Một không khí nhộn nhịp người người ra vào Hành Y các. Từ sau trận chiến số lượng y quan ở đây bị điều đi rất lớn nhưng vẫn không đủ cho các doanh trại. Tám ngàn binh sĩ bị thương đang cần cứu giúp.
“Lạc hầu đại nhân! Lạc hầu đại nhân!”
Binh sĩ thấy Ngưu Quảng vẫn không quản ngại đau đớn mà đứng dậy hành lễ.
“Nơi này do ai phụ trách?”
“Là thuộc hạ!”
Một người áo xanh bước lên, đó là Phan Hương của Lục kì. Ngưu Quảng nhìn xung quanh rồi cả giận:
“Tại sao không lấy thuốc thang chữa trị cho anh em binh sĩ?”
“Đại nhân tha tội!”
Phan Hương thấy vậy vội vàng quỳ xuống tạ lỗi rồi nói tiếp:
“Thương binh quá nhiều, người của Hành Y các không đủ để cử đến. Hơn nữa dược phẩm trong kho hình như đã cạn?”
“Cái gì? Dược phẩm ở Hành Y các sắp hết? Bọn chúng làm ăn kiểu gì thế này?”
Tiếng Ngưu Quảng ngày một lớn khiến mọi người chú ý, ai ai cũng muốn kéo lại dò xét.
“Thiệu Bình! Ngươi dẫn theo Phan Hương về kho của Ngưu gia lấy dược phẩm đến đây!”
“Cha! Việc này…”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi!” Thiệu Bình còn ngẩn người thì Ngưu Quảng lại quát.
Thiệu Bình và Phan Hương không dám chần chừ, lập tức đi ngay. Chúng rời khỏi mà vẫn chưa hiểu dụng ý của Ngưu Quảng.
“Đa tạ đại nhân! Tạ đại nhân cứu mạng! Tạ đại nhân!”
Binh sĩ trong trại đột nhiên quỳ gối, một lòng phủ phục trước mặt Ngưu Quảng.
Một lần mắc ơn, trả ơn ngàn lần! Đây chẳng phải là mua chuộc lòng người hay sao? Ngưu Quảng thật cao minh!
Lúc này lại có một người con gái chạy đến. Gương mặt giống hệt Phan Hương chỉ khác bộ quần áo bên ngoài. Còn ai vào đây nữa, chính là Phan Liên, chị em song sinh của Phan Hương.
“Đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”
Thấy Phan Liên hớt hải, Ngưu Quảng liền hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Bẩm đại nhân! Lam kì và Hoàng kì xảy ra dịch bệnh!”
Khác với Hắc kì, các kì còn lại đều được bổ sung quân số lên tới trăm người. Đây gọi là một kì sơ đẳng, năm kì sơ đẳng hợp thành một kì trung đẳng do Tinh anh chưởng quản. Các kì trung đẳng lại hợp thành một kì thượng đẳng. Tiên tộc có tất cả năm kì thượng đẳng bao gồm Hồng kì, Hoàng kì, Lục kì, Lam kì và Huyết Đồ.
Nói như vậy để biết Phan Hương, Phan Liên chỉ là đội trưởng một kì sơ đẳng mà thôi!
“Ngươi lập tức đến Hành Y các, lệnh cho bọn chúng điều động toàn bộ nhân lực về quân doanh kể cả tân binh. Ngay bây giờ!”
Ngưu Quảng ra lệnh!
“Thuộc hạ lập tức đi ngay!”
Phan Liên y lệnh của Ngưu Quảng mà hành sự nhưng Ngưu Quảng đổi ý, hắn gọi Phan Liên quay lại.
“Khoan đã!”
“Không biết đại nhân còn gì dặn dò?”
“Để ta đích thân đi thì hơn!”
Việc điều động này có nhất thiết làm cho Ngưu Quảng phải ra mặt? Chưa chắc!
…
Ngưu Quảng đến Hành Y các, lại cho tìm cả Phụng Dương và người Nguyệt viên cùng đến.
“Phụng Dương trưởng lão! Việc này rất gấp, ngươi hãy mau đến Quân Doanh, phải ngăn chặn dịch bệnh lây lan nếu không binh sĩ Tiên tộc nguy mất!”
“Nhưng mà…” Phụng Dương lưỡng lự.
“Ngươi còn nhưng nhị gì nữa?”
“Tộc trưởng đại nhân đã phân phó cho tôi đi cứu tế người nhà các binh sĩ tử trận?”
“Người chết rồi thì còn có ích gì? Quan trọng là người sống kia, nếu ngươi không đi ngộ nhỡ Man tộc lại đến xâm phạm thì làm thế nào?”
Phụng Dương vì an nguy Tiên tộc nên đành lập tức đến Quân Doanh chống dịch.
“Ngươi yên tâm, việc tiếp tế cứ để ta lo. À phải, dược phẩm trong Hành Y các đã gần cạn, ngươi có thể đến Ngưu gia mà lấy.”
“Đa tạ lạc hầu!”
“Việc không thể chậm trễ, ngăn được dịch bệnh bổn hầu cũng phải đa tạ ngươi rồi! Thôi mau đi đi!”
Phụng Dương rời khỏi, Ngưu Quảng lập tức tiếp quản công việc của nàng trước đó. Hắn cùng đoàn xe lương thực và tiền tài đang rảo bước, lúc này Thiệu Bình mới dám thắc mắc.
“Cha! Người tại sao phải lấy dược phẩm trong kho phân phát cho các binh sĩ, số dược phẩm đó mất bao nhiêu năm nhà ta mới tích góp được?”
Nghe thấy câu hỏi của con trai, Ngưu Quảng chợt sững lại, hắn nhìn trước ngó sau rồi mới quát lên đanh thép:
“Đồ vô tri! Dược phẩm để một chỗ có biến cho ngươi thành một đạo quân được không? Hả?”
Sợ Ngưu Quảng nổi giận, Thiệu Bình chỉ chắp tay cúi đầu mà không dám nói.
“Việc cứu tế này giao lại cho ngươi! Đàn ông trong nhà đã chết trận, có phát tiền tài cho vợ con chúng thì cũng vô ích mà thôi!”
“Ý của người là…” Thiệu Bình trù trừ không dám quyết.
“Lương thảo phát ba phần, giữ lại bảy phần. Tiền tài phát năm phần, giữ lại năm phần. Hiểu chưa? Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Nhưng… như thế là… là…”
“Là cha ngươi đề phòng Man tộc đến phạm, lại lấy tiền tài để mua dược phẩm cho thương binh, ngươi hiểu cả chưa? Hừ!”
Thiệu Bình lúc này mới vỡ lẽ thâm ý của cha mình. Bỏ ra một xu thu về một đồng. Ngưu gia xuất kho dược phẩm nhưng thu về cả lương thực và của cải. Hơn nữa sau biến cố này, binh sĩ các trại sẽ nhất nhất theo về Ngưu gia. Thiệu Bình không nói không rằng, y lời Ngưu Quảng mà hành sự.
Hắn bất chợt nở một nụ cười mãn nguyện.
…
Lại nói, Đằng Long tiếp tục đến nghe Hùng Vũ giảng giải. Công việc trước nhất Hùng Vũ luôn hỏi về tình hình Tiên tộc.
“Đằng Long! Quân doanh hiện tại thế nào?”
Chắc hẳn Hùng Vũ cũng đang dự cảm điềm xấu xảy ra.
“Bẩm đại nhân! Tại hạ nghe nói quân doanh có dịch bệnh, khắp nơi bốn bề đều rối loạn.”
“Cái gì? Mau, mau cùng ta đi đến quân doanh!”
Hùng Vũ lo lắng, ông ta một mực muốn bước xuống khỏi giường nhưng Đằng Long can ngăn.
“Tộc trưởng! Ngài đang trọng thương, tất thảy chớ nên khinh động thì hơn!”
“Không được! Binh lính tử thương vô số, bây giờ có thêm dịch bệnh ta sao có thể ngồi yên?”
Hùng Vũ cố nhoài người nhưng toàn thân đau nhức, hai chân không cất lên nổi.
“Đại nhân yên tâm! Nghe nói Phụng Dương và Nguyệt viên đã được điều đi, Ngưu hầu cũng đã mở kho dược phẩm. Không lâu nữa sẽ ổn cả thôi!”
“Cả Phụng Dương cũng được điều động? Xem ra dịch bệnh không hề đơn giản.”
Hùng Vũ tạm thời yên tâm, ông ta đưa tay đón lấy chén trà mà Đằng Long rót rồi thuận miệng:
“Được rồi! Ta sẽ nói cho ngươi bước thứ hai của việc lập kế.”
“Xin đại nhân chỉ điểm!”
“Ngươi có biết khi có được thiên thời, trí giả sẽ làm gì không?”
“Phải chăng đã đến lúc hành động?” Đằng Long hỏi nhưng Hùng Vũ lắc đầu.
“Mưu kế sơ kì là để xác định thiên thời, nhưng nếu có hai ba trí giả cùng làm được việc ấy giống ngươi thì sao?”
Hai ba người cùng nắm vững thiên thời trong tay? Đằng Long cơ hồ chưa biết xử trí ra sao.
“Mưu kế tiền kì! Trí giả muốn lập mưu, ở giữa thiên thời muốn đắc lợi đều phải quan sát thiên tượng mà hành sự. Người nào chớp được thời cơ trước thì mưu kế tự nhiên sẽ thuận lợi.”
“Đại nhân phải chăng muốn nói là ra tay nhanh hơn người khác?”
“Người cao minh trước sự biến đổi mau lẹ của thời cuộc sẽ tự biết nắm lấy. Ra tay nhanh hay chậm không quan trọng, quan trọng là ở chỗ chính xác. Quan sát vận hội để quyết định tiến hay lùi, làm hay không làm. Đã tiến phải mau lẹ, đã làm phải quyết đoán. Xòe bàn tay ra có thể nắm ngay được lợi thế. Cái ấy gọi là Tiên phát! Một khi động thủ, thiên cơ phải dành hết được, như thế mới gọi là Chế nhân!”
“Nhưng làm sao có thể khống chế được kẻ địch?” Đằng Long thắc mắc.
“Ha ha! Muốn đạt được mục đích có nhiều con đường, nhưng con đường thuận lợi nhất chỉ dành cho kẻ biết tiên phát chế nhân mà thôi! Điểm này, ngươi đã hiểu rồi chứ?”
“Tôi có một chút mơ hồ! Mưu kế tiền kì? Tiên phát chế nhân?”
Đằng Long lẩm nhẩm để ghi nhớ trong đầu trong khi Hùng Vũ lại ho lên vài tiếng.
“Thôi! Ngươi cũng đến quân doanh giúp Phụng Dương đi, phải mau chóng mà giải quyết dịch bệnh. Ngươi có biết lúc này ta lo nhất là điều gì không?”
Đằng Long nghĩ một giây lát rồi trả lời thẳng thắn:
“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nếu như lúc này Man tộc xuất quân, e rằng chúng ta khó mà chống nổi.”
“Không sai! Dịch bệnh ở quân doanh chính là thiên thời dành cho Man tộc đó! Chỉ cần lúc này chúng đông chinh, lập tức sẽ biến thành tiên phát chế nhân!”
“Vậy ngài có dự tính gì chăng?”
“Ngươi thay ta đến nói với Ngưu Quảng, dặn hắn tăng cường phòng thủ biên giới. Lập tức đi ngay!”
“Tuân mệnh!”
Đằng Long sau khi rời khỏi khu điện chính liền đi đến Ngưu phủ. Y vừa đặt chân tới cổng đã bị lính canh cản bước.
“Đứng lại!”
“Ta đến truyền lệnh của tộc trưởng!”
“Đợi ở đây!”
Lính canh đi vào trong báo với Ngưu Quảng. Hắn đang ngồi trước bàn đá giữa sân như thường lệ.
“Chủ nhân! Có lệnh từ tộc trưởng! Người truyền lệnh đang đứng ở cổng!”
“Ngươi ra nói với hắn là truyền lệnh cho ngươi được rồi, ta đang có việc bận không thể tiếp hắn.”
“Vậy thuộc hạ đi nói với Đằng Long ngay!”
“Khoan!”
Nghe thấy tên Đằng Long, Ngưu Quảng đột nhiên đổi ý:
“Ngươi ra truyền Đằng Long vào đây!”
Người lính canh ra truyền, một lát sau thì Đằng Long tiến vào, y chắp tay lên tiếng.
“Ngưu hầu! Tại hạ đến truyền mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân!”
“Hừ! Ngươi nói đi, ta đang nghe đây!”
“Hùng Vũ đại nhân lệnh ngài tăng cường phòng thủ biên giới, đề phòng Man tộc tấn công!”
“Không cần ông ta nói, bổn hầu đã làm từ sớm rồi!”
Ngưu Quảng nói xong thì rót đầy chén nước của mình, ròi lại rót thêm một chén khác. Trà nóng bốc hơi nghi ngút giữa không gian se lạnh.
“Vậy tôi xin cáo từ!”
Đằng Long không muốn ở lâu nhưng vừa quay lưng thì Ngưu Quảng lên tiếng:
“Chờ đã! Chẳng lẽ Đằng Long ngươi không muốn uống trà của Ngưu gia sao?”
“Ngài còn điều gì căn dặn?” Đằng Long hỏi.
“Trừ phi ngươi quên rồi! Ta vẫn luôn chờ câu trả lời của ngươi!”
Nghe đến đây Đằng Long mới sực nhớ, thì ra Ngưu Quảng vẫn chờ hồi đáp của y. Lời đề nghị cũng khá lâu rồi, từ sau khi thi xong kì sát hạch. Đủ lâu để Đằng Long không nhớ Ngưu Quảng muốn gì ở mình? Hoặc giả, Đằng Long chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi.
“Tại hạ chỉ đến truyền lệnh, nếu không có việc gì khác thì xin cáo từ!”
Nói rồi Đằng Long lập tức rời khỏi, một cốc trà cũng chẳng thèm đụng đến. Ngưu Quảng hiển nhiên không vui, hắn lấy cốc trà định mời Đằng Long đổ ngay xuống đất.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, rồi sẽ có lúc ngươi phải quỳ gối trước ta mà thôi! Cứ chờ mà xem, bởi vì… với ngươi… tiên phát chế nhân.”
…
Sau khi Đằng Long rời khỏi Ngưu phủ liền có đám người bước vào. Bọn họ quỳ gối chờ lệnh Ngưu Quảng.
“Đại nhân!”
“Xuỵt!” Ngưu Quảng ra dấu im lặng khi mà Lý Kiệt lên tiếng. Hắn uống ngụm trà rồi mới nói tiếp.
“Quân doanh đang có dịch bệnh, các ngươi nói Man tộc có nhân cơ hội mà phát binh hay không?”
Ngưu Quảng hỏi nhưng không ai dám trả lời, sau đó hắn liền chỉ định một người.
“Lý Kiệt! Ngươi nói trước!”
Lý Kiệt nghe thấy tên mình được xướng thì liền chắp tay vâng mệnh:
“Bẩm đại nhân! Man tộc phát binh hay không phát binh còn tùy thuộc vào người cầm binh.”
“Ồ! Ngươi nói tiếp đi! Cho bọn chúng cùng nghe!”
Bọn chúng ở đây chính là bọn Thiệu Bình, Vũ Lâm. Điều này làm cho Thiệu Bình khó chịu.
“Ở Man tộc chỉ có hai nhân vật có thể cầm binh sau Lư Trường. Một là Mã Quang và một là Thuần Lang. Hai người này là cao thủ đương thế của Man tộc nhưng lại âm thầm đối đầu với nhau.”
“Vậy rốt cuộc là ai phát binh ai không phát binh?”
Thiệu Bình nôn nóng trong khi Lý Kiệt vẫn điềm tĩnh.
“Mã Quang, con người này tính tình cẩn thận, hắn chắc chắn đã phân tích lợi hại của việc phát binh. Đại chiến vừa rồi, Tiên – Man hai tộc đều tổn thương nguyên khí, vì thế Mã Quang sẽ không mạo hiểm. Ngược lại, Thuần Lang từ trước đến nay ẩn thân sau cái bóng của Lư Trường. Lần này xuất hiện nhất định sẽ nôn nóng lập công.”
“Không sai! Người phát binh nhất định sẽ là Thuần Lang! Các ngươi nói chúng ta phải ứng phó thế nào?”
“Xin cha để con dẫn binh đi đánh!”
Thiệu Bình quỳ gối cầu xin, từ trước đến giờ hắn luôn muốn cầm binh thực chiến, lần này đúng là dịp may.
“Ha ha! Tuổi trẻ tinh thần thế là tốt, rất tốt! Có điều lần này quân doanh đang có dịch bệnh, quân số có thể điều đi không nhiều, hơn nữa đối thủ lại là Thuần Lang. Vậy nên…”
“Đáng ghét thật! Người vẫn không chịu dùng con?”
Thiệu Bình trong lòng bực tức nhưng không dám cãi lời Ngưu Quảng.
“Ý của phụ thân là…”
“Lần này Thuần Lang dẫn binh, chắc chắn muốn tốc chiến tốc thắng. Địch ở thế công, ta ở thế thủ. Mà muốn quân địch lui binh thì phải làm cho chúng bất lợi, làm cho chúng sợ hãi mà không dám công. Cuộc chiến càng kéo dài càng tốt.”
“Đại nhân nói phải!”
“Nghe đây! Lệnh cho Lý Kiệt thống soái Hoàng Kì và Lam kì tiến đến Tây quan chống địch. Thiệu Bình làm phó soái thống lĩnh Hồng kì trấn thủ Tây thành tiếp ứng cho Lý Kiệt. Việc quân không phải chuyện chơi, kẻ nào trái lệnh, Lý Kiệt ngươi cứ chém đầu không tha!”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Bọn Lý Kiệt, Thiệu Bình, Hà Phương của Hoàng kì, Phan Liên của Lam kì lập tức hành sự. Tuy vậy, Lý Kiệt vẫn còn thắc mắc, hắn đợi cho những người khác đi khỏi rồi mới lên tiếng.
“Đại nhân! Ngài lệnh cho Hoàng kì, Lam kì ra trận há chẳng làm khó thuộc hạ hay sao?”
“Ngươi sợ mình không thắng nổi Thuần Lang?”
“Nhiệm vụ đại nhân giao phó, Lý Kiệt dù chết cũng phải hoàn thành. Chỉ có điều, Hoàng kì và Lam kì đang có dịch bệnh, tại sao ngài vẫn cử ra trận chiến?”
Ngưu Quảng uống một chén trà rồi chép miệng.
“Sợ cái gì? Cứ làm theo cách của ta là sẽ tất thắng!”
“Xin đại nhân chỉ điểm cho tại hạ!”
“Hô hô! Ngươi thì cần gì ta chỉ điểm, có điều cứ để ta nói xem có giống ý ngươi hay không? Trước tây quan là tây ải, cũng chính là nơi giáp ranh với Man tộc. Đạo quân Thuần Lang tiến ra từ Hổ khẩu ắt sẽ đánh vào tây ải trước tiên. Mà tây ải lại có địa hình hiểm trở, ngươi chỉ cần cho quân mai phục từ trước, đợi Thuần Lang đến mà tập kích. Tập kích thành công, ngươi sẽ rút về Tây quan, phá hết đường đi, lập chướng ngại vật cố thủ Tây quan mà không đánh. Thời gian trôi qua, Thuần Lang nhất định phải kéo quân về.”
Liền một mạch, Ngưu Quảng nói ra tất cả những mưu kế mà Lý Kiệt nghĩ trong đầu khiến hắn kinh hãi. Điều mà hắn nghĩ ra được, Ngưu Quảng đã nắm trong lòng bàn tay. Lý Kiệt vĩnh viễn không bao giờ theo kịp Ngưu Quảng. Hắn chắp tay bái tạ, khâm phục bội phần.
“Đại nhân cao minh, khiến thuộc hạ bội phục!”
Ngưu Quảng liền đó lại thở dài một tiếng khiến Lý Kiệt băn khoăn.
“Lần này vốn dĩ chỉ cần Thiệu Bình cầm binh là đắc thắng, tại sao ngài không cho thiếu chủ xuất trận?”
“Không sai! Thiệu Bình cầm binh là có thể thắng nhưng ta không an tâm, trẻ con vẫn là trẻ con, hiếu thắng lập công nhất định xảy ra chuyện xấu. Hơn nữa, lần này ta muốn kiểm chứng thực lực của Ngưu gia. Để xem Ngưu gia thiện chiến đến đâu?”
Nghe đến đây Lý Kiệt đã hiểu ra được, mục đích đâu thể đơn giản là đánh bại Thuần Lang, nó còn lớn hơn thế nhiều. Nước đi này chỉ là khởi đầu mà thôi!
“Phải rồi! Khi ngươi thắng trận trở về, chắc hẳn binh sĩ sẽ tổn thương một nửa đúng không?”
“Việc này…”
Câu nói của Ngưu Quảng thực sự đã làm cho Lý Kiệt hồ đồ.
“Những người thuộc Hoàng kì, Lam kì trước khi xuất trận sẽ được Phụng Dương chu cấp thuốc men, đến lúc ấy ngươi cứ báo là bọn chúng đã tử trận. Bí mật chuyển chúng sang Hồng kì của Thiệu Bình, đóng tại Tây thành, vĩnh viễn không cần trở về Phong thành nữa!”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh! Lập tức đi ngay!”
Lý Kiệt rời đi mà vẫn chưa khỏi hoảng hồn trước kế sách của Ngưu Quảng. Kế tiên phát chế nhân này chắc chắn sẽ giúp Ngưu gia chiếm toàn bộ lợi thế. Phải chăng mưu kế tiền kì của trí giả cũng chỉ tuyệt diệu đến vậy là cùng?
Vẫn chưa, vẫn cần một điểm nữa để biến nó trở thành hoàn hảo. Mà mỗi khi cần bù đắp khiếm khuyết, Ngưu Quảng lại nghĩ đến một người. Và hắn cũng luôn có mặt đúng lúc.
“Chủ nhân! Vũ Lâm đã quay lại!”
Vũ Lâm không theo Hồng kì đến Tây thành, hắn còn ở Ngưu phủ làm gì kia chứ?
“Ta nghe nói phía đông, Thủy tộc đến phạm phải không?”
“Hình như là… không có?”
Vũ Lâm ngập ngừng không dám nói vì nếu Thủy tộc đến phạm chắc hẳn mọi người đều biết. Giống việc Thuần Lang chưa ra khỏi Hổ khẩu mà tin tức đã bay đến Phong thành. Đằng này chẳng có một tin đồn nào cả, hay là…
“Không có thì ngươi không biết tự tạo ra hay sao?”
“Xin đại nhân hãy nói rõ hơn!”
“Vậy ngươi mặc đồ Thủy tộc, cầm cờ hiệu Thủy tộc thì ai nói ngươi là người Tiên tộc? Ngươi chém giết ở Đông ải thì tin tức báo về là người Thủy tộc hay Ngưu gia?”
Phàm cái đạo trong mưu kế có cả quỷ đạo!
Vũ Lâm dẫn quân tiến đánh Tiên tộc làm cho các kì khác sẽ phải điều đi, quân ở Phong thành ngày một ít. Điều này không phải là có lợi cho Ngưu gia nhất sao? Mà khoản chém giết thì đúng là vui thú của Vũ Lâm rồi! Hắn sao có thể từ chối?
Người trong một tộc đánh giết lẫn nhau? Ngưu Quảng chẳng thèm quan tâm, miễn sao tiêu hao một phần thế lực của Hùng Vũ là được.
Tiên phát chế nhân! Chỉ nay mai thôi, Ngưu gia sẽ tự do hành động!
…
Con người trong cùng một vòm trời chém giết lẫn nhau đã không phải đạo, trong cùng một tộc còn huyết nhục tương tàn, há chẳng thiên lý khó dung? Chung quy là ở lòng người mà thôi!
Một kẻ vì lê dân mà quyết chiến đến cùng, một kẻ vì bản thân mà không màng sống chết của thiên hạ. Một kẻ là Ngưu Quảng, một kẻ là Hùng Vũ!
Cái đạo không chính thì mưu kế tất bại hay người không vì mình thì trời tru đất diệt?