“Lần này ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Băng Kiếm!”
Băng kiếm? Lẽ nào đây mới là tuyệt kĩ của Thiệu Bình?
Đằng Long vừa lò dò đứng dậy thì thấy đối phương đã định thần.
Thanh kiếm trong tay Thiệu Bình biến đổi. Đúng vậy, đã biến đổi. Không những khí trắng bao bọc mà còn lấm tấm hạt sương ngưng đọng. Khói trắng từ kiếm bốc lên, đó chính là thuật tăng sát thương cấp độ hai. Cấp độ Ngân bài mới được học.
“Ngân bài?” Mỹ An cau mày thắc mắc.
“Tân binh là mộc bài! Sau khi kết thúc khóa luyện mới được lên Thiết bài. Sau đó rồi mới đến Ngân bài.” Phụng Dương giải thích.
“Thế chẳng phải, chẳng phải hắn gian lận sao?”
Thiệu Bình trong các trận trước chưa từng sử dụng đến kĩ năng ở cấp độ này. Nhưng bây giờ, có lẽ hắn quyết đánh bại Đằng Long.
Bàn tay Thiệu Bình lấm tấm từng hạt băng tuyết, cả người đứng yên bất động. Hắn phát ra luồng khí lạnh toát, như thể hắn chính là băng tuyết vậy?
Nhưng Tiên tộc quanh năm không hề có tuyết, chẳng lẽ Ngưu gia đã nhìn thấy tuyết ở đâu mà lại sáng tạo ra được Băng Kiếm?
“Thiếu chủ sắp dùng đến Băng Kiếm, Áp Kiếm cùng lúc.” Vũ Lâm đứng nói bâng quơ nhưng câu nói gây được chú ý rất lớn từ những người xung quanh.
“Phải làm sao đây chị Phụng Dương? Phải làm sao?”
Làm sao ư? Đến bản thân Phụng Dương nàng cũng chẳng thể trả lời.
…
Luồng khí lạnh ập tới khiến Đằng Long rùng mình. Đối thủ của y đã vận dụng toàn bộ sức mạnh, không còn là cuộc dạo chơi kia nữa.
Thiệu Bình vẻ mặt nghiêm nghị:
“Đằng Long! Đã đến lúc kết thúc trận đấu rồi! Ta không muốn dây dưa với ngươi thêm nữa!”
Thân ảnh vút tới, Đằng Long không kịp né tránh, y bị trúng một chưởng vào ngực. Tiếp theo là Băng Kiếm chém tới.
Đằng Long ban đầu vẫn còn theo kịp đường kiếm của Thiệu Bình, nhưng càng lâu y lại cảm thấy mình càng chậm dần, tốc độ không được như trước.
“Áp Kiếm với Băng Kiếm là gì thế? Thiệu Bình sử chiêu mới lạ quá?” Mỹ An thắc mắc.
Đằng Long cũng thắc mắc. Ai đó làm ơn trả lời giúp y! Chiêu nào là Băng Kiếm, chiêu nào là Áp Kiếm?
Ai có thể giúp Đằng Long được đây?
“Áp Kiếm là một chiêu khống chế còn Băng Kiếm tăng sát thương cơ bản. Hai chiêu đều nằm trong bộ tuyệt kĩ của Ngưu gia.”
Là nàng! Chính nàng đã cứu Đằng Long.
Phụng Dương trả lời Mỹ An mà như nói cho Đằng Long biết, y thầm cảm kích trong lòng.
Nhưng thông tin quá ít. Băng Kiếm thì đã rõ chính là luồng khí bao quanh thanh kiếm của Thiệu Bình, nhưng Áp Kiếm vẫn chưa thấy đâu. Một chiêu khống chế ư? Nhưng là khống chế gì mới được?
…
Song nhãn của Đằng Long chợt căng ra. Không thể nào! Không lẽ…
Đằng Long đã quá chậm so với ban đầu, y liên tiếp trúng Băng Kiếm của Thiệu Bình mà không kịp tránh né. Không lẽ y mệt tới mức này rồi sao? Đằng Long đã kiệt sức đến độ không thể di chuyển được nữa?
Thôi rồi! Thứ mà Áp Kiếm khống chế chính là tốc độ. Đằng Long tất đã bị giảm tốc độ do thể lực suy yếu. Nhưng không đến nỗi giảm quá nhiều như thế.
Phải! Chính Áp Kiếm mới là nguyên nhân khiến Đằng Long chậm lại. Chưởng lực đầu tiên mà Thiệu Bình đánh vào ngực Đằng Long. Đó chính là Áp Kiếm.
Nhưng nhận ra thì đã quá muộn.
“Đằng Long…”
Mỹ An chưa kịp nói hết câu thì tiếng kêu thất thanh của Đằng Long vang lên. Thiệu Bình liên tiếp dùng hoành kiếm đánh vào bụng y.
“Chết đi! Chết đi! Chết đi… Thằng ngoại tộc!”
Chân tay vô lực, đầu gối Đằng Long quỵ xuống đất mà không thể gượng dậy.
“Kết thúc rồi! Hừ!” Tiếng Thiệu Bình vang lên lạnh lùng.
Nhưng liệu đã kết thúc?
Không gian bỗng tĩnh lặng, Đằng Long chẳng cảm thấy gì hết! Chẳng nghe thấy gì hết! Chỉ thấy bên tai ù ù, hai mắt y bắt đầu tối sầm.
Đòn đánh của Thiệu Bình quá mạnh. Hắn đã vung kiếm đánh thẳng vào đầu Đằng Long khiến y gục ngay tại chỗ.
Lạnh!
Lạnh quá!
Đằng Long cảm nhận được cái lạnh của nền đất bên dưới, cả thân hình y cũng lạnh. Cổ họng rít lên từng tiếng khó nhọc, những giọt máu trong miệng trào ra làm ướt đẫm khăn. Thật sự là kết thúc rồi!
“Thì ra hơi lạnh cũng có lúc sẽ chẳng dễ chịu như trước?”
…
“Đằng Long! Đủ rồi! Dừng lại đi, đồ ngốc! Ngươi việc gì phải cố gắng như thế? Ngươi sẽ chết đấy.”
Mỹ An thốt lên từng hồi. Cô thực sự chẳng thèm quan tâm đến kết quả trận đấu nữa. Mỹ An chỉ biết nếu cứ tiếp tục Đằng Long sẽ chết.
“Không xong! Tính mạng Đằng Long đang gặp nguy hiểm! Mau dừng trận đấu!” Phụng Dương lo lắng.
Nhưng sao vẫn chưa dừng? Sao Hùng Vũ, Ngưu Quảng vẫn còn bất động?
Tuy gục xuống nhưng cả thân hình Đằng Long vẫn nằm ở trong vạch vôi. Trận đấu chưa phân thắng bại.
Vốn tính cao ngạo, Thiệu Bình chưa muốn ra đòn kết thúc.
“Vẫn chưa đầu hàng sao? Ta có nên đá ngươi ra khỏi vòng không đây?”
“Kết thúc hắn đi! Đá hắn đi!”
Mọi người bên dưới hò reo. Có lẽ Đằng Long không còn đủ sức mà đứng dậy nữa.
Như Tranh quan sát nãy giờ muôn phần lo lắng. Cô không muốn Đằng Long phải mạo hiểm tính mạng của mình. Nhưng cũng không muốn Hắc kì thất bại.
Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi trong vô thức. Mặc kệ thắng hay bại, Như Tranh không lo được nhiều như thế. Như Tranh nước mắt lưng tròng chạy về phía trước.
“Long! Tỉnh lại đi! Ngươi đừng làm ta sợ! Tỉnh lại đi! Ngươi đừng có đấu nữa được không?”
…
Tiếng gì vậy? Hình như có ai đó gọi ta? À phải, tiếng của Như Tranh. Đằng Long đang nằm bất động nhưng còn vẫn nghe được tiếng suối róc rách. Y đắm mình dưới dòng suối mát trong mà Như Tranh tạo ra. Không còn lạnh lẽo như nền đất khô cằn kia nữa.
“Đằng Long!”
Vẫn là tiếng gọi của Như Tranh, nhưng sao trầm mặc đến thế? Đâu rồi giọng nói trong trẻo ngày xưa? Đằng Long đang chìm trong nước bỗng ngoi lên để xem người này là ai.
“Sơn thần?”
“Ngươi… đã tìm ra câu trả lời?”
Đằng Long vẫn chưa hiểu, Sơn thần đang ngồi trên phiến đá liền hỏi lại:
“Sức mạch và tốc độ. Ngươi muốn dùng cái nào cho kiếm pháp của mình?”
Đứa trẻ hơn mười tuổi cau mày suy nghĩ nhưng chẳng có câu trả lời. Đằng Long im bặt, rồi bỗng dòng nước mát cũng biến mất đi.
Đằng Long đang đứng trên ngọn núi cao, từng cơn gió cứ thế thổi vào mặt làm tung bay mái tóc của y. Sơn thần lại hiện ra:
“Ngươi… vẫn chưa chọn được?”
Đứa trẻ mười lăm tuổi vẫn không tài nào có câu trả lời.
“Chẳng phải ngươi muốn thắng trận này sao? Ngươi không muốn Hắc kì bị loại, ngươi muốn dạy cho Thiệu Bình một bài học. Vậy mà ngươi vẫn còn ở đây?”
“Nhưng Sơn thần, con… con đã thua!”
“Chưa qua vạch vôi sao lại nói là thua? Ngươi cứ thế mà bỏ cuộc? Cơn gió ngươi tạo ra chỉ đến thế này thôi ư?”
Cơn gió? Đằng Long mục quang thất kinh, y lại cảm nhận cơn gió thông qua cơ thể của mình.
Tiếng gọi của Như Tranh đang dần quay về.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi xuống má Đằng Long. Không còn lạnh nữa, mà đó là hơi ấm nóng từ bàn tay Như Tranh. Cô đang đặt tay lên má Đằng Long, từ từ truyền hơi ấm vào trong người y.
Một tay, rồi hai tay chống lên. Đằng Long đứng dậy trước sự kinh ngạc của đám đông. Ai cũng nghĩ y đã kiệt sức nhưng cuối cùng lại có thể đứng trên đôi chân của chính mình.
“Tại sao? Ta đang thoát ly bóng tối để có được sức mạnh?”
Nhìn sang Như Tranh, thấy hai mí mắt của cô đẫm lệ. Đằng Long lấy tay mình lau đi rồi xoa đầu Như Tranh cho mái tóc của cô xõa xuống.
“Ngươi khóc trông xấu lắm!”
“Ngươi… không sao chứ?”
“Đi xuống với mọi người đi! Đừng lo!”
“Ngươi phải cẩn thận đó!”
Đáng lẽ Như Tranh phải lo lắng, phải ngăn cản Đằng Long mới đúng. Nhưng không? Tại sao cô vẫn để y tiếp tục thi đấu?
Vì ánh mắt của Đằng Long đã thay đổi. Ánh mắt tràn đầy quyết tâm, ánh mắt như nhìn thấu tâm can người khác. Như Tranh nhìn thấy ánh mắt ấy thì tự nhiên không còn lo lắng. Ánh mắt của hạo khí ngợp trời!
…
“Không ngờ ngươi vẫn còn đứng dậy cơ đấy? Hay là muốn ta đá cho thật đẹp mắt. Ha ha.” Thiệu Bình nói trong sự đắc chí.
Đằng Long nhìn thoáng qua Thiệu Bình rồi lại quay sang nhìn Hắc kì.
“Ta sẽ dành chiến thắng cho các ngươi. Điều ta đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời!”
“Tả tơi thế kia mà còn mạnh miệng ghớm!” Chử Minh tự nhiên lại muốn trêu chọc.
“Yên tâm! Ta là đội trưởng của các ngươi kia mà!”
Thiệu Bình không để cuộc đối thoại kéo dài quá lâu.
“Nhiều lời!”
“Hừ!”
Bị Đằng Long thách thức chỉ bởi một tiếng “hừ”. Thiệu Bình xông tới, hắn vẫn tự tin sẽ đánh bại đối thủ với hai chiêu kiếm bá đạo của mình.
“Đằng Long! Y đã khác trước!” Suy nghĩ của Lý Kiệt tự nhiên thốt ra thành tiếng.
Hùng Vũ và Ngưu Quảng cũng vậy. Trận đấu bỗng chốc trở về thế cân bằng, cơ hội thắng trận này không còn nằm trong tay Thiệu Bình nữa mà chia đều trở lại cho cả hai.
…
Thiệu Bình chưa kịp lại gần đối phương đã trúng một chiêu vào bụng. Điều này là sao? Đằng Long còn cách xa hắn làm sao có thể?
Làm sao ư? Gió, chỉ có thể là gió, người chưa tới nhưng gió đã tới. Kiếm chưa tới mà kình phong đã tới. Luồng kình phong đánh trúng Thiệu Bình làm hắn không cách nào khác phải ngã ra đất.
Thiệu Bình không thể tin? Tuyệt không thể tin! Nhưng đó là sự thật.
Băng Kiếm còn nguyên vẹn uy lực của nó, luồng khí vẫn bao trùm, hai kiếm va vào nhau điên loạn. Đằng Long đang ở trên cao đáp xuống, Thiệu Bình khẽ mừng thầm. Hắn sẽ dùng chính cách của Đằng Long để cự lại địch nhân.
Đằng Long đang ở trên cao, giống hệt Thiệu Bình khi trước, như thế rất thuận cho việc Thiệu Bình có thể tung ra chưởng lực. Một chiêu Áp Kiếm.
Thiệu Bình tung chiêu quá nhanh khiến Đằng Long không kịp trở tay, lại bị trúng Áp Kiếm. Tốc độ tất sẽ giảm sút trong nay mai. Không thể không đề phòng.
“Xem ra cũng chỉ thế thôi!”
Thiệu Bình lạnh lùng nói. Hắn những tưởng Đằng Long còn sức mạnh gì ghê ghớm, ai dè cũng chỉ có chút phô trương. Thấy Đằng Long bị trúng chiêu thì trong lòng Thiệu Bình tự đắc. Giờ đây hắn có thể tùy ý mà tấn công, Đằng Long đã bị khống chế tốc độ, tuyệt không thể theo kịp kiếm chiêu của hắn.
Quả thực là như vậy! Đằng Long vẫn ra chiêu tung hoành thuần thục nhưng không còn nhanh như trước. Ngược lại tốc độ còn đang giảm dần. Thiệu Bình lúc này lại sử hai chiêu tung kiếm nhằm hai vai Đằng Long mà đánh. Hắn lúc nào cũng dùng hai chiêu song song khiến cho địch thủ khó lòng đoán định.
Đằng Long giơ kiếm lên đỡ được một chiêu, vốn định có thể thuận kiếm mà đưa ra đỡ một chiêu còn lại ở vai bên kia. Nhưng có điều y đã chậm hơn, chậm hơn chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Vai phải Đằng Long bị trúng Băng Kiếm, không chỉ đau nhói mà y cảm thấy vai mình vô cùng lạnh buốt. Kiếm chiêu kèm hàn khí, quả thực hung hiểm.
“Hừ!”
Thiệu Bình chiếm được lợi thế thì mừng thầm trong bụng. Đằng Long chưa kịp thức tỉnh đã trúng ngay một chưởng lực tiếp theo. Áp Kiếm chưa hồi nhưng Lăng Tích đã hồi. Thiệu Bình đánh vào giữa ngực Đằng Long khiến y cảm thấy lục phủ ngũ tạng gần như vỡ vụn.
Cả người Đằng Long bay ra phía sau. Y đang bay trên không, bay ra khỏi vòng tròn.
“Long!”
Như Tranh chợt gọi. Hai mắt vẫn lưng tròng hai hàng nước mắt.
Lệ ư? Đằng Long nhìn thấy hàng lệ thì trong lòng khó chịu. Y chẳng thể cầm lòng khi trước mặt mình là người đang khóc. Như Tranh nức nở quả thực vô cùng khó chịu!
Không! Tuyệt không thể thất bại trận này. Đằng Long cảm thấy khí tức như dồn nén trong ổ bụng. Nhiều luồng khí bắt đầu tích tụ, như thể bóp nghẹn toàn bộ cơn quan.
Thịch! Trái tim bắt đầu loạn nhịp sau khi hoàn tất những vòng tuần hoàn.
“Thắng bại ta chẳng còn quan tâm nhiều nữa. Cái chính là Như Tranh đang khóc. Tại sao lại phải khóc?”
“Nực cười thay nước mắt cũng có lúc trở nên hung bạo. Nó đang đến, nó bóp nghẹt trái tim của ta.”
“Khốn kiếp!”
Không chịu đựng hơn được nữa! Đằng Long nhắm nghiền hai mắt, xung quanh lại bị bao trùm bởi thứ bóng tối huyền ảo. Lần này là y chủ động đánh mất thị giác của mình?
Đằng Long ở trên cao tự đánh một chiêu tung kiếm xuống đất. Chiêu kiếm chỉ vô tình mà đánh như một hành động cuối cùng trước khi kết thúc trận đấu.
Nhưng… kì tích lại xảy ra. Luồng khí tức trong bụng đột nhiên bộc phát ra ngoài. Cả thân hình Đằng Long như bị một lực vô hình hút xuống. Chính là luồng lệ khí ở trong cơ thể. Khí xuống trước, người xuống sau, kiếm đã cắm chặt xuống đất.
“Cái gì?”
Thiệu Bình vốn nghĩ lần này Đằng Long tất bay ra khỏi vòng tròn thì đột nhiên y dùng kiếm chiêu kháng cự. Không thể tin nổi.
…
Đằng Long nhắm mắt, y định thần cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng ý niệm. Cảm nhận mái tóc Như Tranh với từng sợi tơ đang bay trong gió.
Gió!
Đằng Long nới lỏng thanh kiếm trong tay, không còn nắm quá chặt nữa. Kiếm tùy gió mà đi, gió thuận kiếm mà thổi. Bấy lâu nay chẳng phải Đằng Long luôn luyện kiếm với gió hay sao? Gió lúc mạnh lúc nhẹ, lúc dịu dàng lúc phẫn nộ, nhưng chung quy gió từ kiếm mà ra.
Gió! Bỗng chốc nổi lên ào ạt, nổi lên như thể vũ bão. Áp Kiếm ư? Áp Kiếm làm sao ngăn nổi Đằng Long nữa. Thanh kiếm của Đằng Long đã nhanh hơn trước, gió cũng vậy. Hay chăng kiếm ảnh cũng là gió?
Thiệu Bình nghe vun vút bên tai mà muôn phần kinh ngạc.
Đằng Long với bộ kiếm pháp lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu. Tất cả là tùy ở gió, bất kể nó là cuồng bạo hung hãn hay im lìm trầm mặc. Đây mới là Đằng Long!
Một Đằng Long thực thụ!
Hung mãnh đến tột cùng! Thiệu Bình không thể tin nổi, hắn muốn xông lên nhưng đợt kình phong xuất hiện bao trùm xung quanh người hắn, quấn lấy thân hình Đằng Long. Trời đất bỗng chốc nổi lên gió mạnh? Không! Kình phong tạo bởi một thân kiếm ảnh đang vội ẩn mình trong gió.
Quá nhanh! Nhanh đến vô cùng!
Đối phương mới đưa ra kiếm, Đằng Long đã đánh hai ba đường vào mạn sườn làm hắn gằn giọng bực tức. Bực tức nhưng có thể làm được gì? Thiệu Bình muốn chém vào đầu Đằng Long nhưng y lập tức tránh né rồi phản kích, y đánh thẳng vào khuỷu tay cầm kiếm của hắn.
Đằng Long! Thân ảnh như kình phong xuất thế! Như hiện hữu cường đại, như ẩn hình vô lượng.
“Tên khốn! Ngươi dám…” Thiệu Bình tức giận hét lên.
Đằng Long chẳng thèm để y đến đối phương.
Kình phong bao trùm không gian. Đằng Long ư? Đằng Long như phong trung bào long vậy! [1]
Đằng Long chúc mũi kiếm xuống đất. Khi Thiệu Bình chạy tới y đã lập tức tung ra một đòn đánh từ dưới lên trên. Thiệu Bình không kịp tránh né cũng chẳng kịp phản kháng. Hắn ta trúng chiêu lập tức ngã lăn ra sau.
“Chiêu ấy là gì?” Mọi người xôn xao.
Chiêu ấy là Nghịch Tung kiếm!
Đòn đánh với lực trái tay từ dưới lên trên rất khó sử dụng, nhưng với Đằng Long lúc này nó cũng uy mãnh hệt như Tung kiếm thuận chiều.
Thiệu Bình đứng dậy mà ngày càng nôn nóng.
Hai người lao vào nhau với tốc độ kinh hoàng. Gió nổi lên ào ào, bụi bay mù mịt theo từng bước chân.
Gió như đồng minh của Đằng Long, hay gió tự kiếm mà hình thành?
Thiệu Bình chú ý vận kình lực chuẩn bị tung ra Băng Kiếm, hắn muốn đánh thật mạnh nhằm mục đích làm cho kiếm của Đằng Long bị gãy. Nhưng đó chỉ là dự tính mà thôi.
“Ta… cảm nhận được gió! Rất êm nhưng hung hiểm?”
Uỳnh một tiếng. Bóng người lao ra bên ngoài vạch vôi.
Người này là ai? Chẳng thể biết khi mà bão cát còn đang tung bay ngút trời.
Đành phải chờ mà thôi! Chờ cho gió ngừng, bão tan, chúng nhân mới biết được kết quả.
Giây phút hồi hộp dài tựa thiên thu. Ai nấy tim cũng đang đập thình thịch!
“Và… ta thấy vừa lạnh vừa tối!”
…
“A! Thắng rồi! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!” Thanh âm the thé vang lên, tiếng hét vang trời là của Mỹ An.
“Làm sao? Làm sao có thể?”
Thiệu Bình khó khăn lắm mới đứng dậy được. Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Làm sao có thể? Làm sao có khả năng? Làm sao hắn lại thua cho được? Khí huyết dồn nén tạo thành lực đẩy làm cho huyết dịch trào ra bên ngoài.
Thất bại! Thiệu Bình đã thất bại!
Một thất bại nhục nhã!
Trở lại lúc trước, Thiệu Bình lao tới Đằng Long một cách hung hãn. Hắn đã dự trù đánh gãy kiếm của Đằng Long. Nhưng…
Nhưng Đằng Long cầm kiếm rất lỏng, y không chủ ý đấu lực với đối phương. Đằng Long thuận thế mà buông rơi thanh kiếm. Từ đó, Đằng Long xuất quyền đấm mạnh vào ngực Thiệu Bình trong khi hắn bị quán tính lỡ đà.
Một quyền? Đúng vậy! Một quyền này là sự tức giận, là dồn nén của sự phẫn uất bấy lâu nay. Một khi kình lực dồn nén được phát ra thì uy lực vô cùng.
Kình lực rất mạnh khiến Thiệu Bình văng ra xa và bay khỏi vòng. Thắng bại từ đó đã định!
Cả thân hình Đằng Long như một con rồng ngoi lên khỏi mặt nước, một con rồng với sức mạnh vô song.
Tiềm Long Xuất Thủ! Kiếm chiêu quả thực chấn động nhân tâm! [2]
“Không thể được! Ta không thể thua tên ngoại tộc ấy!”
Thiệu Bình tức giận, ngực hắn đau tức sau đòn đánh của Đằng Long. Hắn vẫn không tin mình đã thất bại. Bên dưới ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên, Thiệu Bình là người bị loại ra khỏi vòng trước, thậm chí phải mất hồi lâu mới gượng dậy nổi.
“Hay! Quả là tuyệt diệu!”
Trước chiêu kiếm của Đằng Long, Hùng Vũ không khỏi thích thú đứng lên hào hứng. Ngưu Quảng cũng đứng phắt dậy gần như đồng thời. Nhưng trái lại, tâm trạng không khỏi tức tối. Da mặt Ngưu Quảng căng ra với đôi mắt sâu hấp háy. Lí do đơn giản là Thiệu Bình, con trai Ngưu Quảng đã thất bại trong trận đấu mà đáng lẽ phải giành chiến thắng dễ dàng. Xem ra Hùng Vũ sắp xếp Đằng Long vào Hắc kì không phải ngẫu nhiên, hắn ta đã toan tính từ trước, thật không đơn giản?
“Ô hay! Nắm đấm của mình mạnh phết nhỉ? Xin lỗi, xin lỗi nhé! Nếu ngươi có đau thì đi gọi người của Hành Y các! Không được trách ta đâu đấy!”
Đằng Long xoa xoa nắm đấm của mình ra vẻ ngạc nhiên rồi lại gãi đầu trêu ngươi Thiệu Bình khiến hắn như sôi máu.
“Thằng khốn! Ngươi…”
May thay Vũ Lâm vẫn kịp ngăn lại, Thiệu Bình tuy tức giận nhưng cũng hiểu. Trận đấu đã kết thúc, hắn không thể tùy tiện ra tay trước mặt mọi người. Thiệu Bình quay về đội nhưng trong lòng sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ngày mà hắn thất bại nhục nhã. Thề có một ngày hắn sẽ trả được món nợ một cách sòng phẳng.
“Lạnh và tối, đó có phải là sức mạnh của ta? Quả thực lạ lùng, nhưng ta biết được hôm nay không giống mọi hôm. Vẫn là ta, nhưng khác biệt!”
[1] Phong trung bào long: Rồng trốn trong gió.
[2] Tiềm long xuất thủ: Con rồng ẩn tàng mới chỉ lộ đầu.