anh viết nên trang sử hào hùng của Tiên tộc chúng ta.”
“Hoan hô! Hoan hô!” Quần chúng tất thảy hưởng ứng theo lời Hùng Vũ.
“Các vị thiếu niên dưới kia, ai ai cũng toát lên vẻ xuất chúng. Từ nay các ngươi sẽ là một phần của Tiên tộc. Các ngươi có nguyện cùng ta bảo vệ Tiên tộc, xây dựng Tiên tộc vững mạnh hay không? Có nguyện đóp góp sức lực vì một Tiên tộc hùng mạnh hay không?”
Đám người xung quanh Đằng Long nhất thời giơ tay lên cao hưởng ứng.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Hãy tự hào khi là tộc nhân Tiên tộc! Tiên tộc cũng tự hào khi có các ngươi.”
Hùng Vũ hạ cánh tay đặt xuống bên ngực trái, mọi người làm theo một cách trang nghiêm. Ông ta lấy ra một cuộn vải đưa cho người bên cạnh. Người này cao lớn, gương mặt cương nghị, trên mặt hằn lên màu xanh rì của chòm râu. Đó chính là Lý Kiệt, hắn bước ra phía trước, mở cuộn vải và chuẩn bị đọc lớn. Chúng nhân bên dưới bắt đầu xôn xao.
“Những người bên dưới nghe đây! Các ngươi sẽ được chia ra thành từng đội tương ứng với những màu cờ khác nhau. Ai thuộc đội nào thì về phía màu cờ đó. Rõ cả chưa?”
“Rõ!”
Tiếng hô vang vọng cả Thao Trường. Cuối cùng thì màn được chờ đợi nhất đã đến, người ta mong ngóng xem ai được phân vào đội nào. Trong số sáu loại màu cờ thì màu đỏ trùng với màu cờ Tiên tộc. Người ở đội ấy cũng được coi là mạnh nhất, có tài năng nhất. Thế nên năm nào cũng như năm nào, thành viên đội Hồng kì luôn được chú ý. Người ta muốn xem trong ấy có con cháu của các vị trưởng lão hay không, có ai là người nhà của Tộc trưởng hay không? Tất thảy đều háo hức chờ đợi.
“Đầu tiên là Hồng kì! Tất cả nghe cho rõ đây!”
Đám đông bắt đầu ồ lên.
“Vũ Lâm!”
Một vị thiếu niên bước ra tiến về phía màu cờ đỏ. Ai nấy đều trầm trồ, Đằng Long đứng sau, mọi tiếng ồn như đập vào tai làm y chẳng thể nghe rõ. Lý Kiệt đã gọi được bảy hay tám người gì đấy nhưng y theo không kịp, cố kiễng chân lên vẫn không thể thấy mặt ai.
“Cuối cùng là đội trưởng! Người sẽ lên nhận cờ từ tay Hùng Vũ đại nhân. Đội trưởng Hồng kì là…”
Đám đông hai mắt căng ra, cái tên được chờ đợi nhất đã tới. Không biết vinh dự này sẽ gọi tên ai?
“Đội trưởng Hồng kì: Thiệu Bình!”
Mọi người lại ồ lên rồi xì xào bàn tán, đúng là thỏa đáng. Một thiếu niên khuôn mặt vuông vức, khí khái cao ngạo với ánh mắt sáng quắc lừng lững bước lên. Hùng Vũ nhổ cây cờ màu đỏ đang cắm ở trên đài cao. Thiệu Bình quỳ xuống, tay phải giữ lá cờ rồi cúi mình trước mặt Hùng Vũ. Thiệu Bình sau đó đứng dậy phất cao lá cờ hơn hai đầu người. Tất cả đều hoan hô, người trong Hồng kì cũng thét lên ầm ĩ. Bọn họ, người người dung mạo khác thường, toát lên thần thái, khí chất phi phàm.
Công việc phân đội vẫn diễn ra, Đằng Long không chú ý lắm đến mấy cái tên Lý Kiệt đang đọc. Đại loại y vẫn nghe rõ mồn một tên các đội trưởng. Hoàng kì đội trưởng là Hà Phương. Lục kì Phan Hương, Lam kì Phan Liên, hai người họ là hai chị em ruột nhưng được phân vào hai đội khác nhau, và đều được làm đội trưởng, quả thực tài cao không phân biệt nam nữ. Chỉ còn lại hai đội Bạch kì và Hắc kì, không biết mình được phân vào đội nào? Đằng Long mãi vẫn chưa nghe thấy tên mình. Thêm một đội trôi qua, đó là Bạch kì do Phùng Ngạn làm đội trưởng. Đội này nguyên là các thành viên Huyết Đồ không vượt qua bài kiểm tra, buộc phải tập luyện thêm một lần nữa. Xếp vào Bạch kì chính là hàm ý học thức của họ như tờ giấy trắng. Bạch kì luôn mặc áo giáp và đeo mặt nạ trùm kín, chẳng ai biết được khuôn mặt thực sự ra sao. Cuối cùng thì cũng có kết quả, Đằng Long được xếp vào đội Hắc kì. Mọi người xôn xao.
“Xem kìa, đến đội yếu nhất rồi.”
“Đúng thế, đúng thế, cái đội này có khi bị loại hết ấy chứ.”
“Cái gì mà bị loại chứ?” Đằng Long thắc mắc.
Tuệ Cơ khi ấy ghé tai Hùng Vũ mà hỏi: “Chia như thế liệu có công bằng?”
“Yên tâm!”
Lý Kiệt ra hiệu cho đám đông trật tự rồi nói:
“Đội cuối cùng, Hắc kì gồm những người sau. Chử Minh! Mỹ An! Như Tranh! Dĩnh Hạ! Nam Xuân!”
Ôi mẹ ơi, năm cái mặt thì bốn cái đều là con gái, thế thì đánh đấm được cái gì nữa, Đằng Long nghĩ thầm. Mải mê, y không nghe rõ được tên hai người tiếp theo.
“Xì, lại một thằng béo mặt thộn với một thằng gầy nhom thế kia?”
“Phụng Dương!”
Một người con gái bước lên, ôi chao, tất thảy như chết lặng theo từng bước chân của nàng. Mái tóc dài tỏa ngát hương thơm, đôi mắt vẫn trong veo như hồ nước. Gót sen nàng đi đến đâu thu hút ánh nhìn đến đấy. Thôi đúng rồi, tiểu mỹ nhân mà Đằng Long đã có cơ duyên gặp mặt. Không ngờ y vẫn còn được tương kiến nàng thêm lần nữa.
“Đội trưởng Hắc kì: Đằng Long!”
Không thấy ai lên Lý Kiệt lại gọi:
“Đằng Long! Đội trưởng Hắc kì!”
“Đằng Long là thằng khỉ nào thế? Ở đây chỉ còn trơ lại có mình mình, thế mà Lý Kiệt gọi ai không biết?” Đằng Long ngẩn ngơ không còn nhận ra tên của chính y.
“Đằng Long có ở đây không? Mời lên nhận cờ!”
Lý Kiệt tiếp tục gọi lần thứ ba. Đằng Long lúc này mới bị âm thanh đánh thức, y ngó nghiêng xung quanh chỉ thấy còn lại bản thân. Đằng Long bây giờ mới vỡ lẽ ra, vừa rồi đích thị là điểm tên y.
“Có! Có! Có!”
Đằng Long chạy lên chỗ Như Tranh đứng cười hì hì. Tự nhiên bên tai vang lên một giọng the thé.
“Còn đứng đấy làm gì? Mau lên nhận cờ đi!”
Mỹ An quát vào mặt Đằng Long. Cô chẳng thể hiểu nổi, tạo sao mình lại được phân ở cùng với tên khốn này? Thậm chí hắn còn được làm đội trưởng nữa.
“Ta á? Đội trưởng đâu sao mà không lên, bắt ta lên làm gì. Đâu có rỗi hơi?” Đằng Long quay sang thắc mắc.
“Cái thằng này! Ngươi chính là đội trưởng đó!”
“Ta… đội… đội trưởng?”
Đằng Long hết sức ngạc nhiên, y vẫn còn há hốc miệng hỏi Như Tranh:
“Như Tranh, ta là đội trưởng thật á?”
“Ừ!”
Thanh âm vang lên, lời Như Tranh nói Đằng Long lúc nào cũng tin tưởng. Nhưng lần này y không dám chắc, có khi nào bọn họ nhầm lẫn chăng? Và điều quan trọng, Đằng Long chẳng hứng thú gì cái danh vị viển vông đó cả.
“Thật à? Nhưng ta không làm được đâu, hay là ngươi làm đi. Ngươi lên đi! Lên đi!”
Đằng Long vừa nói vừa đẩy Như Tranh lên phía trước, tuy nhiên cũng không thay đổi được gì.
“Ngươi là đội trưởng kia mà, ngươi phải lên đi chứ!” Như Tranh thoái thác.
“Đội trưởng là thủ lĩnh của cả đội, lá cờ đại diện cho tinh thần của cả đội. Nếu đội trưởng không lên e rằng không được hay lắm? Mời đội trưởng lên nhận ngay cho!”
Tách, tách. Từng giọt nước chảy vào tai Đằng Long. Giọt nước ấy chính là tiếng nói trong trẻo, thanh âm của nàng tựa như lay động từng cánh hoa rơi. Đằng Long lại ngẩn người trước câu nói của Phụng Dương. Câu nói giúp y có thêm phần động lực. Đội trưởng là thủ lĩnh của cả đội ư? Nếu vậy thì Đằng Long phải lên nhận cờ mới được. Có như thế mới thể hiện được trước mỹ nhân chứ lại?
“Còn đứng ngây ra đó?” Mỹ An lại lên tiếng quát mắng.
“Được rồi! Lên thì lên! Cái gì mà tinh thần của đội, lá cờ đen sì thế kia thì cả cái đội này đen tối hết à?”
Đằng Long vừa đi vừa lẩm bẩm khiến Như Tranh cười khúc khích. Y tiến lên phía trước đến gần lễ đài thì thấy Hùng Vũ đang đứng chờ sẵn. Những đội trưởng khác đều quỳ xuống nhận cờ, Đằng Long cũng chân chống chân quỳ.
“Đội trưởng Hắc kì nhận cờ!” Hùng Vũ lên tiếng nói.
“Dạ! Tuân… tuân mệnh!”
Đằng Long đưa tay ra nắm lấy cán cờ rồi y ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt nheo lại như muốn điều khiển lá cờ đen to bản đang bay phấp phới? Lá cờ thêu hình chim Lạc, biểu tượng của Tiên tộc.
Đằng Long vừa mới đứng dậy thì cán cờ nặng quá liền tuột khỏi tay, y liêu xiêu mãi mới giữ lại cho cờ không đổ. Bộ dạng của y thật làm người khác phì cười. Đằng Long thở phào nhẹ nhõm và trong bụng thầm nghĩ: “Suýt thì không còn mặt mũi nào nhé!”
Khệ nệ bước về phía đội mình, Đằng Long còn phải vất vả giữ cho lá cờ không tuột khỏi tay. Thấy vậy anh chàng béo trong đội tiến đến:
“Đội trưởng! Có nặng không? Hay là để tôi giữ hộ cho, hề hề.”
Người này to béo, khuôn mặt muôn phần biểu cảm của sự ngây ngô. Đằng Long chẳng để ý lắm, nhưng khi ấy người gầy bên cạnh tiến lên đánh vào đầu người béo và quát:
“Cái thằng này! Cờ của đội trưởng, ai cho phép ngươi được sờ vào!”
Nói xong lại cười hi hi. Đằng Long thấy thế liền vứt cán cờ sang phía người béo làm hắn phải cật lực mới đỡ lại được.
“Muốn cầm à? Cờ đây, có gì to tát đâu?”
“Từ này, các ngươi sẽ bước vào thời kỳ luyện tập để sau này ra sức bảo vệ Tiên tộc. Đội trưởng các kì, mỗi người vừa có trách nhiệm về sự tiến bộ của đội, vừa có nhiệm vụ bảo vệ thành viên của mình. Đội viên cũng phải ra sức giúp cho đội mình trở nên mạnh mẽ. Các ngươi đã nghe rõ cả chưa?” Hùng Vũ bước ra giữa lễ đài lên tiếng.
“Rõ…”
Tất thảy đồng thanh, Thao Trường vang vọng. Mọi người ai ai cũng nghĩ đến một thế hệ tài giỏi được ươm mầm trong nay mai.
…
Đằng Long cùng cả đội ra về, y và hai người béo gầy phân chia để vác cây cờ khệ nệ. Cây cờ quá nặng khiến cho Đằng Long than vãn.
“Thứ làm nên một đội là con người chứ có phải cây cờ này đâu, vác về làm gì cơ chứ?”
“Đội trưởng! Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Một câu đội trưởng, hai câu đội trưởng. Được người khác gọi mình như thế, Đằng Long cũng thấy có chút hãnh diện.
“Thì về nhà chứ đi đâu? Ngươi ở chỗ nào?”
“Tôi ở khu Đệ tam.”
Khu nhà ấy cũng là chỗ ở của Đằng Long. Có lẽ y không biết rằng người cùng một đội sẽ ở chung một khu theo như lệ cũ đã được định sẵn.
“Vừa hay ta cũng ở đó, đỡ phải vác cái của nợ này một mình.”
Đằng Long vẫn còn thắc mắc, không biết những người khác có đi về khu Đệ tam hay không? Mỹ An thì hình như là con gái tộc trưởng, thân phận cao quý như thế chắc phải có chỗ ở riêng, kẻ hầu người hạ. Còn lại có gã thiếu niên kia nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, hắn cũng là kẻ đã giao đấu với Đằng Long khi trước. Đảo qua một lượt, chẳng biết mỹ nhân này sẽ đi về đâu nhỉ? Đằng Long nghĩ. Từ đầu chí cuối nàng chỉ nói mỗi một câu với y, còn lại nửa chữ cũng chẳng thốt ra, cứ thế lẳng lặng mà đi. Đang mải suy nghĩ, Đằng Long thấy xung quanh xôn xao, những lời bàn tán ra vào lọt đến tai y.
“Xem kìa, xem kìa! Đội Hắc kì đấy, cái nhóm này là kém nhất năm nay!”
“Chứ còn không à? Năm nào đội này chẳng bị loại hết.”
“Đúng thế, đúng thế. Từ trước tới nay chưa một ai đỗ cả.”
Đằng Long nghe thấy, trong lòng có phần bực tức. Nhưng y vẫn khó hiểu, thế quái nào mà mình lại được chọn làm đội trưởng kia chứ? Chả nhẽ cái đội này toàn người kém hơn y? Thật là phiền phức, đang yên đang lành được đặt lên cái chức vụ chẳng báu hóa gì.
Đột nhiên nhóm Đằng Long dừng lại. Trước mặt họ là một toán thiếu niên đang đứng chặn đường.
“Mọi người xem! Thằng ngoại tộc này cũng được làm đội trưởng cơ đấy!”
“Ha ha, cái thằng đó thì làm được trò trống gì?”
“Hừ!”
Một thiếu niên bước tới lá cờ của đội Hắc kì, Đằng Long và hai người khác vác chiếc cán cờ trên vai để cho lá cờ rủ ra phía trước. Gã thiếu niên giật ngay lá cờ và ném xuống đất.
Người này thần thái cao ngạo đến mức khó ưa. Hắn chính là Thiệu Bình. Đội của hắn cố ý chặn đường Đằng Long, cốt là để làm nhục Hắc kì. Đằng Long thấy cờ bị tháo lúc ấy mới đi lên. Y cúi xuống định nhặt thì đau điếng, bàn tay trái của y lập tức Thiệu Bình giẫm lên, hắn còn cố ý day mạnh làm cho Đằng Long đau nhức. Rút tay ra và ngẩng lên, Đằng Long cất tiếng:
“Ngươi muốn gì?”
“Các ngươi, nó hỏi muốn gì kìa?” Thiệu Bình khiến cả bọn cười hô hô, sau đó tiếp tục: “Ta đến nói cho ngươi biết, những người như ngươi không xứng đáng luyện tập cùng bọn ta. Phải không?”
Cả bọn theo hắn để trả lời phải đấy, phải đấy.
“Nói xong rồi thì tránh đường cho bọn ta đi!” Đằng Long đáp.
“Tránh đường? Đây là đường của nhà ngươi chắc, thằng ngoại tộc!”
“Thiệu Bình! Vũ Lâm! Các ngươi cố tình phải không?” Mỹ An thấy thế liền quát, giọng của cô the thé cao vút.
“Đường này là của chung, các ngươi không có lối đi thì phải tránh sang một bên.”
“Ngươi…”
Không để Mỹ An nói tiếp, Thiệu Bình cúi xuống nhặt lá cờ lên. Giơ ra trước mặt Đằng Long, lúc này hắn đã xé tan lá cờ làm đôi. Với Đằng Long mà nói, âm thanh ấy thật chói tai làm sao? Thằng nhãi kia dám xé lá cờ là biểu tưởng của Hắc kì?
Đằng Long tức điên xông tới, rồi Chử Minh, hai tên béo gầy cũng đều lên cả. Bốn người ẩu đả với đội Hồng kì và tất nhiên, phần thiệt vẫn là Đằng Long. Cả bọn gồng mình vùng vẫy nhưng bất lực, ai nấy đều đã rớm máu. May thay lúc ấy một toán Huyết Đồ đi tuần ngang qua. Bọn Thiệu Bình không muốn dây dưa nên vứt nửa lá cờ xuống đất. Trước khi đi hắn không quên nói tiếp một câu.
“Nếu muốn, ngươi có thể đến chỗ ta mà lấy!”
Như Tranh chạy lại đỡ Đằng Long. Còn Mỹ An thì bực dọc.
“Thiệu Bình chết tiệt! Hắn cậy là con Ngưu Quảng mà hống hách. Cũng tại các ngươi chẳng ra thể thống gì cả, có vậy mà đánh không lại.”
“Mỵ nương! Thật sự bọn họ mạnh hơn chúng tôi.” Người béo trả lời.
“Hứ, sao lại phân ta vào đội vô dụng thế này?”
“Ngươi có giỏi thì vào mà đánh!” Đằng Long chẳng kiêng nể gì Mỹ An, kể cả khi cô là một mỵ nương của Tiên tộc.
“Chẳng phải tại ngươi sao, đúng là đội trưởng vô dụng.”
“Đánh không lại thì đánh không lại. Tại sao mỵ nương còn trách Đằng Long?”
Như Tranh lên tiếng bênh vực rồi lấy tay định thấm vết máu nhưng Đằng Long gạt phắt đi. Đằng Long cúi xuống nhặt nửa lá cờ còn lại và cất bước. Một cơn tức giận đang trào dâng trong lòng của y.