Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tiểu Diệp Tử, tâm trạng hiện giờ của em anh hiểu, nhưng dù sao cũng không thể vượt qua được định kiến của nước chúng ta, em chưa kết hôn mà lại có con khó tránh khỏi việc bị người ta đàm tiếu, cuộc sống của em chẳng dễ dàng gì, với lại em định nói sao với cha mẹ em đây?”
Diệp Oanh quật cường nói: “Em sẽ đi một nơi rất xa, con em em có thể một mình nuôi, để nó lớn rồi, cha mẹ em cũng sẽ tiếp nhận thôi.”
“Đó không phải cách hay.” Lục Vân Phong như 1 người anh lớn, thân thiết nhìn cô. “Tiểu Diệp Tử, nghe lời Phong ca, để anh lo việc này, được không?”
Diệp Oanh cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn lo thế nào?”
Lục Vân Phong cười cười với cô, cầm lấy điện thoại bên cạnh, gọi đến Đào thành. Sầm Thiếu Hiên liền bắt máy: “Vân Phong, sao rồi? Đến công ty chưa?”
Lục Vân Phong giản đơn nói: “Thiếu Hiên, bên anh có việc gấp, em có thể lập tức đến đây không?”
Sầm Thiếu Hiên lại càng hoảng sợ: “Sao vậy? Anh không sao chứ?”
“Anh không sao hết.” Lục Vân Phong nhanh chóng nói. “Nhưng bên đây của anh có chuyện, phải tìm em thương lượng, càng nhanh càng tốt.”
Khẩu khí của anh rất gấp, đây là việc hiếm gặp, hiện tại lại ngay thời kỳ nhạy cảm, Sầm Thiếu Hiên không dám hỏi nhiều trên điện thoại, liền nói: “Em lập tức đặt vé máy bay, đêm nay bay liền.”
“Được, anh đi đón em.” Lục Vân Phong cúp máy, mỉm cười nhìn Diệp Oanh.
Diệp Oanh nhất thời hiểu rõ.
Cô do dự: “Vậy không được tốt lắm.”
“Đây là thượng sách.” Lục Vân Phong mỉm cười, nét mặt cũng thoải mái hơn. “Trước giờ em cùng Thiếu Hiên đang giả làm 1 đôi, hiện tại có thai, cùng cậu ấy kết hôn là lựa chọn tốt nhất. Yên tâm, anh không ghen với em đâu.”
Diệp Oanh bị anh chọc liền cười, nhưng vẫn lo lắng: “Nếu như Thiếu Hiên không đồng ý thì sao? Em không muốn ép anh ấy.”
“Nếu cậu ấy không đồng ý thì dùng trung sách vậy.” Lục Vân Phong cười nói. “Em gả cho anh.”
Diệp Oanh phì cười, sau đó lại thở dài: “Em tình nguyện dùng hạ sách, thực sự không muốn liên lụy hai anh.”
“Nói gì vậy hả?” Lục Vân Phong bất mãn. “Chuyện này sao nói là liên luỵ được chứ? Em là em của bọn anh, đứa bé này là con của cả ba chúng ta, bọn anh vui mừng biết bao nhiêu. Dù sao anh cùng Thiếu Hiên cũng không thể kết hôn được, em kết hôn với cậu ấy, lại có đứa bé, như vậy rất tốt. Như vậy cũng hỗ trợ cho cậu ấy rất lớn. Cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện, cũng không phải chỉ vì 1 mình em.”
“Thật à?” Diệp Oanh an tâm. “Vậy là tốt rồi.”
Gần đây tâm tình của cô rất kích động, ăn không vô ngủ không ngon, lúc này yên lòng, nhất thời cảm thấy uể oải. Lục Vân Phong săn sóc đưa cô vào phòng ngủ của khách, để cô tắm rửa. Vóc người Sầm Thiếu Hiên rất gầy, Lục Vân Phong cầm lấy 1 bộ đồ ngủ của cậu ra, để Diệp Oanh mặc tạm thời. Diệp Oanh vừa lên giường liền ngủ.
Lục Vân Phong lúc này mới có thời gian xử lý công việc, sau đó nhận được điện thoại Sầm Thiếu Hiên, biết cậu đã tới sân bay, đang làm thủ tục.
Lục Vân Phong tính thời gian, liền lái xe đi đón cậu.
Khang thành tại phía nam, không giống Đào thành đang lạnh, nhưng cũng trong tình trạng mưa dầm kéo dài.
Sầm Thiếu Hiên không mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân. Chỗ Lục Vân Phong cái gì cũng có. Cậu đi tay không, chỉ mang theo một chiếc túi da mà bình thường hay mang đi làm, là người đầu tiên ra cửa.
Lục Vân Phong thật cao hứng. Cùng cậu đi tới bãi đổ xe, lên xe.
Sầm Thiếu Hiên hỏi anh: “Chuyện gì vậy? Sao lại gấp đến thế.”
Lục Vân Phong lái xe ra ngoài, lập tức đem sự tình kể từ đầu đến cuối cho Sầm Thiếu Hiên nghe. Nhưng chưa nói ý định của mình thì Sầm Thiếu Hiên đã hiểu được ý của anh.
Cậu suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà nói: “Nếu như anh cho rằng đó là phương pháp giải quyết tốt nhất, thì em không có ý kiến gì.”
Lục Vân Phong vì câu nói ẩn chứa sự tín nhiệm của cậu mà rất cảm động, trong lòng nóng lên, đưa tay cầm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói: “Anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, đây là biện pháp duy nhất. Các em hiện tại đang giả làm tình nhân, cha mẹ hai bên đều biết, ngay cả nhân viên trong tập đoàn, còn lãnh đạo của em đã từng biết chuyện, không ít người nắm được sự tình này, nếu như Diệp Oanh mang thai sinh con, mà em lại không kết hôn với em ấy, hoặc là em ấy lại kết hôn với anh, quả thật cả anh và em đều khó mà nói với người ngoài. Nhất là Diệp Oanh, mọi người sợ nói em ấy những câu khó nghe. Em ấy đã bị tổn thương rồi, anh thật sự không muốn để em ấy thêm sự thương tổn nào nữa.”
“Em hiểu.” Sầm Thiếu Hiên mỉm cười nói. “Vân Phong, em biết mà. Anh yên tâm đi, em biết phải làm sao.”
Lục Vân Phong rất hài lòng. “Anh biết em chắc chắn sẽ làm vậy.”
Xe hơi chạy nhanh trong cơn mưa dầm, giọt mưa mềm mại bay trước đèn xe, mang lại vẻ đẹp kỳ lạ. Hai người không ai nói gì, chỉ nắm chặt tay nhau. Lục Vân Phong dù phải quẹo đường thì cũng không chịu buông tay cậu ra. Bên môi Sầm Thiếu Hiên hiện lên nét cười, sung sướng nhìn thành thị đầy sức sống trước mặt.
Về đến nhà, bọn họ đều ngẩn ra.
Diệp Oanh đã tỉnh, đang ngồi ở sofa, dường như đang xem TV, nhưng nét mặt lại thấp thỏm bất an.
Sầm Thiếu Hiên lập tức bước qua chỗ cô, ngồi xỏm xuống, cầm lấy tay cô, ôn nhu nói: “Tiểu Diệp Tử, chúng ta lập tức kết hôn.”
Diệp Oanh nhìn cậu, nước mắt tuôn rơi. Cô nhịn không được gục đầu lên vai Sầm Thiếu Hiên nói: “Cám ơn, cám ơn.”
“Không cần cám ơn.” Âm thanh động đất Sầm Thiếu Hiên tràn ngập tình cảm. “Tiểu Diệp Tử, chúng ta vốn là bạn tốt, em cũng giống như em gái anh vậy, trong lòng anh, đã sớm xem em là người một nhà rồi.”
Diệp Oanh gật đầu, khóc không thành tiếng.
Sầm Thiếu Hiên vỗ nhẹ vai cô, thoải mái nói: “Được rồi, được rồi, sau này đừng khóc nữa, không tốt với đứa bé. Em yên tâm, sau này em sẽ là vợ anh, con em cũng sẽ là con anh.”
Lục Vân Phong đứng bên cạnh họ nói: “Đương nhiên cũng là con của anh.”
Sầm Thiếu Hiên cười nói: “Đúng vậy, đứa bé này có đến 3 người chúng ta chăm sóc, nhất định sống rất hạnh phúc.”
Diệp Oanh rốt cục yên lòng, nở nụ cười.
Ba người ngồi xuống, thương lượng tỉ mỉ việc kết hôn.
Diệp Oanh mang thai 6 tháng rồi, chuyện kết hôn không thích hợp cho lắm, Lục Vân Phong muốn hai người họ ngày mai đến Đào thành đăng kí trước, sau khi có được giấy chứng nhận rồi thông báo cho cha mẹ hai bên sau. Về phần khách mời trong hôn lễ, thì sẽ do Lục Vân Phong một tay xử lý, không cần bọn họ nhọc lòng.
Sau khi nói xong chuyện chính, đêm cũng đã khuya, Lục Vân Phong ra lệnh cho Diệp Oanh lập tức đi ngủ. Nhìn cô trở vào phòng, hai người lúc này mới thấy mệt mỏi rã rời, vội vã tắm rửa rồi vào phòng mình.
Nằm cùng 1 giường, bọn họ không có tinh lực cũng không có tâm tình để yêu thương nhau, Lục Vân Phong vươn tay ôm lấy cậu, để cậu gối lên vai mình, hai người mở to mắt trong bóng đêm, ngủ không được.
Một lát sau, Sầm Thiếu Hiên khẽ cười nói: “Thật không nghĩ tới, cả đời này em lại có thể kết hôn, lại còn được làm cha nữa.”
“Đúng vậy, anh cũng không nghĩ tới.” Lục Vân Phong cười hôn thái dương cậu. “Tuy rằng chuyện khá gấp, nhưng nếu nghĩ kỹ, trong nhà có trẻ nhỏ cũng rất tốt. Tốt nhất đứa trẻ này lớn lên phải giống Tiểu Diệp Tử, đừng giống tên khốn kia.”
“Mặc kệ bé lớn lên giống ai, trẻ nhỏ đều là thiên sứ, em đều thích.” Sầm Thiếu Hiên nghĩ tới tình cảnh có 1 đứa trẻ chạy loạn trong nhà, cảm thấy rất hài lòng.
Lục Vân Phong nghe vậy, không khỏi bật cười: “Em đó, tương lai nhất định sẽ chiều hư bé thôi.”
Sầm Thiếu Hiên cũng không phủ nhận: “Không có gì, em chiều bé thì có anh quản bé là được.”
Lục Vân Phong hừ một tiếng: “Em thật biết tính nha, để anh làm người ác, còn em thì trở thành người tốt, đừng hòng.”
Hai người liền như thế anh 1 câu, em 1 câu, chỉ nói về cuộc sống hạnh phúc sau khi bé được sinh ra, trong sự vui sướng dần chìm vào trong giấc ngủ.