Gió lạnh thổi trên mặt đất làm những chiếc bóng không thể in hằn quá lâu. Thân ảnh thoát ẩn thoắt hiện của Huyết Đồ lướt nhanh trên con đường mòn.
“Chử Minh! Ngươi nói xem vì sao Tộc trưởng lại cử chúng ta đi đến Đông quan?”
“Chẳng phải đã rõ rồi ư? Chúng ta đến là để chống lại Thủy tộc?”
“Một trăm người của Huyết Đồ sơ đẳng thì thấm vào đâu?”
“Ngươi nói cũng phải!”
Chử Minh trầm tư, hắn toàn thân mặc giáp phục, đầu đeo khôi giáp không để lộ chân diện. Huyết Đồ trăm người như một, ai ai cũng một bộ dạng như thế. Chử Minh từ khi nhận nhiệm vụ tại Huyết Đồ, hắn đã không còn là người của Hắc kì nữa. Người đi bên cạnh Chử Minh không ai khác, chính là Phùng Ngạn, đội trưởng của Huyết Đồ sơ đẳng.
Huyết Đồ sau khi đến Đông thành thì dừng chân. Phùng Ngạn thông báo nhiệm vụ tới mọi người.
“Từ Đông thành đi tới Đông quan phải mất một trăm dặm đường, để tránh chú ý, chúng ta sẽ đi đường nhỏ. Mấy người các ngươi để lại những vật nặng, đồ dùng không cần thiết cũng bỏ lại, giáp phục Huyết Đồ không được mặc nữa. Nghe rõ cả chưa?”
“Rõ!”
Huyết Đồ đồng thanh hô vang, không ai hỏi, không ai thắc mắc một lời. Toàn đội đi mất ba ngày hai đêm thì đến Đông quan. Giữa trưa, Phùng Ngạn và Huyết Đồ chỉ còn cách Đông quan nửa dặm. Hắn chọn chỗ vắng vẻ, cử người canh gác cẩn mật.
“Bắt đầu từ đây sẽ là nhiệm vụ của chúng ta. Các ngươi còn nhớ Huyết Đồ là gì không?”
“Huyết Đồ không có sinh tồn, Huyết Đồ không có nguyện vọng, Huyết Đồ chỉ phục vụ duy nhất chủ nhân. Huyết Đồ, căn bản không tồn tại.”
Sinh tồn, hi vọng, nhân tính đã không còn tồn tại. Vận mệnh là cuộc chơi của những kẻ thích ngụy trang. Tồn tại, không phải là sự hiện hữu của sinh linh, tồn tại với Huyết Đồ là cách chúng ẩn nấp, cách chúng hành sự, cách chúng thi hành mệnh lệnh. Những thứ đó đối với người khác, căn bản chỉ là bóng đen mờ ảo trong sương sớm. Vì thế, Huyết Đồ, căn bản cũng không tồn tại.
Sau khi tất cả đồng thanh, Phùng Ngạn dõng dạc nói tiếp:
“Rất tốt! Nhiệm vụ lần ngày là điều tra Thủy tộc. Xem chúng có bao nhiêu quân, ai làm thủ lĩnh, mục đích của chúng là gì? Nhớ kĩ, chúng ta không phải đến chi viện Đông quan, các ngươi tuyệt đối không được lộ mặt! Kẻ nào để lộ hành tung, tất sẽ phải chết!”
Năm mươi người lần lượt tản mác ra đi, số còn lại bao gồm cả Phùng Ngạn, Chử Minh ở lại trong rừng chờ đợi tin tức.
…
Ngày thứ nhất tại Đông quan trôi qua một cách yên tĩnh. Huyết Đồ phái đi không điều tra được gì. Phùng Ngạn đâu thể ngờ rằng người hắn muốn điều tra lại là Vũ Lâm của Tiên tộc? Tất cả là một màn kịch do Ngưu gia dựng nên!
Một lượng lớn binh sĩ đã được điều tới Đông thành, chỉ chờ tin tức của Huyết Đồ điều tra để phản công Thủy tộc. Nhiệm vụ của Phùng Ngạn vì thế vô cùng quan trọng.
Đêm thứ hai, trong khi mọi người còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì Phùng Ngạn nghe thấy tiếng kêu thất thanh.
“Chúng đến rồi! Mau chạy đi!”
“Thủy tộc đến rồi!”
Huyết Đồ tất cả đều bật dậy, bọn họ nhanh chóng lao về phía âm thanh phát ra. Huyết Đồ không được tham gia trận chiến, Phùng Ngạn dự định đứng ngoài quan sát nhưng khi đến nơi, tất cả mọi thứ phơi bày trước mắt hắn chỉ còn lại một màn khói lửa mịt mờ. Nhà dân bị đốt phá, binh sĩ tử trận. Còn Thủy tộc?
Thủy tộc đã rút hết, không để lại một chút tung tích!
“Thật là kì lạ!” Phùng Ngạn nói với Chử Minh.
“Ta cũng thấy điều này. Thủy tộc xưa nay vẫn dùng dịch bệnh để công phá trước, đại quân theo sau thế mạnh như thế nước dâng. Cuộc tập kích vừa rồi chỉ là một nhóm nhỏ, hơn nữa lại rút đi khá nhanh.”
Chử Minh đưa ra suy đoán của mình và được Phùng Ngạn tán đồng.
“Không sai! Lẽ nào Thủy tộc đã thay đổi cách dụng binh? “
“Khả năng này không phải không có. Nhưng lẽ nào chúng đến chỉ để quấy phá không thôi?” Chử Minh thắc mắc.
“Đây là nghi điểm lớn nhất cần phải giải quyết. Một khi tra rõ ngọn ngành chúng ta mới có thể khẳng định.”
Phùng Ngạn nheo mắt lại suy nghĩ, nhưng quả thực lúc này hắn chẳng có chút manh mối nào cả.
“Ngươi có cao kiến gì không?”
Chử Minh vừa hỏi Phùng Ngạn vừa định cho thêm củi vào đống lửa.
Hắn vừa đưa tay đã nghe thấy một tiềng “rắc” vang lên. Que gỗ ở đâu bị giẫm gãy? Phùng Ngạn và Chử Minh đều cẩn trọng không nói tiếp. Cả hai cùng ngẩng lên quan sát, thì ra là người trong đội. Hắn cũng đi lấy củi cho một đống lửa khác.
“Ta nghĩ…”
Phùng Ngạn cố tình ngân dài chờ cho người kia đi xa rồi mới nói tiếp:
“Nếu mục đích của chúng là tập kích, chắc chắn sẽ nhắm vào các trại hoặc nhà dân nhỏ lẻ. Ngày mai ta sẽ phái người đến gần những nơi đó, một khi Thuỷ tộc xâm phạm, họ có thể thông báo cho ta sớm nhất.”
“Chỉ có thể làm như vật mà thôi!”
Phùng Ngạn và Chử Minh vẫn trò chuyện, còn người ban nãy, hắn vẫn chuyên tâm vào đống lửa của mình. Chuyên tâm đến nỗi hình như hắn đang nghĩ tới việc khác. Giỏng tai lên nghe chuyện khác?
Hôm sau, Phùng Ngạn y kế đã định, nhưng kết quả mà hắn thu được không khá hơn là bao.
Thuỷ tộc lại tập kích vào ba bốn trại liền. Những trại này đều không có Huyết Đồ ở gần đó. Thuỷ tộc có thể tiên liệu mọi thứ? Không chỉ một trại mà là tấn công vào ba bốn trại nhưng chúng vẫn kịp rút lui an toàn?
Phùng Ngạn đã bắt đấu hoài nghi, hắn hoài nghi lẽ nào người Thuỷ tộc thông thạo địa hình nơi đây đến thế? Tiến đánh không một chút sai sót, rút về không để lại dấu vết?
…
Ngày thứ tư ở Đông quan, tình thế bắt đầu khó khăn và Phùng Ngạn cũng quyết định táo bạo hơn. Hắn cho người trà trộn vào các trại của Tiên tộc. Với Huyết Đồ việc này dễ như trở bàn tay. Nếu trại nào bị tấn công đã có người của Huyết đề ở đó thu thập tin tức.
“Thạch Kiều! Ngươi là người Đông thành chắc hẳn hiểu rõ địa hình nơi đây, thử nói xem trại nào dễ bị tấn công nhất?”
Thạch Kiều chính là kẻ kiếm củi hôm trước, Phùng Ngạn hỏi làm hắn trầm tư giây lát.
“Nếu coi trại của chúng ta là trung tâm, cứ một trăm trượng lại có một trại, phía đông là địa hình bằng phẳng có năm trại, phía bắc có ba trại giáp mặt sông, phía nam có ba trại ở chân núi.”
“Nói vậy thì phía bắc sẽ dễ bị tấn công nhất?” Chử Minh lên tiếng hỏi.
“Không sai! Thuỷ tộc hay theo đường sông nước, chắc chắn là ba trại phía bắc.”
Thạch Kiều khẳng định.
“Được! Ba trại này sẽ do ta phụ trách, Chử Minh ngươi lo các trại phía đông. Thạch Kiều phía nam, những người còn lại thì chia nhau ra, khi có tín hiệu lập tức ứng cứu.”
Phùng Ngạn ra lệnh, mọi người răm rắp nghe theo, duy chỉ có Thạch Kiều còn đang băn khoăn. Hắn nói với Phùng Ngạn:
“Đội trưởng hay là cứ để tôi phụ trách ba trại phía bắc? Anh không thông thuộc địa hình nơi này e là…”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi nhưng ta muốn đích thân giáp mặt với Thủy tộc!”
Phùng Ngạn từ chối thẳng thừng.
“Vậy đội trưởng cẩn thận! Thuộc hạ đi về chuẩn bị.”
Mọi người tản mác đi các trại, Thạch Kiều cũng là người cuối cùng rời đi, hắn có vẻ chậm chạp khiến Phùng Ngạn cau mày.
“Thạch Kiều! Ngươi mau đi đi, đừng để mọi người chờ lâu?”
“Biết rồi, biết rồi, tôi đi ngay đây!”
Phùng Ngạn kế đó cũng di chuyển lên phía bắc, Thạch Kiều thì về phía nam.
Màn đêm buông xuống, bầu trời không trăng không sao. Khoảng không đen kịt, chỉ thấy đâu đó lóe lên ánh đuốc ở các trại. Tất cả đều hồi hộp chờ đợi. Đêm nay liệu Thuỷ tộc có đến?
Thạch Kiều ở phía Nam, hắn đang nằm ở trong trướng. Ba trại nam này của Thạch Kiều ở dưới chân núi, Thuỷ tộc không thuận đường sẽ khó mà tấn công. Tuy vậy Thạch Kiều bụng bảo dạ vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
Nửa đêm, Thạch Kiều thiu thiu ngủ cho đến khi hơi nóng làm hắn cảm thấy khó chịu, đêm đông mà sao vẫn nóng này? Nóng không phải vì thời tiết mà vì lửa cháy bập bùng, lúc này Thạch Kiều mới bừng tỉnh.
Thuỷ tộc đến rồi! Không phải phía bắc mà là ba trại phía nam. Chúng vừa đến đã phóng hoả đốt trại. Thạch Kiều và binh lính tìm cách thoát khỏi biển lửa. Thời tiết hanh khô mọi thứ đều có thể bắt cháy. Điều mà Thạch Kiều thất kinh là…
Thuỷ tộc đến không hề có một tiếng động?
“Rút mau! Mọi người mau rút!”
Người chỉ huy đám binh lính hét lớn nhưng anh ta đã phải bỏ mạng. Thạch Kiều trốn ở một góc, hắn bất lực nhìn người Tiên tộc bị sát hại. Thuỷ tộc cứ thế chém giết đốt phá không chừa một ai.
“Không được hoảng! Bọn ta tới rồi!”
Binh sĩ hai trại còn lại đã đến dàn trận.
“Thuẫn bài!”
Muôn người một hàng tất thảy cầm khiên chắn lối quân địch, bọn họ tạo thành nhiều lớp phòng thủ. Quân Thuỷ tộc thấy vậy thì ngừng lại không giám tiến thêm.
Bốn tên lính Thuỷ tộc lao tới, chúng quả là khinh thường Tiên tộc, vì thế mới phải trả giá. Bốn người lao đến đầu hàng thì bị trúng Chấn Thân. Bọn chúng bị kéo về phía Thuẫn trận. Nhiệm vụ của hàng đầu đã xong, giờ đến hàng thứ hai. Những người hàng sau thấy kẻ địch bị khống chế liền thi triển các thuật Lăng Tích. Khiên bài che chắn tầm nhìn khiến cho đối phương không thể phòng thủ. Bốn tên trúng chiêu chết ngay tức khắc.
Tiên tộc dùng chiến thuật hàng trước thủ hàng sau công quả thực độc đáo.
“Muốn chết thì đến đây!”
Một người Tiên tộc cao giọng. Hắn không biết rằng câu nói của hắn đã đem lại án tử cho tất cả mọi người.
Thạch Kiều vẫn nép một góc quan sát, hai mắt hắn căng ra, nhịp tim đập mạnh…
Là bởi một người đang đi tới.
Thuỷ tộc dẹp sang hai bên chào đón người này. Hắn mặc áo giáp cầu kì nhất, trên chiếc khôi giáp đội đầu có những sợi tua đỏ. Người này ắt hẳn là chỉ huy của Thuỷ tộc. Hắn lững thững tiến về phía trước, tiến về phía quân Tiên tộc bỏ mặc lời thách thức của kẻ địch trước mắt.
Chỉ huy Thủy tộc đảo qua một lượt rồi buông lời khinh địch:
“Hừ! Trò trẻ con mà thôi!”
Người Tiên tộc bị coi thường thì liền hét lớn:
“Ngươi là ai mà dám đến xâm phạm? Mau báo danh tính đi?”
“Ngươi không đủ tư cách!”
Người có mũ lông đỏ nói rồi giơ hai bàn tay ra trước.
“Đám Tiên tộc các ngươi sắp chết đến nơi rồi! Còn muốn biết danh tính của ta là ai?”
“Ngươi thật là ngông cuồng!”
“Ta đâu có ngông cuồng, người ngông cuồng là các ngươi. Hãy hít thêm một ít khí trời đi bởi vì…”
Kẻ lạ mặt từ lúc nãy đã tụ khí vào lòng bàn tay. Cầu khí bị ép mãnh liệt tạo thành những tiếng xoẹt xoẹt…
“Ngươi định giở trò gì?”
“Cẩn thận, Thuỷ tộc luôn có những thuật khó lường!”
Người Tiên tộc nhắc nhở lẫn nhau, họ nắm chặt thuẫn bài, cơ bắp gồng lên cự đỡ chiêu số của kẻ địch. Trong khi đó chỉ huy của Thuỷ tộc vẫn đứng cười nhếch mép.
“Vĩnh biệt!”
Nói rồi hắn quẳng quả cầu khí về phía Tiên tộc. Cầu khí tuy nhỏ bằng nắm tay nhưng lại có sưc mạnh thật kinh khủng. Khí tức lan ra cũng là lúc người Tiên tộc chỉ chực bóp cổ của mình, tay họ buông khỏi thuẫn bài. Họ không thở được, tất cả đều không thở được? Thạch Kiều thầm thắc mắc.
Những kẻ trúng thuật đều mặt đỏ tía tai, lúc sau thì lăn ra chết.
Tất cả bị xoá sạch chỉ trong một chiêu. Không ai có cơ hội sống sót. Bọn Thuỷ tộc sau đó liền đốt xác để xoá sạch dấu vết.
“Mau rút đi! Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!”
Người chỉ huy ra lệnh, toàn bộ quân lính Thuỷ tộc quay đầu rút lui.
“Xin lỗi mọi người, nhiệm vụ của ta phải mang tin tức trở về!”
Thạch Kiều thầm than, hắn là người duy nhất sống sót. Hắn phải mang tin tức trở về cho Phùng Ngạn. Người còn lại sau cùng bao giờ cũng khó khăn khi thấy đồng đội hi sinh. Thạch Kiều thở dài cảm thán, hắn bước một mạch, nhưng ngọn cỏ vô tình… thôi rồi! Điều này đã bán đứng Thạch Kiều. Tiếng kêu loạt soạt khiến người Thủy tộc chú ý. Thạch Kiều đã bị bại lộ.
“Chết tiệt!”
Thạch Kiều nói rồi nhảy khỏi chỗ ẩn nấp. Hắn dùng bộ pháp mà chạy thật nhanh ra khỏi biển lửa. Chỉ cần thoát khỏi ánh lửa, bóng tối sẽ là bạn thân của hắn. Kẻ địch quá mạnh, hắn có chạy nổi hay không?
Thạch Kiều nhún người nhảy lên lần thứ ba, cả thân hình bay lên không trung. Hắn giơ tay niệm ấn, một quả cầu khí phát sáng đang được hình thành. Chỉ chờ hắn ném vào trong không trung, tín hiệu sau đó sẽ được phát đi. Chỉ cần ném là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần…
Lạnh buốt! Thạch Kiều cảm nhận được điều đó. Cơn khó thở cũng bỗng chốc xuất hiện, cổ họng của hắn khô khốc, toàn thân nóng ran. Chẳng thể nào hít thở thêm nữa. Là chiêu của kẻ địch ban nãy. Thạch Kiều ngã xuống đất. Hắn cảm nhận những giây phút cuối cùng đau đớn tuyệt vọng.
Thạch Kiều đã chết mà không hoàn thành nhiệm vụ, không kịp để lại dấu vết. Thật đáng tiếc!
…
Khói lửa bốc lên nghi ngút, Phùng Ngạn nhìn về phía nam mới biết ba trại ấy gặp chuyện, không thể chậm trễ, hắn lập tức chạy thật nhanh về phía nam.
Khi đến nơi Phùng Ngạn chỉ thấy toàn cảnh hoang tàn, xác người chết cháy bốc lên một mùi khét lẹt khó chịu.
“Thạch Kiều! Là Thạch Kiều!”
Một người trong đội hét lên khi thấy một cái xác trong đống tro. Phùng Ngạn tiến lại gần rối nói:
“Cậu ta chết khi đang bỏ trốn!”
Khuôn mặt Thạch Kiều đã bị cháy đen, mọi người nhận ra là do bàn tay co quắp đang định phát tín hiệu của hắn.
Phùng Ngạn không hề bộc lộ cảm xúc trước cái chết của Thạch Kiều. Nguyên tắc của Huyết Đồ là vậy. Tuy nhiên trong thâm tâm, hắn cắn rứt vô cùng. Tất cả suy đoán của Phùng Ngạn đều sai hoàn toàn. Giá mà hắn tính toán lại, suy đoán kĩ hơn, giá mà hắn chấp nhận đổi cho Thạch Kiều. Chẳng có giá mà nào hết.
Đội trưởng phải chịu trách nhiệm trước cái chết của đồng đội mình. Phùng Ngạn đi xung quanh xem xét tình hình với tâm trạng đau đớn.
“Ở đây chẳng có dấu vết để lại nào cả.” Chử Minh lại gần nói với Phùng Ngạn.
“Ta không tin bọn chúng thần thánh đến vậy, dù thế nào cũng có dấu vết. Không thể để Thạch Kiều ra đi vô ích.”
Vừa nói xong thì Phùng Ngạn phát hiện một mảnh vải bị cháy xém. Mảnh vải bố dày và thô ráp. Lẽ nào là trang phục của Thuỷ tộc?
Đang băn khoăn thì tin xấu lại tới. Bắc trại đột nhiên rực sáng.
“Hỏng rồi!”
Phùng Ngạn chạy như bay về phía trước. Chử Minh cũng theo sau.
“Năm trại phía bắc bị tấn công, chúng ta quay lại cũng không kịp nữa.”
“Đúng vậy! Nhưng ta vẫn muốn xác minh một việc trước đã.”
“Việc gì?” Chử Minh thắc mắc.
“Khi nào chắc chắn sẽ nói với ngươi.”
Chử Minh và Phùng Ngạn lao đi vun vút, trong lòng cả hai đều có chung thắc mắc: “Thuỷ tộc di chuyển nhanh đến vậy sao?”
Khi cả hai đến nơi, năm trại này đã cùng chung số phận với ba trại ban nãy. Tuy nhiên, điều mà Phùng Ngạn quan tâm…
Đây rồi! Hắn lại phát hiện một tấm vải bố ở trên mặt đất. Điều này có nghĩa là gì? Phùng Ngạn thắc mắc.
“Những miếng vải này là thế nào?” Chử Minh lên tiếng.
“Ta hỏi ngươi một điều trước? Thủy tộc tại sao dùng lửa công trại? “
“Chẳng phải chúng muốn truy cùng diệt tận hay sao? Thời tiết hanh khô, dùng hỏa công chẳng có gì lạ.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi, có điều…”
“Trừ phi còn có nguyên nhân nào khác?”
Phùng Ngạn giơ lên mảnh vải mà hắn phát hiện ở hai nơi khác nhau. Thứ này có thể giải thích được sao? Chử Minh hoài nghi.
“Câu trả lời là đây…” Phùng Ngạn nói một câu chắc nịch.
Chử Minh nhìn lại tấm vải bố và ngỡ ngàng. Lúc này thì hắn cũng đã nhận ra huyền cơ.
“Chẳng trách? Các trại không kịp phát tín hiệu khi bị tấn công. Thủy tộc dùng vải bố buộc vào dưới chân khiến bước đi của chúng không phát ra tiếng động, quân ta chẳng thể nào mà phát hiện được.”
“Không sai!”
Chử Minh lí giải suy nghĩ của mình nhưng Phùng Ngạn vẫn còn băn khoăn.
“Ngươi có phải đang suy nghĩ cách đối phó thuỷ tộc hay không?” Chử Minh hỏi.
“Ta đang nghĩ, một đạo quân Thủy tộc sao có thể công liền nam trại và bắc trại nhanh đến như vậy? Hơn nữa còn thông thuộc cách bày binh bố trận của quân ta?”
“Có lẽ nào là do thám tử của chúng.”
“Cũng khó nói lắm, chỉ còn cách kiểm chứng xem thế nào?”
Chử Minh lúc này hiểu rằng Phùng Ngạn đã có kế sách.
“Vậy ngươi tính sao?”
“Thế này đi! Ba trại phía đông của ngươi là xa nhất, hãy rút dần lực lượng trở về trung tâm. Nếu Thuỷ tộc dò la sẽ biết ba trại này canh phòng lỏng lẻo, chúng nhất định sẽ tiến đánh.”
“Ngươi muốn dẫn dụ bọn chúng?”
“Đã hiểu rồi thì ta giao lại cho ngươi bố trí.”
Phùng Ngạn tiến cử Chử Minh đi bố phòng, còn hắn thì kiểm tra lại quân số. Hành động mỗi người một việc, ai nấy đều tập trung. Đến giờ họ mới biết Thuỷ tộc mạnh đến nhường nào?
…
Tại phủ đệ của Ngưu gia. Ngưu Quảng nhận được thư báo của Lý Kiệt. Hắn đọc xong thì thầm đắc chí. Quả không sai khi cử Lý Kiệt chống lại Man tộc. Thuần Lang nhiều ngày tấn công vào Tây quan nhưng Lý Kiệt cố thủ, hắn đào hào đắp luỹ khiến cho Thuần Lang đánh không được, thủ cũng không xong. Quân Man tộc ngày càng mệt mỏi.
Lúc này Tiên tộc chỉ còn một đội chưa được điều đi là Lục kì. Phan Hương cũng giữ vai trò thu thập tin tức qua lại và báo cáo cho Ngưu Quảng.
Ả lúc này vẫn đang đứng đợi. Ngưu Quảng liền ra lệnh:
“Phan Hương!”
“Có thuộc hạ!”
“Gần đây phía Hùng Vũ thế nào?”
“Bẩm! Hùng Vũ vẫn ở trong phòng không ra ngoài. Hình như muốn truyền đạt gì đó cho Đằng Long. Tuệ Cơ hàng ngày chỉ thăm Hùng Việt một lần rồi trở về hậu điện.”
“Hừ! Người sắp chết tự nhiên sẽ phải tìm đệ tử kế thừa sở học.” Ngưu Quảng nói xong cười nhạt một tiếng.
“Ý đại nhân là… Hùng Vũ sắp chết?”
“Nói bậy!” Ngưu Quảng lên tiếng quát.
“Thuộc hạ biết tội! Đại nhân, tình hình Đông quan không đáng ngại lắm chứ?”
Sao hôm nay Phan Hương hỏi nhiều thế nhỉ?
“Ngươi yên tâm! Ta tự có cách.”
Ngưu Quảng đứng dậy đưa cho Phan Hương một cuộn vải.
“Ngươi đem đến cho Lý Kiệt, bảo hắn thời cơ chín muồi thì mở ra xem. Mà ngươi có biết, Phùng Ngạn là người thế nào hay không?”
Đột nhiên Ngưu Quảng lại hỏi đến Phùng Ngạn làm cho Phan Hương lo lắng. Suy nghĩ hồi lâu Phan Hương mới dám trả lời:
“Phùng Ngạn, sở học của hắn không có gì đặc biệt, chỉ có tài điều tra, quan sát tỉ mỉ. Cộng thêm Chử Minh của Hắc kì mới được chuyển tới, hai người này hợp sức không phải đơn giản.”
“Phan Hương, ngươi có đánh giá hắn quá cao không thế?”
“Đây không phải là lời của thuộc hạ.”
“Vậy những nhận xét vừa rồi của ai, ngươi mau nói ta nghe.” Ngưu Quảng tò mò, Phùng Ngạn rốt cuộc được kẻ nào xem trọng đến thế? Đừng nói với hắn lại là Hùng Vũ đấy nhé!
“Là Lý Kiệt đại nhân?” Phan Hương dõng dạc.
Ngưu Quảng không tin Phan Hương nhưng trước nay chưa từng hoài nghi về khả năng nhìn người của Lý Kiệt. Hơn nữa, Lý Kiệt chính là người huấn luyện tân binh năm nay. Lời ấy, chắc không sai.
“Thôi được rồi! Ngươi mau đi làm việc đi.”
“Thuộc hạ cáo lui!”
Phan Hương cúi đầu, cô ta rời khỏi thì lập tức tới Tây quan.
Vốn dĩ Ngưu Quảng có thể an tâm về Đông quan để thoải mái suy nghĩ từng bước kế tiếp.
Giờ đây hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng?
“Vũ Lâm, cái tên hiếu sát này, chỉ biết theo kế mà hành sự. Không biết chừng sẽ bị Phùng Ngạn điều tra cho mà xem. Cũng may ta sớm tính toán từ trước. Đã đến lúc tung con cờ tiếp theo rồi!”