Thời điểm Trịnh Thái thú tỉnh lại, trong phủ ngoài phủ đã loạn thành một đống.
Bên gáy nhức mỏi, trong ngực một cỗ trọc khí tán loạn, huyệt Thái dương sưng lên khiến cho đầu óc đau đến tưởng vỡ ra, cả người đều là cảm giác phản ứng khó chịu sau khi say. Trịnh Thái thú day thái dương, nghe thấy bên ngoài tiếng lao xao ồn ào, sắc mặt càng đen lại: “Ở bên ngoài nháo cái gì? Người đâu tiến vào!”
“Lão gia!” Hoàng thị xách váy khóc sướt mướt mà chạy vào, sau lưng còn một đám hộ viện cùng người hầu đi theo “Mới vừa rồi, thiếp ở trong phòng chải đầu, không ngờ bị tặc nhân đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại nhìn thấy hắn hành động lén lút, e sợ hắn hại đến lão gia, vội vàng hô hoán gọi người đuổi theo. Ngài… ngài có sao không?”
Trịnh Thái thú vốn có chút không kiên nhẫn, nghe vậy trái lại giật mình tỉnh táo. Đầu tiên là nhớ tới cuộc trò chuyện kinh tâm động phách cùng “Sở Tích Vi”, ngay sau đó liền theo bản năng sờ tay vào ngực, đồ vật nguyên bản vẫn mang bên người đã không còn bóng dáng.
Trịnh Thái thú sau lưng mồ hôi lạnh nhất thời ướt đẫm quần áo.
Trong ngực hắn không để nhiều đồ vật. Một là lệnh bài của chính mình, hai là mớ ngân phiếu kếch xù hồi tối này cùng đám quyền quý phú thương uống rượu nhận lấy. Lúc ấy ăn uống linh đình chè chén say sưa, hắn đáp ứng cấp cho những người này một chút tiện nghi.
Nhưng mà sau chầu rượu hồi phủ đột nhiên gặp lại cố nhân, vui giận hoảng sợ đều đầy ắp trong lòng. Trịnh Thái thú có thể an ổn ngồi trên cái ghế này ở Già Lam thành ngần ấy năm, dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc dễ tin. Nhưng mà đối phương lời nói sắc bén, từng bước tính toán cẩn thận, từ tư tình đến đại cục, uy hiếp cùng lợi dụ cũng bày ra, từng câu đều chọc vào chỗ mịt mờ nhất trong lòng hắn. Trịnh Thái thú biết rõ con đường phía trước có bẫy rập, vẫn là bị dẫn đi vào, chỉ có thể nghĩ trước tiên đáp ứng sự tình, quay đầu sẽ tính toán lại.
Hắn không ngờ tới hành động nhìn như cẩn thận của mình, đã bị đối phương nhìn thấu. Người nọ cầm đi ngân phiếu cùng lệnh bài, chưa nói đến việc tố cáo lên thượng cấp, chỉ cần âm thầm cũng đã có thể làm rất nhiều tác động, hơi không cẩn thận, chỉ sợ hắn sẽ lật thuyền trong mương.
Nếu người kia thật sự là Sở Nghiêu, Trịnh Thái thú dĩ nhiên không có lựa chọn nào khác; Cho dù không phải là Sở Nghiêu, hắn cũng không có đường lui.
Hoàng thị thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, hình như có chút sợ, nhẹ giọng kêu: “Lão gia…”
“Nếu biết có tặc nhân, còn ở nơi này lề mề cái gì? Nhanh chóng truy đuổi!” Trịnh Thái thú phục hồi tinh thần, đem tâm trấn tĩnh lại, nổi giận nói “Lệnh toàn thành giới nghiêm cho ta, đến từng nhà mà điều tra, phát hiện người khả nghi đều bắt lấy! Đám chán sống này đám động đến mệnh quan triều đình, quả nhiên là không xem vương pháp ra gì sao?!”
“Dạ!” Thủ hạ đều bị khí thế đột nhiên bùng phát của hắn làm khiếp sợ, sau khi kinh ngạc một khắc liền nhanh chóng cúi đầu lĩnh mệnh, nối đuôi nhau mà đi ra.
Hoàng thị bị hắn làm sợ tới mức thân thể run lên, cũng may rất nhanh ổn định lại, lấy xuống một chiếc áo choàng khoác lên người Trịnh Thái thú, rơi lệ nói: “Đêm lạnh gió lớn, lão gia cho dù muốn làm cái gì, đều phải bảo trọng thân thể.”
Áo lụa cẩm bào chắn đi gió lạnh thổi vào phòng, thân thể Trịnh Thái thú ấm lên, trong lòng cũng dịu lại chút. Hắn cúi đầu nhìn phụ nhân đoan trang nhu thuận bên người, bỗng nhiên nói: “Phu nhân, ngươi theo ta mấy năm nay, có từng oán cái gì không?”
Hoàng thị cả kinh, ngẩng đầu lên nói: “Lão gia vì sao nói thế? Thiếp bất quá là nữ nhân gia đình thương buôn tầm thường, nếu không được lão gia rủ mắt nhìn đến, cũng có thể đã bị gả cho người thô bỉ, nào có phú quý hôm nay? Lão gia đối đãi với thiếp trước giờ vô cùng tốt. Thiếp chỉ hận không thể sinh con đẻ cái cho lão gia, vì Trịnh gia khai chi tán diệp, không còn muốn gì khác nữa.”
Trịnh Thái thú trong lòng thỏa mãn, nói: “Lân nhi tối nay, là theo người nào đi uống rượu?”
Trịnh Lân chính là con trai độc nhất của Trịnh Thái thú. Hoàng thị nghĩ nghĩ, nói: “Là con trai chủ nhân hiệu buôn Khánh Long trong thành đãi khách, mời vài đệ tử phú thương cùng công tử quyền quý, bao hết Khoái Lục các uống rượu nghe hát.”
“Hiệu buôn Khánh Long …” Trịnh Thái thú nheo mắt “Ta nhớ rõ, nơi đó là chuyên buôn bán ngoại thương?”
“Cũng không hẳn thế. Không quản là hương liệu Tây Vực, hải sản Đông cảnh, thậm chí dược liệu cùng da thuộc của Bắc Man, tơ lụa cùng châu ngọc miền Nam, đều là mặt hàng thượng đẳng, bất quá…”
Trịnh Thái thú hỏi: “Bất quá cái gì?”
Hoàng thị có chút khó xử, nói: “Có thể là thiếp là xuất thân từ gia đình buôn bán, luôn cảm thấy nhà đó chào giá khá cao, cố tình hàng hóa của họ đều là độc đáo, chưa bao giờ thiếu người bỏ tiền mua. Ngay cả không có người mua cũng không hạ giá, trái lại bán cho người giá cao đầu cơ trục lợi, khiến cho những gì liên quan đến hàng hóa đó đều tăng vọt… Bất quá, nghe nói mấy năm gần đây thế đạo không tốt, những hiệu buôn cũng kinh doanh không thuận lợi. Hiệu buôn Khánh Long có thể từ trong tay ngoại thương mua được mấy thứ này, lại vận chuyển đến đây mà bán, cũng là thủ đoạn làm ăn hiếm thấy. Nhưng mà nghĩ đến sức người sức của phải bỏ ra cho mấy thứ đồ này cũng không thể khinh thường, nâng giá lên cao cũng hợp tình hợp lý, xem như là cái nhìn của thiếp nông cạn.”
Trịnh Thái thú tinh tế nghe nàng nói xong, sắc mặt chưa biến, ánh mắt lại trầm xuống. Nếu mà có hảo hữu trước kia của hắn tại đây, liền biết rõ đây là bộ dáng giận hận của Trịnh Trường Thanh.
Ác ý nâng giá, cấu kết ngoại thương, hành tẩu tứ phương, kết giao với kẻ cầm quyền … Hoàng thị là thân phận phụ nhân chỉ nhìn đến mặt ngoài, hắn lại từ một chuyện này khui ra càng nhiều thứ.
“Ta phái người gọi Lân nhi về. Đã gần đến tuổi nhược quán, mà còn văn không được võ không xong, sao có thể mặc kệ như thế được?” Trịnh Thái thú hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhẹ phủ qua tóc Hoàng thị “Ta ngày thường công vụ quấn thân, không có thời gian trông chừng nội phủ, người này… còn phải nhờ phu nhân để bụng, nghiêm túc quản giáo.”
Hoàng thị nghe vậy, nhu thuận mà cúi đầu đáp: “Thiếp biết, ngày mai liền sai người đi trong thành tìm kiếm văn võ tiên sinh, nhất định không phụ việc lão gia phó thác.”
Trịnh Thái thú gật đầu, lúc này mới gỡ xuống bảo kiếm đã treo ở trên tường một thời gian dài, nâng bước đi ra khỏi cửa.
Hoàng thị chờ hắn đi xa, lúc này mới xoay người đi đến chiếc đàn sau án, ngón tay lướt trên dây không thành làn điệu. Nàng nín thở chờ giây lát, sau cửa sổ bỗng nhiên truyền đến ba tiếng gõ nhẹ nhàng, một dài hai ngắn.
Nàng đi đến trước cửa sổ, đem ngân phiếu cùng lệnh bài giấu kín trong tay áo quẳng ra ngoài, đè thấp thanh âm: “Phái người đi thăm dò ngân phiếu này là từ chỗ nào đến, những người có liên quan đều phải theo dõi… Nhanh chóng tìm ‘Khôn Thập Cửu’, chọn ra mười tám người, phân tán đi sáu thành, hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Ngoài cửa sổ truyền đến ba nhịp, hai dài một ngắn. Ngân phiếu cùng lệnh bài đều thu vào trong tay người tới. Liền nghe một tiếng loạt xoạt nhỏ, giống như một con quạ đen sì từ trên cây tùng bay lên, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Hoàng thị chậm rãi ngồi trở lại trước gương bàn trang điểm. Trong phòng ánh nến chập chờn hắt lên mặt, tựa như trong lòng nàng lúc này bốn bề dậy sóng.
Nàng không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy Sở Nghiêu, không ngờ tới đối phương lại mang đến tin tức nguy cấp như thế, càng không ngờ tới… y sẽ lựa chọn như vậy.
Tin cũng thế, không tin cũng thế, hiện tại đều là tên đã trên dây không thể không bắn đi. Nàng thà rằng mạo hiểm triển khai hành động, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ bất cứ sai lầm sơ sót nào xuất hiện tại thời khắc rối loạn này. Nếu không một khi xảy ra sự việc, chính là sinh linh đồ thán, biên giới thất thủ, không một ai đảm đương nổi.
Hoàng thị luôn cảnh giác, mấy ngày gần đây nhận thấy quanh phủ đệ có người rình mò. Nàng vì che giấu tung tích không dám đả thảo kinh xà, âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ không đến thời điểm mấu chốt không được tới gần, chính mình cũng giảm bớt liên lạc với bọn họ. Nhưng mà như vậy tin tức khó tránh khỏi chậm trễ. Tối nay có Sở Nghiêu lấy thân là mồi dẫn đám người nhìn trộm đi, Trịnh Thái thú lại bị bức tới nơi đầu sóng ngọn gió quyết định lần nữa đứng dậy, trước mắt giới nghiêm toàn thành, thuộc hạ của nàng rốt cuộc cũng có thể động tay động chân, nhân cơ hội mượn đao đem đám chuột nhắt đó từ trong hang lôi đi ra, toàn bộ chém giết, ít nhất là dọn sạch con đường phía trước cho hành động tiếp theo.
Tâm cơ thủ đoạn như thế, cho dù Lược Ảnh vệ một lòng trung với thiên tử, Hoàng thị không thể không thừa nhận, đứa con của phản vương ly tán đã nhiều năm nay đã khác xưa, không còn thấy bóng dáng chật vật năm đó khi bị nàng phụng mệnh dẫn người đuổi ra khỏi thành, hiện tại trầm lãnh quả quyết không thua sư phụ của hắn… vị Cố Thống lĩnh phụ tá Tân đế, khởi động lại Lược Ảnh vệ kia.
Nhớ tới tin tức về một trường huyết chiến tại Kinh Hàn quan kia, Hoàng thị khe khẽ thở dài, dấu đi cực kỳ bi ai tiếc hận, lại bắt đầu suy tính tình hình sắp tới.
Nếu kế của Sở Nghiêu thành công, tối nay ám cọc của Táng Hồn cung cho dù không bị một lưới bắt hết, cũng phải đại thương nguyên khí. Về phần con người Trịnh Thái thú này, nàng theo hắn bốn năm, không đến mức biết đến gốc rễ, rốt cuộc cũng có chút thấu hiểu. Vì lần này ngay cả Sở Nghiêu đều không dò ra được đối phương có tâm phản, chỉ có bất bình trong lòng, ếch ngồi đáy giếng; Xem ra hắn đích xác cũng nên chỉnh hợp tin tức trong sáu thành báo lên cho Thánh giá, không để oán hận chất chứa thành cừu, cũng không để máu nóng lòng son trở nên lạnh lẽo.
Hoàng thị đối gương nhìn chính mình phát ngốc một lát, lại cầm lấy một hộp son môi mới mua, bên trong màu đỏ diễm lệ, chính là đẹp như độc xà sặc sỡ.
Trong son trộn lẫn độc dược vô sắc vô vị. Trịnh Thái thú mặc dù bạc tình lại ưa thích trăng hoa, Hoàng thị vốn là nhìn hắn cùng người hiềm nghi lui tới thường xuyên, chuẩn bị lấy vật ấy thần không biết quỷ không hay mà đoạt tính mạng của hắn, tránh cho Già Lam thành rơi vào tay kẻ gây rối, hiện tại xem ra cũng không cần phải bí quá hoá liều.
Nàng đem son môi nắm trong lòng bàn tay, đối gương mỉm cười, lại là bộ dáng phu nhân quan gia đoan trang hiền thục.
Hãy cứ để xem hành động lúc này của Trịnh Thái thú như thế nào. Nếu thành thì đều đại hoan hỉ; Nếu không thành, có con trai độc nhất của hắn nơi tay, lại có tiếp viện của Thiên kinh, hết thảy cũng còn kịp.
Bên này mạch nước ngầm cuồn cuộn trong nội phủ Thái thú, bên kia trên con phố hẻo lánh phong vân đột biến.
Ngụy Trường Quân lời nói vừa thốt ra, hai bên nóc nhà liền nhô lên mấy bóng đen, giương cung lắp tên, mũi nhọn lạnh lẽo nhắm ngay vào thân thể máu thịt phía dưới. Đoàn người Diệp Phù Sinh không nhiều lắm, trước mắt lại bị vây chặt, tựa hồ chỉ cần Ngụy Trường Quân ra lệnh một tiếng, bọn họ liền bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Ánh mắt Diệp Phù Sinh đảo nhanh qua những người này, cuối cùng dừng lại trên người Ngụy Trường Quân, ý tứ hàm xúc không rõ mà mỉm cười: “Mười bốn cung thủ áp trận, lại có Ngụy điện chủ tự mình mang mười sáu ‘Bách Túc’ động sát, để mắt đến chỉ có chín người bên này của Sở mỗ. Nói vậy ngày trước Quỷ Y của chúng ta ở trong thành gặp nạn, cũng là các hạ động tay đi.”
“Người Bách Quỷ môn làm việc biến hoá kỳ quái, Sở môn chủ càng là được cung chủ chúng ta khen ngợi không thôi, Ngụy mỗ sao dám khinh mạn?” Ngụy Trường Quân vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói “Hiện giờ tình thế bắt buộc, Ngụy mỗ cũng không muốn gây chiến. Chỉ cần Sở môn chủ không can thiệp việc này, dẫn người nhanh chóng rời khỏi Già Lam thành trở về Động Minh cốc, chúng ta tuyệt không làm khó dễ. Mà ngay cả chuyện của Quỷ Y, đợi lần này qua đi, Ngụy mỗ cũng nguyện bồi thường.”
“Người ta đều nói Táng Hồn cung Huyền Vũ điện chủ là một con rùa ngàn năm vững như bàn thạch, hôm nay vừa gặp, quả thực không sai.” Diệp Phù Sinh kéo kéo khóe miệng, cười nhạo “Ngươi vội vã để ta đi, thậm chí không ngại cúi thấp người, hẳn là không muốn gây náo loạn khiến kinh động thủ thành quân, bại lộ mưu đồ của Táng Hồn cung.”
Ngụy Trường Quân nói: “Sở môn chủ là người thông minh, nói vậy cũng có thể làm ra lựa chọn thông minh.”
“Đáng tiếc, Sở mỗ thứ nhất trong mắt không chấp nhận được hạt cát, thứ hai ghét nhất thứ chó Táng Hồn cung chặn đường.” Diệp Phù Sinh hất cằm lên “Ta đi hay ở, có quan hệ gì với ngươi đâu? Muốn động thủ? Đến!”
Lời còn chưa dứt, mũi tên xé gió bay ra. Diệp Phù Sinh lần này mang theo bên người chính là tám Bách Quỷ môn nhân y cẩn thận chọn lựa, bốn người chủ công đoạt mệnh, hai người thiện thủ áp trận, dư lại hai người khinh công thượng thừa, có thể vì đồng bạn che dấu. Bởi vậy khoảnh khắc mũi tên phóng tới, bọn họ cũng không bối rối, từng người thi triển tài năng đối địch.
Mũi tên bay tới liên tiếp, không buông tha những vị trí yếu hại quanh thân Diệp Phù Sinh, thế tên chính là phong tỏa đường lui trước sau của y. Mười bốn thanh thiết cung chính là có một nửa đều hướng đe doạ về phía y. Liền nghe Diệp Phù Sinh cười lạnh một tiếng, thân thể đồng thời ngửa ra sau, Đoạn Thủy đao leng keng ra khỏi vỏ. Khi thân hình xoay trở lại liền là một thế “Du Long” quét ngang mà ra, nhưng không phải là đánh rơi mũi tên, mà là cổ tay xoay chuyển dùng chữ ‘Niêm’ trong “Niêm hoa” quyết, nội kình truyền vào lưỡi đao. Một thế kéo này khiến mũi tên thuận thế xoay chuyển. Ngay sau đó kình lực chấn động nghịch thế mà quay ngược lại, bay vụt về hướng cung thủ trên nóc nhà bên phải!
Khoảng khắc bảy tên cung thủ trên nóc nhà bên phải tránh né những mũi tên này, tám gã thủ hạ phía sau Diệp Phù Sinh đã phân tán ra, hai người làm một tổ đối mặt với mười sáu tên “Bách Túc” do Ngụy Trường Quân mang đến, mạnh mẽ chia tách chiến cuộc.
Ngụy Trường Quân nhướng mày, trở tay rút ra trọng kiếm. Ngay lúc Diệp Phù Sinh quét những mũi tên đồng thời xông tới, kiếm thế như thái sơn áp đỉnh, hướng đỉnh đầu y bổ xuống!
Một kiếm này rất nặng, ra tay lại nhanh như lôi đình, nửa điểm không thấy vụng về, có thể thấy nội lực khinh công của Ngụy Trường Quân đều lợi hại, cử trọng nhược khinh như thường. Theo hắn phỏng chừng, đối phương cho dù có thể tránh khỏi nơi yếu hại, cũng nhất định bị một kiếm này bổ trúng đầu vai, nửa xương bả vai đều phải đương trường chém gãy.
Hắn cũng đích xác như nguyện, chém xuống thiên linh cái Diệp Phù Sinh. Nhưng mà thế như chẻ tre từ trên đầu vẫn tiếp tục trượt xuống: kiếm mặc dù chém xuống, lại không bổ trúng huyết nhục, chỉ vừa kịp chém vuốt theo một cái tàn ảnh.
Diệp Phù Sinh đã nương cơ hội này xoay người nhảy lên nóc nhà bên trái. Hai mươi năm khổ luyện Kinh Hồng quyết khiến cho khinh công thân pháp của y đã nhanh đến bất khả tư nghị. Lúc này y dùng toàn lực thi triển, khiến ngay cả Ngụy Trường Quân cũng nhìn không ra. Nhưng mà chỉ hơn kém trong giây lát, đã phân ra cao thấp rõ ràng!
Trên trời ánh trăng lạnh lẽo, ánh mắt Diệp Phù Sinh mang sát ý, trong mắt phản chiếu thân ảnh cung thủ đang ở trên nóc nhà, từ người thứ nhất đến người thứ bảy, từng động tác đến vẻ mặt, không một ai không bị y thu vào mắt ghi vào lòng.
Cung tiễn tiện cho tấn công tầm xa mà lại bất lợi khi cận chiến. Khoảng khắc nhìn thấy Diệp Phù Sinh đi lên, bảy tên cung thủ đã rút ra đoản chủy bên hông, bảy người bước chân đạp một cái phân tán ra, từ ba mặt hướng về phía Diệp Phù Sinh vây đánh lại. Bảy tên cung thủ phía nóc nhà đối diện quay lại giương cung cài tên, đầu mũi tên lạnh lẽo hướng thẳng đến Diệp Phù Sinh, vừa áp trận, cũng vừa là uy hiếp.
Ngụy Trường Quân cũng xoay người nhảy lên, hai tay cẩn thận toàn lực chém đến. Lần này hắn may mắn không chém phải tàn ảnh, mà chỉ chém rơi một mảnh góc áo nhỏ, cả người Diệp Phù Sinh cùng đao đều đã ở ngoài bảy bước.
Đoạn Thủy đao ở trong tay y xoay chuyển, như ngón tay nối dài trên cánh tay, Diệp Phù Sinh thân pháp thi triển, giống như chia ra làm bảy, đao cũng biến thành bảy thanh. Bảy người vây quanh y đồng thời nhìn thấy một ánh đao lóe lên, tựa như Kinh Hồng Lược Ảnh đảo mắt xé gió phóng tới, vậy mà so với bảy mũi tên liên tiếp rời cung của bọn hắn vừa rồi lại nhanh hơn ba phần!
Một đao kia không thể tiếp! Suy nghĩ này cùng một lúc ở trong lòng bảy người thoáng hiện lên, bọn họ cũng đồng thời nghiêng người tránh né. Hai người bên trái chợt nghe một tiếng leng keng giòn vang, lưỡi đao trong tay chấn động, chính là từ giữa gãy ngang, hỏa hoa văng khắp nơi.
Đồng thời văng ra khắp nơi còn có huyết hoa.
Năm người còn lại hoảng sợ nhìn thấy, khoảnh khắc hai người kia gãy đao, chỗ cổ máu tươi cũng phun ra tung toé, hai thủ cấp còn mang theo máu nóng bay lên không trung, nhưng bọn họ lại cũng không nhìn thấy người động thủ lẫn thanh đao giết người.
Người ở nơi nào? Đao ở nơi nào? Kinh hoảng mới vừa hiện lên trong lòng, một người theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn về phía sau. Không ngờ vừa quay đầu, cổ họng liền chợt lạnh – Diệp Phù Sinh không biết từ khi nào đã đến phía sau hắn, một đao lặng yên dán lên cổ, chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển chính là cắt ngang yết hầu, thanh đao lạnh lẽo liền đẫm máu.
Trong nháy mắt ba người đã chết. Ngụy Trường Quân rốt cuộc đuổi tới, ánh mắt đảo qua, bốn người còn lại từ trong kinh hoảng phục hồi lại tinh thần, từ bốn phương đồng thời đánh tới, hắn cũng đạp dưới chân một cái nhảy lên giữa không trung, đột nhiên kiếm thế trầm xuống, áp lực đè xuống thiên linh cái Diệp Phù Sinh!
Hai đao tấn công thân trên, hai đao chém dưới chân, một trên một dưới phong kín đường lui, trên đỉnh đầu lại có Ngụy Trường Quân kiếm thế bức người, kiếm phong chưa đến, kình phong đã ép tới không thở nổi.
Tóc cùng quần áo Diệp Phù Sinh bị kình phong thổi đến bay tán loạn, ánh mắt của y phát lạnh. Trước lúc bốn phía đều bị phong kín tính đúng thời cơ, Đoạn Thủy đao nghịch thế mà lên che ngang đỉnh đầu, không chỉ vững vàng tiếp nhận một kiếm của Ngụy Trường Quân, còn đem trọng tâm dời qua chân phải, thân thể dưới sức nặng ngàn quân áp xuống, linh hoạt xoay chuyển, khiến cho lưỡi đao của Ngụy Trường Quân cũng thuận thế chuyển một vòng. Bốn thanh đao sau ập tới, sượt qua bên cạnh y, toàn thân có thêm bốn vết máu, nhưng cũng không chạm đến gân cốt.
Diệp Phù Sinh dùng tứ lạng bạt thiên cân, trên thực tế cũng không dễ dàng. Chỗ chân phải y đứng vết nứt lan tràn, chịu kình lực ngàn quân. Nội lực Ngụy Trường Quân mạnh mẽ so với Hách Liên Ngự không kém mấy, cường ngạnh tiếp nhận một kiếm này khiến cho Diệp Phù Sinh phế phủ đều chấn động, huyết khí nảy lên cổ họng, lại bị y bất động thanh sắc mà nuốt trở xuống.
Y tránh được một hồi phối hợp này, ánh mắt Ngụy Trường Quân nhíu lại, lại thêm dư lực khiến hắn khó ngăn chặn. Bốn người còn lại liếc nhau, bốn đao lần thứ hai từ bốn phía đánh tới, lúc này đây nhắm ngay ngực, bụng, hông, thắt lưng, mắt thấy liền muốn đem người đâm xuyên thành tám cái lỗ máu!
Diệp Phù Sinh vào giờ khắc này lại đột nhiên triệt tay.
Y xuất chiêu nguyên bản đã lưu lực, lần này liều mạng thoát khỏi lực đạo phản chấn từ Ngụy Trường Quân áp chế, tại thời khắc chỉ mành treo chuông y ngả người xuống, bốn thanh đao mất chính xác ở trên lưng y chồng lên nhau, một kiếm của Ngụy Trường Quân hạ xuống cũng nện trên bốn thanh đao này!
Kình lực mạnh mẽ vô song xuyên qua lưỡi đao chấn vào phế phủ. Diệp Phù Sinh lại nửa điểm không thấy trì trệ, Đoạn Thủy đao trong tay thuận thế cật lực chém ra, chính là một chiêu “Hoành Ba” sát khí cực nặng trong Kinh Hồng đao pháp!
Đoạn Thủy đao phong tựa như một con sóng hướng bốn phương tám hướng dồn dập mở ra. Dưới kiếm của Ngụy Trường Quân trống rỗng, Diệp Phù Sinh giống như cá chạch từ trong thiên la địa võng thoát thân. Đến lúc y cùng Ngụy Trường Quân đồng thời đứng lại, bốn người vây quanh mới hồi phục tinh thần, theo bản năng mà cúi đầu, nhìn thấy một vết máu thật sâu trên bụng chính mình.
“Hoành Ba” một đao nháy mắt giết bốn người. Bụng vốn mềm mại, lần này liền như bốn miếng đậu hũ bị mở ra, vết đao bằng phẳng không chút cong vẹo, máu lại như thế nào cũng không ngừng được, người liền suy sụp ngã xuống!
Diệp Phù Sinh khóe miệng tràn ra một đường máu, Ngụy Trường Quân cũng thế. Vừa rồi hai bên giằng co, một người đột nhiên triệt lực dĩ nhiên sẽ bị lực đạo trong ngoài phản chấn, nhưng Diệp Phù Sinh giảm lực đúng lúc, trong khi Ngụy Trường Quân kình lực chưa phát hết đã phản chấn quay về, cũng bị thương không nhẹ.
Ngụy Trường Quân liên tiếp khen ba tiếng: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Sở môn chủ quả thực thiếu niên anh hùng. Đao pháp hay! Khinh công tuyệt! Thủ đoạn giỏi!”
Thái dương rịn mồ hôi, Diệp Phù Sinh lại vẫn đứng vững vàng như cũ. Có y kiềm chế Ngụy Trường Quân, bảy tên cung thủ đối diện cũng không dám vọng động. Phía dưới tình hình chiến đấu đang hồi kịch liệt, nhân thủ Bách Quỷ môn tinh tuyển đi ra tuy rằng không chiếm ưu thế về số lượng, lại vào lúc này lấy một đấu hai thành thạo, trong lúc nhất thời đúng là đem bọn họ đều kéo lên trên đường.
Đao và kiếm đồng loạt giao phong, hai người đồng thời đưa hai tay còn lại một quyền một chưởng đụng vào nhau. Tay trái Diệp Phù Sinh bị Ngụy Trường Quân gắt gao vây trong năm ngón tay, dùng sức mạnh đến nỗi nghe được tiếng kêu “lắc cắc” kỳ quái!
Trên mặt Diệp Phù Sinh vẻ đau đớn chợt lóe qua. Ngụy Trường Quân cũng không nhiều lời, trọng kiếm nhân cơ hội gạt ra Đoạn Thủy đao, nâng đầu gối đá về hướng bụng y.
Ngay sau đó, Diệp Phù Sinh đạp dưới chân một cái, hết sức tránh được một đá này, thân thể đột nhiên lật qua, tay trái còn bị Ngụy Trường Quân nắm chặt giơ lên, không môn trước ngực lộ ra!
Cùng lúc đó, một người cung thủ trên nóc nhà đối diện đột nhiên buông dây. Mũi tên phá không mà bắn thẳng đến trước ngực Ngụy Trường Quân!
Biến cố này tới rất kinh người, cố tình giờ phút này phong thủy luân lưu chuyển. Ngụy Trường Quân bị Diệp Phù Sinh trở tay kiềm chế, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người hiểm hiểm tránh mũi tên, nhưng mà ngay sau đó ngực chợt lạnh, một đầu mũi đao đẫm máu từ phía sau lưng lộ ra.
Một đao kia của Diệp Phù Sinh nắm bắt thời cơ rất tinh, đối với phản ứng của hắn cực kỳ chuẩn xác, mà ngay cả góc độ ra tay cũng quá kỳ quỷ. Ngụy Trường Quân đến lúc đó mới bỗng nhiên cảm thấy, chuyện tối nay căn bản là một cái bẫy, mà Diệp Phù Sinh đem chính bản thân mình làm mồi, rốt cuộc chờ được hắn mắc câu.
Một đao xuyên qua người, thế đi chưa tuyệt. Diệp Phù Sinh tay trái tuy rằng tránh ra được, cũng đã bị vặn sai khớp. Y mặt không đổi sắc mà nắm chặt chuôi đao, đẩy Ngụy Trường Quân liên tiếp lùi lại mấy bước, thẳng đến góc mái nhà. Người sau đạp xuống nóc nhà tạm thời ổn định thân thể, nhưng mà trước ngực máu đỏ đã thấm ướt quần áo.
Một viên đạn tín hiệu xa xa phía sau hắn tung lên, ở giữa bầu trời đêm nổ tung một thành một pháo hoa màu đỏ tươi. Ánh sáng đậm màu rực rỡ tỏa xuống dưới, giống như muốn đem máu rửa sạch nhân gian một phen.
Cho dù không ngẩng đầu lên, Ngụy Trường Quân cũng nhận biết pháo hoa này – Tối nay trước khi xuất hành hắn đem đạn tín hiệu giao cho thủ hạ tâm phúc. Nếu không phải là việc cấp tốc, tuyệt đối sẽ không châm pháo hoa kinh động mọi người. Trước mắt chỉ có thể thuyết minh… cứ điểm bọn họ ẩn thân trong thành đã bại lộ, mà còn bị ngập đầu tai ương.
Diệp Phù Sinh thấp giọng nói: “Hiệu buôn Khánh Long hiện tại hẳn là bị thủ thành quân bao vây tiễu trừ. Nhân thủ phân tán bên ngoài có lẽ còn đan xen tỏa đi bốn phương, nhưng mà có thể bắt được Ngụy điện chủ đã đủ rồi… Lầu cao đã nghiêng, điện chủ là người thông minh, hà tất phải gàn bướng hồ đồ? Âm mưu quỷ kế cùng dị tộc, không khác bảo hổ lột da. Dừng cương trước bờ vực, quay đầu trước khi quá muộn!”
Ngụy Trường Quân muốn nói cái gì, nhưng mà lưỡi đao xuyên qua người, cho dù hắn ra sức tránh vào tim, nhưng cũng phá xương thương tổn đến phổi. Lúc này huyết khí dâng lên, máu trong người đều hướng miệng vết thương lao tới, hắn nửa chữ cũng nói không nên lời.
Bỗng nhiên Diệp Phù Sinh thấy một tia sáng trong mắt hắn, y không chút chần chừ mà rút đao lui về phía sau. Ngụy Trường Quân đúng là không để ý thương thế bản thân, đưa tay một kiếm đâm về phía y. Hai người khoảng cách quá gần, Diệp Phù Sinh tuy rằng tránh được kiếm phong, lại bị thân kiếm đánh thật mạnh vào ngực, kình lực thấu xương mà vào, một búng máu y đã nhịn từ lâu, rốt cục phun ra ngoài.
Lực đạo này khiến Diệp Phù Sinh rơi xuống khỏi mái nhà. Cũng may y phản ứng cực nhanh, liên tiếp lùi lại ba bước ổn định thân thể, ngẩng đầu lên nhìn, Ngụy Trường Quân đã bỏ chạy, chỉ vài cái lên xuống đã biến mất trong tầm mắt mọi người, để mặc hai bên giao chiến cùng mặt đất loang lổ vết máu.
Diệp Phù Sinh không đuổi theo. Không phải là không muốn đuổi, mà là đuổi không kịp.
Y đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, trước mắt có chút biến thành màu đen, tai ù ù, trong ngực khí huyết quay cuồng, trong đầu truyền đến đau đớn như bị châm chích. Đây là do sau khi y vọng động nội lực, “U mộng” không áp chế được nữa, độc tố đang ăn mòn tứ chi toàn thân.
Tên cung thủ tại thời khắc mấu chốt phản bội kia bấm tay lên môi huýt sáo, lại gọi ra vài bóng người nhảy vào chiến cuộc, chia sẻ áp lực cho tám người Bách Quỷ môn, chính mình thì phi thân xuống dừng ở bên người Diệp Phù Sinh, đỡ lấy thân thể y.
Mặt nạ bỏ xuống, lộ ra chính là gương mặt diễm lệ thê lương của Nhị nương, nàng đỡ cánh tay Diệp Phù Sinh: “Diệp… Chủ tử, không có việc gì chứ?”
“Phái người đuổi theo Ngụy Trường Quân. Hắn bị ta một đao xuyên thấu phế phủ, chạy không được xa, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Diệp Phù Sinh miễn cưỡng ngăn chặn khí huyết, may mắn là mặt nạ tinh xảo che đi khuôn mặt y lúc này so với mặt người chết còn khó nhìn hơn.
Nhị nương nhíu mày: “Những Táng Hồn cung sát thủ đó…”
“Tối nay náo loạn trận này, Trịnh Thái thú đã không còn đường lui. So với người khác hắn còn nóng lòng thu thập những sát thủ đó hơn cả. Mượn đao giết người cớ sao mà không làm?” Diệp Phù Sinh cười lạnh một tiếng “Già Lam thành đêm này qua đi, xem như tạm thời an toàn. Ngươi dẫn người nhớ giấu dấu vết cho kỹ, đừng để thời điểm này lộ ra.”
Nhị nương một chút liền hiểu, sắc mặt ngưng trọng, chần chờ một chút hỏi: “Vậy… Ngài thì sao?”
“Trịnh Thái thú bị bức đứng ra mặt, Minh Chúc đổ phường lại một phen đổ máu, Bách Quỷ môn nếu mà quá thoải mái, lúc sau sẽ càng phiền toái.” Diệp Phù Sinh nói chuyện cẩn thận, đem tin tức thân thế Sở Tích Vi, gút mắc cùng bộ hạ cũ Tĩnh Vương dấu đi, chỉ lấy ích lợi thế cục ra nói “Sáng sớm ngày mai, ta mang một đội nhân mã ra khỏi thành đi đến biên quan. Nếu mà bên kia xảy ra biến cố, chúng ta ở trong này làm nhiều bố trí gì đi nữa bất quá cũng là một hồi trò đùa.”
Thanh âm của y rất nhẹ, là dùng truyền âm nhập mật, cũng là thật sự không dư thừa khí lực mà nói lớn. Nhị nương nghe vậy trong lòng run sợ, nghe ra trong lời y tiềm tàng nguy cơ tứ phía, cũng nghe ra chuyến đi lần này cửu tử nhất sinh thế nào chưa biết.
Khuôn mặt nàng vốn đã tô vẽ đến thê lương, bỗng nhiên càng thêm bi thương vài phần.
Diệp Phù Sinh cực kỳ nhìn không được nữ nhân ở trước mặt rơi lệ, vốn là ngực đau, hiện tại đầu cũng càng đau, thở dài nói: “Nhị nương, ta còn chưa xảy ra việc gì, ngươi đừng có bày ra gương mặt khóc tang như vậy.”
“Thuộc hạ chỉ là nhớ tới một ít chuyện xưa.” Nhị nương giương mắt nhìn y “Tỷ muội ba người của ta khi còn bé lang thang thế gian, có người bất lương muốn bắt chúng ta bán cho thảo khấu, đại tỷ đã liều mạng cứu ta cùng tam muội, chính mình thì rơi vào độc thủ… Đến lúc sau tái kiến, nàng đã thành một đống xương tàn. Mấy năm nay, ta cùng với tam muội mỗi khi nhớ tới ngày đó khi ly biệt, bóng dáng đại tỷ ra sức che ở đầu hẻm, tựa như ác mộng quấn thân không thể tiêu tan.”
Diệp Phù Sinh không biết nàng vì cái gì lại nói ra chuyện xưa này, đành phải an ủi một câu: “Người đã ra đi, hiện giờ các ngươi sống đến rất tốt, nàng ở trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghỉ.”
“Thuộc hạ không phải nói chuyện phiếm này với ngài, mà là…” Nhị nương nhìn thẳng vào mắt y, thanh âm đè thấp “Có đôi khi ta cảm thấy, cùng với lúc trước đạp lên mạng đại tỷ để sống sót, chi bằng người chết kia là ta, hoặc là… cùng chết với nàng. Ngài… hiểu chưa?”
Thiên hạ sinh tử vô thường, họa phúc khó dò. Đôi khi người chết có ý nghĩa cảm thấy mỹ mãn, nhưng người còn sống sót lại khó có thể tiêu tan. Càng là tình thâm nghĩa trọng, liền càng khó bình tâm.
Diệp Phù Sinh rốt cục nghe hiểu ý ở ngoài lời của nàng. Cho dù trước mắt đã có chút hoa lên, nhưng vẫn thấy rõ khóe mắt nữ nhân này đỏ ửng cùng đôi môi mím lại thành một đường chỉ.
Trong lòng bỗng nhiên có một nơi nào đó mềm mại, bị hung hăng đâm một kim, không tính là đau, lại khiến y giật mình, nhớ tới một điểm bị chính mình xem nhẹ.
Trong lòng y tràn đầy ý nghĩ, trước khi lúc độc phát buông xuống, dùng hết tàn lực đổi lấy sự an toàn cho Sở Tích Vi là đã thỏa mãn. Nhưng mà từ đầu tới đuôi đây đều là việc y tự cho là đúng, không hề đứng ở lập trường của Sở Tích Vi cảm thụ qua.
Người kia đã không còn là hài tử chỉ biết khóc nháo lúc trước. Hắn đã là Sở Tích Vi chủ nhân chân chính của Bách Quỷ môn, tay nắm đại quyền, sinh tử chỉ trong một ý niệm.
Nếu mà Sở Tích Vi thật vất vả từ Vấn Thiện sơn thập diện mai phục mở đường máu phá vây trở lại Già Lam thành, phát hiện cô thành vẫn ở đó, cố nhân lại không còn, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Cái gọi là “chấp tử chi thủ”, không phải là một hồi trao đổi ta chết để ngươi sống, mà là hai người nắm tay nhau đến chết, thiên trường địa cửu, sinh tử không chia cách, hoạn nạn không thay đổi.
Diệp Phù Sinh hít thật sâu một hơi không khí rét lạnh, trong đầu mờ mịt chậm rãi thối lui, tràn ngập lo âu cùng cố chấp trong lòng trước đó, vào giờ khắc này cũng bị tạm thời áp chế.
“Nhị nương, ta rõ rồi.” Y mỉm cười, nâng tay áo lau đi vết máu trên đao, cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc phản chiếu trên lưỡi đao trắng như tuyết, tựa như đối gương nhìn người kia ở trên ngọn núi phía xa xôi “Biên quan tình thế phải làm, nhưng ta tất dùng hết toàn lực tuyệt không bỏ cuộc, chỉ đợi trần ai lạc định, giai đại vui mừng.”