Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 18: Đại phong cảnh



Man tộc! Man tộc là gì? Khẳng định là một tộc người nào đấy. Nhưng chúng như thế nào, bộ dạng ra sao thì ít người Tiên tộc nhắc đến. Man trong man rợ, man di.

Man tộc. Một tộc hùng cứ phương tây, nơi mà những vách đá cheo leo sừng sững chắn gió từ phương bắc thổi xuống, chắn gió từ phương nam thổi lên. Man tộc và Tiên tộc xưa nay không đội trời chung, người Man bị cho là lập dị và hoang dại. Chúng muôn phần kì lạ, thậm chí còn quái đản. Nhắc tới Man tộc là nhắc tới sự sợ hãi, chết chóc. Chúng như luồng hàn khí theo về trên mỗi mùa đông của Tiên tộc.

Chốn Man tộc u minh trùng trùng sẽ chờ đón ai đây?

Khẳng định là một ai đó!



Đám người đang lên chuyến đò sang bên kia sông. Người đi đò ư? Ai mà chẳng có, già trẻ lão ấu. Không! Chuyến đò này hoàn toàn khác, người đi muôn phần nghiêm chỉnh. Toàn là những người trẻ tuổi độ chưa đến hai mươi. Không ai hỏi ai một lời.

Đằng Long! Đứa trẻ này hôm nay thật khác lạ, y ngồi trầm ngâm không nói. Hay đây mới chính là Đằng Long thực thụ? Con thuyền cứ thế đạp lên sóng nước mênh mông, đạp lên tất cả để sang bờ bên kia. Nó mang Đằng Long xa dần Tiên tộc, xa dần hình bóng mà xưa nay y vẫn quen thuộc.

Như Tranh! Cái cảm giác khó chịu khi lần đầu tiên đi xa không có Như Tranh là thế này đây. Cảm giác bức bối chất chứa trong lòng.



“Đằng Long! Nghe nói ngươi sắp đi làm nhiệm vụ?”

“Ừ!”

“Nghe nói là phải đi khỏi Tiên tộc một thời gian?”

Rốt cuộc là đi đâu? Đằng Long không nói, Như Tranh cũng không hỏi. Cả hai im lặng ngồi trước bàn đá. Lần này đi không có đối phương nên ai nấy cũng lo lắng cho người kia. Người đi lo lắng cho người ở lại, kẻ ở lại không nỡ nhìn kẻ ra đi.

Lo lắng rồi sớm muộn sẽ trở thành nhớ nhung! Mới đây thôi còn đọc sách cùng nhau, Như Tranh còn chăm lo cho y từng chút một. Mang cơm cho y, gội đầu cho y, chuẩn bị quần áo cho y. Mới đây thôi còn đứng với nhau ở bến thuyền.

“Đằng Long! Tất cả ta đã chuẩn bị hết cho ngươi rồi!”

“Ừ!”

Sao y cứ “ừ” mãi thế? Chẳng lẽ không còn lời nào muốn nói hay sao? Như Tranh trong lòng có chút thất vọng.

Lệ!

Hai dòng lệ chực tuôn ra trong khóe mắt. Như Tranh dường như muôn phần đau khổ, trái tim như thắt lại. Đến lúc này mà y vẫn không chịu nói một lời?

Khó coi! Như Tranh mà khóc thì rất là khó coi. Phải nhìn con gái khóc quả thực Đằng Long không chịu đựng nổi. Phải tìm cách ngăn nó lại.

“Được rồi! Không có ta ngươi… nhớ bảo trọng đấy!”

Đằng Long xoa đầu Như Tranh, y muốn mái tóc che đi hai mắt ngấn đỏ của cô.

“Ngươi… ngươi cũng phải cẩn thận!” Giọng Như Tranh líu íu.

Quay đầu bước xuống thuyền, Đằng Long phải hành động dứt khoát, phải làm vậy nếu không y sẽ không đành lòng mà đi mất. Tuy nhiên vẫn không quên nhắc nhở Như Tranh.

“Nếu có chuyện gì ngươi hãy trở về ngôi nhà tranh trên núi! Ta sẽ đến tìm ngươi!”

Là chuyện gì? Trời không biết quỷ không hay, chỉ có Long – Tranh hai người biết. Là bí mật của hai người. Bí mật không thể tiết lộ!



Đằng Long đăm chiêu nghĩ lại những giây phút vừa nãy. Đăm chiêu đến mức ánh mắt xuyên qua đáy thuyền mà nhìn xuống lòng sông.

“Mỵ nương! Lần này đi quả là làm khó mỵ nương!”

“Đại nhân quá lời!”

Hùng Vũ lo lắng cho chuyến đi này. Phải chăng lành ít dữ nhiều?

“Dù sao cũng là vào đất Man, chúng ta cần một trưởng lão để tỏ thành ý.”

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

“Trăm sự nhờ mỵ nương, nhưng sự an toàn của mọi người vẫn là trên hết. Nếu có bất lợi, xin mỵ nương hãy trở về ngay.”

“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cố hết sức. Nhất định mang Diêu Sơn thảo về cho ngài.”

Phụng Dương nhớ tới Hùng Vũ, Đằng Long cũng bất chợt nhớ tới ông ta. Khi mọi người xuống thuyền hết Hùng Vũ mới căn dặn Đằng Long.

“Đằng Long! Lần này ngoài Hắc kì ra ngươi tuyệt đối không được tin tưởng ai khác. Rõ chưa?”

Đằng Long chỉ nghe không đáp.

“Còn nữa, Chử Minh đã là một Huyết Đồ. Phàm những chuyện đại sự cũng không được cho nó biết.”

Đại sự? Đại sự lần này chẳng phải đi “mượn” Diêu Sơn thảo hay sao? Việc ấy ai ai cũng đều rõ cả. Hay là còn đại sự gì nữa? Chuyện gì quan trọng hơn Diêu Sơn thảo? Hùng Vũ đang lo lắng điều gì?

Ai mà biết!

Quan sát những người đi làm nhiệm vụ lần này xem ra ngoài Phụng Dương, Đằng Long chẳng còn ai tin cậy. Mỹ An, Chử Minh những chuyện cơ mật chưa chắc đã tiết lộ được. Phùng Ngạn, Vũ Lâm chắc chắn không. Lý Kiệt lại càng không.

Nhìn thấy Lý Kiệt, tự nhiên Đằng Long yên tâm đôi chút. Có hắn trong đội ít ra cũng có một người thân thủ bất phàm.

Đoàn người đã đến bờ bên kia và bắt đầu cuộc hành trình dài. Hành trình tới Man tộc. Vùng đất xa xôi nằm ở phía tây bắc Tiên tộc. Có gì đang đón đợi họ? Cứ đến rồi sẽ biết!

Qua tiết thu phân, hàn khí bắt đầu xuất hiện trong không gian. Khí lạnh làm cho con người phải mặc thêm áo.



Lạnh!

Nhưng làm sao mà lạnh lẽo bằng ý chí con người. Nghĩ tới Man tộc u minh hiểm trở, ai nấy cũng chợt lạnh sống lưng. Dọc đường cây cối xác xơ trụi lá, thỉnh thoảng lại có xác động vật chết bên bờ suối. Đúng là lạnh đến thấu tâm can. Lạnh khiến con người ta hoảng sợ, sợ thời tiết, sợ đất trời. Và sợ Man tộc!

Cảm giác mà bất kì kẻ nào cũng gặp phải khi đến Man tộc. Tách biệt với thế gian, đường lên Man tộc trắc trở không một bóng người. Huyền bí thì sẽ đi liền với hung hiểm!

Không biết bao nhiêu ngày đêm, phía trước là vách núi cao sừng sững chẻ đôi hai miền trời.

“Trưởng lão! Phía trước đã là Hổ khẩu. Đi qua nơi này sẽ đến Man tộc.” Lý Kiệt nói.

Phụng Dương chỉ gật đầu không đáp.

“Vào đất Man tất thảy nghe theo trưởng lão. Rõ chưa?”

Dù là cấp độ Thiết bài nhưng trưởng lão vẫn cứ là trưởng lão. Lý Kiệt nhất nhất tôn trọng Phụng Dương. Vì đây đâu phải là cuộc dạo chơi, đây là nhiệm vụ. Là chuyến đi đến miền đất ma quỷ.

Hổ khẩu!

Quả đúng như tên, vách đá góc cạnh tạo nên hình tượng mãnh hổ đang há miệng dương oai. Hay chính là tử địa đón đợi địch nhân?

“Dừng lại!” Hai người đàn ông canh gác Hổ khẩu quát lớn.

Hai người? Một nơi trọng yếu mà chỉ có hai người thôi sao? Không! Hàng loạt thân ảnh liên tục xuất hiện trên vách đá, trên cành cây. Bọn người Đằng Long bị bủa vây tứ phía. Những người này đều mình trần, trên người lớp lớp cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Ai nấy đều mắt báo, tay gấu, muôn phần tinh anh. Chỉ nhìn thôi cũng khiến bọn Đằng Long phải run người khiếp sợ.

May thay vẫn còn Lý Kiệt điềm tĩnh.

“Chúng tôi là đoàn sứ giả Tiên tộc. Chẳng lẽ đây là cách Man tộc đón khách hay sao?”

“Im miệng! Tiên tộc chúng mày còn dám đến đây?” Một gã cầm rìu quát lớn.

“Xem ra các vị không muốn chúng tôi qua Hổ khẩu này. Nếu lỡ việc đại sự các vị làm sao ăn nói với tộc trưởng?”

“Đặt chân lên đất Man chỉ có hồn xiêu phách lạc! Xem rìu đây!”

Một rìu lập tức bổ mạnh từ trên cao xuống, một đạo kinh phong hướng đến Lý Kiệt mà bổ. Man lực kinh người như dã thú.



“Dừng tay!”

Âm thanh vang vọng bên trong Hổ khẩu. Gã cầm rìu nghe thấy lập tức thu lại chiêu số.

Thạch bàn từ từ giải khai. Hổ khẩu mở ra, bên trong là không gian tối tăm chào đón tân khách đến muôn trùng nguy hiểm. Tiếng bước chân ngày một lại gần.

Từ trong Hổ khẩu bước ra một thân ảnh, một trang tuấn kiệt. Đích thị là như thế!

Không cao to lực lưỡng như bọn cảnh vệ nhưng khí chất phi phàm. Tóc đen để xõa, mắt ngọc mày ngài. Người thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi này có nước da trắng. Khoác trên mình áo choàng lông thú, chân đi sải bước đều nhau không ngắn không dài. Khí độ của hắn làm cho đám thất phu lỗ mãng phủ phục xuống đất như những thú nuôi.

Tiến lại gần Lý Kiệt, người này giơ tay đáp lễ cho giống phong tục của người Tiên tộc rồi nói:

“Man tộc Mã Quang! Đã đợi các vị từ lâu! Hân hạnh!”

Lý Kiệt cũng giơ song thủ:

“Sử giả Tiên tộc! Chẳng hay quý tộc đã nhận được thư hay chưa?”

“Cảnh vệ lỗ mãng! Mong các vị bỏ qua, thứ cho Man tộc tiếp đón không chu toàn. Xin mời!”

Mã Quang dẫn đoàn người đi qua Hổ khẩu, phong thái vẫn ung dung.

Mọi người đi trong Hổ khẩu tăm tối mà không khỏi sợ hãi.

“Hắn là người như thế nào? Cảnh vệ mà phải phục tùng hắn?” Mỹ An quay sang hỏi nhỏ Đằng Long nhưng y không đáp.

“Bang giao tất phải đúng người!”

Giọng nói vang lên trong u tối lạnh lẽo.

Hàm ý của Mã Quang là gì? Mỹ An nào có hiểu được. Nhưng Đằng Long thì khác, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu ngay. Một đoàn sứ giả bang giao đến tất phải chọn ra người tiếp đón chu đáo. Một trưởng lão đến tất phải một trưởng lão nghênh tiếp.

Hắn… nhất định không dưới địa vị trưởng lão. Trẻ như vậy mà địa vị đã không hề đơn giản. Chắc chắn Mã Quang cũng không tầm thường.

Tầm thường làm sao được! Chỉ nhìn dáng đi của hắn là biết. Chân động nhưng vai không động. Mục quang luôn hướng về phía trước chẳng chút mảy may. Kì tài! Khí chất tự nhiên sẽ bất phàm.



Bước ra khỏi Hổ khẩu, ánh nắng vàng lập tức bao trùm đại lộ. Con đường rộng lớn này bắc qua hai vách núi cheo leo. Đại lộ đúng là một kì quan, có điều là của thiên nhiên hay của con người. Chỉ biết nó luôn được người Man tộc canh giữ cẩn trọng.

Ào ào! Bọt nước bắn lên tung tóe. Kì quan ư? Đại lộ chưa thể sánh bằng cảnh tượng trước mắt. Nước! Không phải là một ao, một hồ, một sông. Mà là một thác nước, là một biển nước. Biển nước từ tận mây xanh cứ thế đổ xuống, trút xuống. Biển nước từ tận mây xanh! Biển nước như thiên ngọc giáng trần. Thác nước cứ thế men theo sườn núi, thứ bọt trắng như hàng vạn viên ngọc tỏa sáng chói lòa giữa không trung.

Mãnh hổ!

Mãnh hổ giương vuốt! Một con mãnh hổ khổng lồ chấn sơn. Con mãnh hổ cõng trên mình thác nước của Man tộc. Không! Đó là núi non tầng tầng lớp lớp. Núi chồng núi, sơn trùng sơn. Sơn lĩnh đua nhau chen chúc vươn tới trời xanh, từng đỉnh núi như từng chiếc bút sừng sững chỉ vào không trung. Hổ vĩ vắt vẻo qua hai bờ thung lũng, thân mình vươn dài, hổ khẩu như nuốt chửng lấy ngọc biếc.

Bộc bố! Quần sơn! Ánh tịch dương! Tất cả đều hòa vào làm một, tất cả làm nên bản hòa tấu sơn thủy, bản hùng ca của Man tộc.

Hùng vĩ! Tráng lệ! Chúng nhân quả thực bé nhỏ trước thiên nhiên rộng lớn.

Đại phong cảnh! Đại hùng vĩ!

“Thằng láo xược nào dám viết Man tộc u minh tăm tối? Bà mẹ nó!” Đằng Long thầm chửi trong bụng.

Đằng Long tiến lại gần bờ đại lộ, y nhìn xuống dưới như vực sâu muôn trượng, sâu đến mức “thiên ngọc” đổ mãi vẫn chưa đầy. Tiếng gió thổi qua hòa vào tiếng suối.

“Ở đây hay có gió lớn, các vị nên cẩn thận thì hơn!” Mã Quang lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Mọi người chứng kiến thiên nhiên hùng vĩ thì không khỏi xung động. Đây mới thực sự là Man tộc. Man trong man sơn biến dã. [1]

“Đằng Long! Chúng ta đi thôi!”

Đại cảnh hùng vĩ khó mà cưỡng lại nhưng nhiệm vụ vẫn là trên hết. Lý Kiệt nhắc nhở.

Đoàn người tiếp tục theo chân Mã Quang đi sâu vào đất Man tộc. Mọi người khắc ghi vào trong tâm trí thiên nhiên hùng vĩ mà sớm quên ngay nguy hiểm rình rập bao quanh.

Thỉnh thoảng trên đất vẫn còn xác rắn la liệt.

“Đến rồi! Hàn xá dành cho các vị nghỉ ngơi! Đường xa đã mệt, chưa vội gặp tộc trưởng thì hơn.”

“Đa tạ!”

Lý Kiệt lên tiếng, hắn không ngờ giữa chốn hoang dã này vẫn còn cao nhân phong thái như vậy. Mã Quang mặc áo xám xanh và không để lộ một điểm gì trên cơ thể. Hắn ăn nói nho nhã khác hẳn bọn cảnh vệ phàm phu chỉ chực khoe cơ bắp. Lý Kiệt quay lại kiểm tra quân số, công việc quan trọng cần làm.

“Ban đêm! Các vị cũng nên ở trong nhà sàn tránh việc ra ngoài.” Mã Quang nói tiếp.

“Ban đêm ở đây có gì đáng sợ?”

“Dã thú!” Mã Quang trả lời câu hỏi.

Mỹ An nghe thấy hai tiếng dã thú thì có phần khinh thường.

“Cùng lắm là hổ gấu chứ gì?”

“Hừ! Đây là đất Man chứ đâu phải Tiên tộc. Cẩn thận là tốt cho các vị đấy thôi!”

Mã Quang xoay người định bước đi thì nghe thấy tiếng thất thanh của Lý Kiệt.

“Hỏng rồi! Thiếu mất một người!”

Ai nấy cũng xung động theo. Mã Quang định bụng cất bước thì nghe thấy biến cố nên dừng lại.

“Sứ giả đã đếm kĩ chưa?”

Đoàn sứ giả là do Mã Quang tiếp đón. Vạn nhất xảy ra sơ xuất gì người gánh chịu cũng chính là hắn.

“Đích thị là thiếu một người! Là… là… Đằng Long!”

Lý Kiệt đếm đi đếm lại ba lần kết quả vẫn như nhau, không thấy tên nhóc Đằng Long đâu cả?

“Đằng Long?”

Mọi người nháo nhác đưa mắt đi tìm nhưng không thấy y.

“Tên này có thể đi đâu được chứ?”

Mỹ An nghĩ chắc chắn Đằng Long lại đi đâu đó, quả thực không có phép tắc. Trong khi Phụng Dương lại muôn phần lo lắng.

“Có phải một người bịt mặt?” Mã Quang hỏi.

“Đúng vậy! Không biết ngài có nhìn thấy y?” Phụng Dương quay lại nói với Mã Quang.

“Hiện tại thì không, có điều ta nhất định sẽ tìm về cho mọi người.”

“Ta cũng muốn đi tìm!” Mỹ An nói lớn.

“Man tộc đường núi hiểm trở, tốt nhất việc này giao lại cho ta. Là người nghênh tiếp sứ giả cho nên quyết ta sẽ không để thiếu sót một ai. Xin các vị cứ yên tâm.”

“Vậy… làm phiền ngài rồi!”

Phụng Dương hiểu rõ chuyện này tốt nhất giao lại cho Mã Quang. Người ngoài mới đến làm sao có thể tự do đi lại trong Man tộc. Hơn nữa còn trùng trùng nguy cơ đón đợi. Chỉ có điều giờ này Đằng Long đang ở đâu? Trong lòng Phụng Dương bất giác nổi lên cảm giác lo sợ.



Ánh tịch dương chiếu vàng vọt, mặt trời đang dần xuống núi. Tiếng “lộc cộc” vang lên ven đường. Đàn trâu nối đuôi nhau theo con đầu đàn. Con to lớn và uy nghi nhất đang dẫn lối cho từng con trở về chuồng trại. Vắt vẻo trên lưng nó là một gã thanh niên. Hắn cởi trần với nước da hơi ngăm, thân hình vạm vỡ. Dường như người Man ai cũng cao lớn hơn bình thường.

Hắn vội nhảy xuống khỏi lưng trâu khi gặp sự cố.

Đằng Long mở mắt, chợt xuất hiện một khuôn mặt ngay đấy. Hắn… mặt to cổ dài, mắt sáng như sao. Mái tóc cạo trọc hai bên, chỉ để một chỏm ở giữa đỉnh đầu kéo dài xuống gáy. Điều đặc biệt là… hắn đi bằng đỉnh đầu, cả đàn trâu, cây cối cũng thế, dường như chúng đều bị treo ngược.

“Mày… là người trời à?” Gã thanh niên này mở miệng hỏi.

“Ngươi… sao lại đi bằng đầu thế kia?” Đằng Long hỏi lại hắn.

“Thế tại sao mày lại treo ngược lên đây?”

“Ngươi mới là người đang treo lơ lửng ấy!”

Đằng Long đáp lại. Nhưng rồi y chợt thất kinh. Ra đường thấy mọi thứ quái đản hóa ra mình mới là kẻ quái đản. Cố dãy giụa chân tay nhưng tất cả đều bị trói. Đằng Long bị treo ngược ở trên cành cây.

“Người trời có khác! Cái bụng không giống cái bụng của tao.”

Hắn nói rồi quay đầu đi luôn.

“Này! Này! Này! Ngươi đi đâu đấy?”

“Mày không giống tao! Tốt nhất là nên về chuồng.” Hắn rảo bước đi nhanh chẳng thèm ngoảnh lại.

“Này đợi đã! Ngươi có thể giúp ta thoát khỏi cái bẫy này không?”

Đằng Long gọi với, hắn lại quay qua chỗ y:

“Ta bị dính bẫy, ngươi giúp ta được không?”

“Giúp? Giúp thế nào?”

“Trời ạ! Mau cắt dây thừng đi!”

“Ờ!”

Gã thanh niên liền trèo lên cành cây, nhưng hắn lại ngẩn ra hỏi:

“Nhưng… cắt thế nào?”

“Ngươi giả ngu hay là ngu thật thế? Cắt là cắt chứ còn sao nữa?”

Đằng Long không chịu nổi liền mắng một câu. Người kia liền nhảy bịch từ cành cây xuống.

“Cái bụng mày khôn hơn! Chào!” Hắn nói rồi liền lùa trâu đi.

“Quay lại! Được rồi, được rồi! Cái bụng ta cũng giống của ngươi. Mau thả ta xuống!”

Người kia nghe thế bèn quay lại:

“Vậy cắt thế nào?”

Đằng Long như tức điên, không biết giải thích sao cho hắn hiểu. Chợt thấy sau lưng hắn dắt một chiếc liềm, Đằng Long bèn nói:

“Liềm! Dùng liềm mà cắt!”

“Ờ! Vậy cắt mạnh hay nhẹ?”

Không thể chịu đựng nổi nữa. Đằng Long quát lớn:

“Con mẹ nó! Mày cứ phang một cái đi?”

Không thể tưởng tượng có một kẻ ngốc nghếch đến thế. Người kia nghe vậy chẳng hề tức tối mà chỉ nhếch miệng:

“Mày… đừng hối hận nhé!”

Phựt một cái, dây thừng đang căng bỗng bị một liềm cắt cho làm hai. Đằng Long những tưởng thoát khỏi hiểm cảnh thì… mẹ nó, đầu y cứ thế cắm thẳng xuống đất đau điếng.

“Khốn kiếp! Mày không nhẹ tay được à?” Đằng Long giận dữ.

“Mày bảo tao phang một cái còn gì?”

Bẫy thú chết tiệt, Đằng Long thầm chửi, chính nó khiến y bị kẹt lại nơi này.

“Đã giúp thì giúp cho trót. Cởi trói ở tay giúp ta!”

Đằng Long giơ hai tay về phía trước.

“Vậy mày muốn cởi thế nào?”

“Thì cứ phang một cái như ban nãy ấy!”

“Bằng liềm nhé?”

“Ờ… Á… Không được! Không được!”

Đằng Long hoảng hốt rồi lùi lại phía sau. Để tên này dùng liềm có mà mất cả cánh tay như chơi.

“Dùng tay! Dùng tay đi!”

“Thế không phang một cái nữa à?”

Người kia cởi trói cho Đằng Long rồi lại nói:

“Mày… không phải người trời?”

Đằng Long chắc mẩm tên này hơi có chút vấn đề ở đầu nên thừa nhận cho hắn biết.

“Đúng thế! Ta là người nơi khác đến. À phải, ngươi tên gì?”

“Đàm Vân Thắng!”

Cái tên thật đặc biệt, chỉ nghe một lần là nhớ được ngay. Đằng Long vui vẻ.

“Đàm Vân Thắng! Cảm ơn ngươi! Mà cho hỏi từ đây đến chỗ tộc trưởng bao xa?”

Đàm Vân Thắng nghe hai tiếng tộc trưởng nhưng mặt không biến sắc.

“Quãng độ hai mươi quăng.”

“Quăng là cái gì?”

Đàm Vân Thắng không nói, hắn nhặt chiếc liềm của mình lên, ném nó đi thật xa khuất khỏi tầm mắt.

“Khi nào nhặt được thì là một quăng.”

“Ồ!”

Đằng Long thầm nghĩ như vậy có khi đến tối vẫn không về được với bọn Lý Kiệt. Quan trọng hơn là y chẳng hề biết đường.

“Nếu mày muốn gặp tộc trưởng thì nhanh lên! Trời sắp tối rồi.”

Đàm Vân Thắng nói xong lại ngoái nhìn mặt trời sau lưng, chỉ lát nữa thôi là khuất núi.

“Để ta giúp ngươi lùa trâu về!”

Hai người đi được một đoạn chừng hai ba quăng gì đấy thì trời đã tối hẳn. Ngày tắt nắng khiến Man tộc trở nên u minh hơn bao giờ hết. Đằng Long bỗng thấy lạnh sống lưng. Y có cảm giác hàng trăm con mắt ẩn trong bóng đêm đang nhìn chằm chằm. Chúng quắc mắt dõi theo từng bước chân của hai gã thiếu niên. Đằng Long không thể lý giải là gì nhưng Đàm Vân Thắng thì biết rõ.

Dã thú! Đã đến lúc chúng thức tỉnh, đã đến lúc chúng đi săn mồi. Con người! Trong bóng đêm ánh mắt như bị mây mù che khuất. Còn dã thú thì không! Chúng hoàn toàn nhìn thấy bình thường. Và chúng định vị được con mồi.

Tiếng bước chân đều đều bắt đầu vang lên. Và cả tiếng gầm gừ nữa! Đàm Vân Thắng biết chắc điều gì đang đến. Hắn quay sang Đằng Long:

“Nhìn kìa!”

Đằng Long hướng mắt theo ngón tay của Đàm Vân Thắng. Chợt y thấy vật gì đó vồ lên mặt. Trời đất đảo điên và tinh thần bất định, Đằng Long lảo đảo gục xuống. Đàm Vân Thắng một quyền đánh cho Đằng Long bất tỉnh. Hắn đặt y lên lưng con trâu đầu đàn, để cho nó cõng Đằng Long trở về.

Cái gì đến sẽ đến? Kẻ đi săn và con mồi. Tất cũng sẽ có giao tranh, mấu chốt là ở thời điểm khi nào mà thôi. Thời điểm kẻ đi săn đã chọn, thời điểm mà con mồi chạy trốn. Tất cả đều nằm trong cuộc chơi, ai quyết định đúng sẽ dành chiến thắng.

Kẻ đi săn thì bất động, con mồi thì di động. Nhưng lúc này, Đàm Vân Thắng lại đứng im. Vậy ai mới là kẻ đi săn?

Một vài con non trong đàn bị vồ mất, chúng chỉ còn kêu ‘‘be be’’ vài tiếng trong tuyệt vọng. Đàn trâu bắt đầu nháo nhác, chúng vô thức chạy toán loạn. Cuộc đi săn đến lúc bắt đầu!

Tiếng bước chân dồn dập trong gió, nhẹ nhàng nhưng tốc độ rất nhanh, Đàm Vân Thắng đã biết kẻ địch là gì. Lũ sài lang! Đúng thế, chỉ có nhỏ nhẹ như một loài chó tốc độ mới nhanh đến vậy.

‘‘Đến đây! Đến đây nào!’’ Đàm Vân Thắng tự nhủ trong đầu.

Một đạo kình phong vút qua, chực chỉ vai Đàm Vân Thắng mà vồ. Không hề nao núng, Đàm Vân Thắng cứ thuận thế mà ra quyền ra cước. Nếu có ai ở đây họ sẽ chỉ nghe thấy tiếng ‘‘oe oé’’ của dã lang bị trúng đòn.

Bầy dã lang đã gặp phải kẻ đi săn. Đàm Vân Thắng nằm ngửa dưới đất, hai tay ghì chặt hai đầu con sói. Đập chát một tiếng, nghe như xương sọ của chúng vỡ tan, hai con dã thú chết ngay tức khắc.

Chưa kịp đứng dậy định thần Đàm Vân Thắng lại cảm nhận một đạo kình phong thổi đến. Tốc độ nhanh gấp vạn lần sài lang! Nhanh đến kinh người.

[1] Man sơn biến dã: Núi chạy khắp đồng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv