Edit: ThiênBeta: Thiên
Nếu nói bang hội nào nổi danh nhất trong Mộng Hồi Cổ Triều, không thể ngoài Nhật Nguyệt Huy Ánh và Bích Huyết Hàn Sương; nếu nói người nổi danh nhất trong Mộng Hồi Cổ Triều, lại không phải bang chủ của hai bang hội này. A, không, phải nói, trong đó có một người là bang chủ Bích Huyết Hàn Sương, Bích Huyết Hàn. Mà một người khác, chính là phó bang chủ Nhật Nguyệt Huy Ánh, Nguyệt Ảnh Mê Mộng.
Chỉ cần lăn lộn trong trò chơi một thời gian thì mọi người đều biết, Nhật Nguyệt Huy Ánh tuy do Truy Nhật sáng lập, nhưng có thể trở thành một trong bang hội lớn mạnh nhất Mộng Hồi, cũng dựa vào Nguyệt Ảnh Mê Mộng, người luôn không muốn dương danh. Nhưng không dương danh không phải là không lập danh, thời gian dài, ai cũng biết đại cao thủ hạng nhất hạng nhì trong Mộng Hồi này, thậm chí danh hào của đám Tử Huyễn Nguyệt, Mèo Không Ăn Cá theo y vào hội, cũng đã vượt xa Truy Nhật.
Truy Nhật là cao thủ, nhưng không phải thiên tài, càng không phải siêu cấp thiên tài như Nguyệt Ảnh Mê Mộng và Bích Huyết Hàn.
Thế nhưng, tại Mộng Hồi mây mưa thất thường, hai đại cao thủ đứng đầu bảng lại cùng một ngày song song từ bỏ nhân vật, trong lúc nhất thời gian hồ rung chuyển, lời đồn vô căn cứ xuất hiện liên tiếp.
Tại trò chơi này, bị giết sẽ tụt cấp cùng rớt tiền bạc trang bị. Có thể bị tẩy bạch, nhưng sẽ không bị xóa nhân vật. Tài khoản của mỗi người chỉ có một, tựa như giấy căn cước, muốn từ bỏ nhân vật chỉ có hai cách, một là giá trị tội ác đạt trên mức giới giạn, tức ở trạng thái hồng danh giết một ngàn người trở lên, hệ thống trực tiếp khóa nhân vật; mà cách thứ hai, chính là tế lô.
Tẩy bạch: nhân vật trở về level 0.
Trạng thái hồng danh: khi chủ động tấn công người chơi khác, tên sẽ chuyển đỏ.
Tế lô: nghi thức cúng tế lò luyện.
…………………………………………………………………………..
“Huyễn, giúp ta đúc một thanh kiếm tốt nhất trên đời.” Nguyệt Ảnh Mê Mộng thản nhiên nói.
Tử Huyễn Nguyệt đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lời nói cùng vẻ mặt khi đó của Nguyệt Ảnh Mê Mộng.
Bình tĩnh như thế, không chút oán hận lẫn bi thương, giống như chỉ là trần thuật một câu thỉnh cầu bình thường.
Chỉ vì một câu nói bình tĩnh này của Nguyệt Ảnh Mê Mộng, Tử Huyễn Nguyệt vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu tiến hành một thực nghiệm xưa nay chưa từng có trong Mộng Hồi Cổ Triều, đúc thần kiếm.
Trong Mộng Hồi Cổ Triều, cấp bậc vũ khí trang chia làm bạch, hồng, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử, tiên khí, thần khí, mỗi một loại lại chia thành phổ thông, ưu lương, trác việt, truyền thuyết (tức cấp S), thượng cổ truyền thuyết (tức cấp SS). Tượng sư vũ khí cấp cao đã có một tỷ lệ ổn định có thể đúc vũ khí tử sắc, nếu tìm được quặng Thiên Địa Linh, hợp với Khoáng Thế Chi Pháp, cũng có thể đúc ra tiên khí. Mà đúc thần khí, yêu cầu tâm huyết đêm ngày của tông sư vũ khí, yêu cầu thiên thời địa lợi cùng nhân hòa, ngoài khoáng thạch chứa cực nhiều Thiên Địa Linh Khí, còn phải dùng thiên hỏa đúc, thiên thủy ngâm, thiên lôi rèn. Cho dù như thế, phạm vi đúc được hệ thống công bố vẫn là “Không phải trạng thái đặc biệt, thần khí đúc ra là cấp bậc phổ thông.” Cho nên so với vất vả đúc, còn không bằng đi làm nhiệm vụ, mặc dù nhiệm vụ thần khí đều hết sức gian nan, nhưng chí ít còn có hy vọng được thần khí ưu lương trở lên.
Mà có được một thanh thần khí, chính là nguyện vọng sớm nhớ chiều mong của rất nhiều cao thủ. Nhưng thần khí lại dễ có được thế sao?
Trước mắt thần khí trong Mộng Hồi chỉ có rải rác mấy thanh, mà thần khí cấp bậc truyền thuyết hầu như không có, thần khí nổi danh nhất không ngoài thần khí trác việt của Bích Huyết Hàn —— Thần phiến Ngọa Long, trừ cái đó ra là thần khí ưu lương của Nguyệt Ảnh Mê Mộng —— Thần kiếm Long Uyên.
Đây cũng là một minh chứng cho việc hai người có thể đứng ở đỉnh Mộng Hồi Cổ Triều.
Mặc dù đứng ở nơi cao xử bất thắng hàn đều không phải mong muốn của hai người, ít nhất không phải mong muốn của Nguyệt Ảnh Mê Mộng.
Cao xử bất thắng hàn: nơi cao không tránh được gió lạnh, chỉ sự cô đơn tịch mịch khi đứng địa vị cao.
“Kỳ thật thần khí cấp cao cũng không phải đúc không thành,” Nguyệt nhàn nhạt trần thuật một sự thật, “Chỉ có điều thiên hạ này tông sư vũ khí ít lại càng ít, mà điều kiện rèn cao cấp thần khí hà khắc, xác xuất thành công lại ít, đương nhiên không ai muốn thử.”
“Kỳ thật ta rất muốn nói ngươi không cần để ý hắn.” Tử Huyễn Nguyệt chỉ ở trước mặt rất ít người mới nói nhiều như vậy, Nguyệt không cần nghi ngờ là một trong những người đó.
“Không sao cả, ta cũng chán rồi.” Nguyệt vén tóc đen trên trán, nhàn nhạt cười, “Có đôi khi ta nghĩ, thật là ta đang chơi trò chơi? Hay là trò chơi đang đùa ta?”
“Giáo vụ nặng nề, danh vọng vô nghĩa, còn có đố kỵ từ người đã từng là bằng hữu tốt, nếu trò chơi đã không khiến ta vui vẻ, vậy tại sao ta phải tiếp tục lấy thân phận Nguyệt Ảnh Mê Mộng chơi tiếp?” Nguyệt vuốt ve ái kiếm của mình, thần khí sau khi trói buộc không thể rơi xuống không thể giao dịch, cho nên muốn tạm biệt, cám ơn ngươi đã theo ta khoảng thời gian dài như vậy.
“Muốn thần khí thì tự mình đi tìm a! Dựa vào cái gì bắt ngươi đi! Rõ ràng là muốn dùng nhiệm vụ không thể thực hiện này loại trừ ngươi!” Tử Huyễn Nguyệt khó có được phẫn nộ.
“Không sao cả.” Vẻ mặt Nguyệt hờ hững trước sau như một, “Dù sao thân phận này ta đã không cần.”
“Vậy còn chúng ta? Vì Truy Nhật hắn, ngươi ngay cả bang hội huynh đệ chúng ta cũng không cần?” Tử Huyễn Nguyệt nhíu mày.
“Nếu là huynh đệ, cho dù ta không phải Nguyệt Ảnh Mê Mộng cũng vẫn là huynh đệ đúng không?” Trong nụ cười của Nguyệt mang theo một sự tín nhiệm vô pháp ngôn dụ.
Vô pháp ngôn dụ: không có cách diễn tả bằng lời.
“Ai, thua người rồi.” Tử Huyễn Nguyệt cảm thấy có loại cảm giác thất bại, bất đắc dĩ bắt đầu đúc kiếm. Mặc dù xác xuất thành công không cao, nhưng nếu Nguyệt tín nhiệm nàng, vậy nàng tuyệt đối không thể phản bội phần tin cậy này, nàng và người nào đó không giống nhau.
Quá trình đúc kiếm gian khổ như thế, nhưng dùng lời miêu tả chỉ có vài câu ít ỏi. Nguyệt Ảnh Mê Mộng từ ngũ đại danh sơn khai thác Thiết Tinh, lại từ thiên địa tứ phương thu thập Kim Anh. Sau đó Tử Huyễn Nguyệt tuyển thiên thời, chọn địa lợi, chờ âm hương hòa hợp, nhật nguyệt cùng tỏa sáng, chính là lúc khai lô đúc kiếm.
Bọn họ chọn nơi đúc kiếm, ở miệng núi lửa Trường Bạch Sơn. Dẫn lửa dung nham, lấy nước tuyết Thiên Sơn, trên Hắc Huyền Thiết Thạch ngàn năm chôn giấu sâu trong tuyết tạo khuôn chuẩn bị rèn đúc.
Thiết Tinh, Kim Anh trong tự nhiên nung ở nhiệt độ cao chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng vẫn không hòa tan. Tử Huyễn Nguyệt lau mồ hôi, xem ra thần khí ở Mộng Hồi này quả nhiên không phải dễ dàng để người đúc thành như vậy,
“Đến lúc rồi.” Tử Huyễn Nguyệt cố hết sức làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, mặc dù hiện trong lòng nàng mãnh liệt cuộn trào.
Nguyệt cười cười, cỡi Long Uyên bên hông, ném vào trong lô.
Một trong những khía cạnh chính khi đúc thần khí cấp cao, dùng thần khí làm dẫn, nếu thành công, sẽ làm ra thần khí tất nhiên so với thần khí làm dẫn cấp bậc cao hơn, mà nếu thất bại, thần khí làm dẫn trực tiếp biến mất.
Thử hỏi, có ai sẽ dùng đồ quý giá như thế đánh cuộc vào một việc không rõ? Phải biết rằng cho dù là thần khí phổ thông cũng đã là của quý thế gian.
Bảo kiếm chìm nổi trong dung nham, cùng Thiết Tinh, Kim Anh giống nhau không bị nóng chảy.
“Ngươi thật sự quyết định như vậy?” Tử Huyễn Nguyệt xác định lần nữa, mặc dù trong lòng nàng đã sớm biết đáp án.
“Ngày trước Can Tương, Mạc Tà tuẫn kiếm đúc ra tuyệt thế song kiếm thư hùng, không biết sinh mệnh Nguyệt Ảnh Mê Mộng ta có thể đúc ra kiếm tốt gì.” Lời vừa nói, Nguyệt nhẹ nhàng từ trên vách đá lô đúc kiếm cao vút nhảy xuống.
Can Tương, Mạc Tà là hai vợ chồng đúc kiếm TQ cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô.
Tuẫn kiếm: chết theo kiếm.
Song kiếm thư hùng: thư: con mái, hùng: con trống, hay còn gọi là cặp kiếm âm dương, khi dùng chung sẽ phát huy hết năng lực.
Hệ thống thông báo: “Vẫn thân tuẫn kiếm, tính năng kiếm…”
Hệ thống thông báo: “Vẫn thân tuẫn kiếm, xác nhận năng lực thân phận, tỉ lệ thành công đúc kiếm tăng lên…”
Hệ thống thông báo: “Vẫn thân tuẫn kiếm, cấp bậc kiếm tăng lên… truyền thuyết…”
Cho dù lúc tế lô, cảm giác đau chỉ có 10%, nhưng loại thống khổ toàn thân bị đốt cháy này, vẫn khiến người ta không thể nào chịu được, nhưng Nguyệt biết mình không rơi lệ. Bí quyết đúc nâng cao tính năng thần khí, vẫn thân tuẫn lô… Lại sẽ có người nào vì một thanh vũ khí mà tổn hại bản thân dốc sức toàn bộ?
“Không thể khóc, trước tiên phải hoàn thành thanh kiếm mới được.” Tử Huyễn Nguyệt hơi giật mình nhìn ánh sáng bảy màu tràn đầy trong lô, thủy lô chậm rãi chảy vào khuôn kiếm.
“Thiên Hàng Thánh Lôi!” Tử Huyễn Nguyệt giơ cao Thiên Chiếu kính.
Cái gọi là thần khí nhất định phải trời rèn ra, cho nên không thể dùng phương thức chế tạo bình thường.
Có phải do đau buồn không ngừng tăng lên khiến pháp lực Tử Huyễn Nguyệt tăng mạnh, một lôi quang khổng lồ bao phủ toàn bộ đỉnh núi. Tử Huyễn Nguyệt chỉ nghe “xì” một tiếng, đợi lôi quang tan đi, nhìn thấy nước tuyết đầy trời như dòng thác chảy xiết gột rửa thân kiếm, một thanh kiếm tự định hình như thế.
Một đoàn ánh sáng chói chang nở rộ như đóa phù dung nổi trên mặt nước ung dung mà thanh liệt, hoa văn trên chuôi kiếm như tinh tú chuyển động lấp lánh quang mang thâm thúy, thân kiếm, một khối dương quang như dòng nước trong vắt tràn qua ao đầm thong dong mà chậm rãi, mà mũi kiếm thẳng đứng như vách núi ngàn trượng cao thượng nguy nga… Tử Huyễn Nguyệt không biết nên vui cười hay rơi lệ…
“Nguyệt… thành công… thành công… là truyền thuyết… lại một truyền thuyết…”
“Nguyệt… ngươi đến lúc cuối cùng… vẫn là truyền thuyết…”