Lý tướng quân trấn thủ Bắc Lĩnh Thập Tam Quan, là nhân tài trời ban, quân công hiển hách, là rường cột của Đại Lương. Phó tướng Triệu tiểu tướng quân, cũng là một vị tướng tài mới xuất hiện của Đại Lương, được người người ca ngợi là thiếu niên anh hùng.
Hai người này năm ngoái vẫn còn đáng tin cậy như một cây định hải thần châm, vậy mà năm nay cũng phải liên tiếp dâng tấu cầu viện, cho thấy tình thế nguy ngập đến nhường nào.
Thẩm Xác vì chuyện này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, lại thấy ta không nhiều việc, liền lôi ta đến hỗ trợ soạn tấu chương.
Ta:....
Là ai bảo không thiếu người viết tấu chương hả?
Hóa ra từ bé đến giờ, ta vẫn là cây viết hộ dùng thuận tay nhất đấy nhỉ.
Ta thở dài một tiếng. Chiêm Sự Ty Trực chưởng quản việc giám sát các quan viên và quản lý binh lính trong Đông Cung, tuy chức quan nhỏ, nhưng trực tiếp nghe lệnh Thái tử. Thế cho nên, ta phải làm gì vốn cũng là nghe lệnh của hắn mà thôi.
Thôi! Coi như vì nước mà hy sinh vậy!
Những ngày đầu, Thẩm Xác còn rất hài lòng với thành quả của ta, còn đùa rằng sẽ tăng lương bổng cho ta.
Nhưng ngày đêm đảo lộn lâu dài, suy nghĩ quá độ cộng thêm bị nhiễm lạnh, khiến nguyệt tín của ta rối loạn, không chỉ đến sớm mà còn đến vô cùng mạnh mẽ.
Tinh thần dù có cao đến đâu, cũng không thể chống lại cơn mỏi mệt bất chợt ập đến toàn thân. Cơn đau bụng giày vò thần kinh đang căn thẳng, ta nhìn đống tấu chương chất cao như núi trên bàn, bỗng cảm thấy kiệt quệ vô cùng.
Ta vừa cảm thấy may mắn vì mình đã chuẩn bị kỹ, lót thêm không ít lớp vải, vừa gắng lấy lại tinh thần, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta lại nhớ về khoảng thời gian hai năm trước khi còn làm huyện lệnh ở vùng biên địa, khi ấy nghèo đến mức chẳng có nổi một tấm vải lót cho tốt.
Nhận ra bản thân đang thất thần, ta mở cửa sổ để gió lạnh làm mình tỉnh táo hơn, cẩn thận kiểm tra lại công văn trên tay, cũng may chưa thấy sai sót gì.
Nhưng ngày hôm sau, vừa bước chân vào nội điện của Thái tử, ta lập tức cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Hiếm khi Thái tử không cười nói như thường lệ, chỉ ngồi uy nghiêm trên chủ vị, lạnh lùng nhìn về phía ta.
Vốn dĩ khi không có người ngoài, Thẩm Xác trước giờ cho phép ta không phải quỳ.
Nhưng hôm nay, ta thoáng nghĩ ngợi—-- rồi nhanh chóng quỳ xuống.
16.
Thái tử cười lạnh: "Ngươi tự giác đấy nhỉ. Có biết hôm qua mình viết cái gì không?"
Ta lặng lẽ nắm chặt lấy vạt áo, dựng tai lên nghe.
"Ngươi tính số thu chi của quốc khố, nhưng lại dùng thuế pháp của hai năm trước!"
Ta giật mình kinh hãi.
Hai năm trước có đại hạn, Đại Lương trải qua một nạn đói thảm khốc nhất lịch sử. Dân chúng oán than khắp chốn, thậm chí suýt khởi nghĩa. Cuối cùng, nhờ sự quyên góp của quan viên và phú hộ trong kinh thành, xây dựng Thiện Nghĩa Thương, đồng thời cải cách thuế pháp mới giải quyết được.
Theo luật mới, thuế của nông hộ được giảm hai phần, còn quan viên từ thất phẩm trở lên và phú hộ thì tăng thêm hai phần. Nhờ vậy, một hồi kiếp nạn mới được dập tắt.
Lúc ấy, không ít quan viên và phú hộ bất mãn, kẻ cầm đầu bị nghiêm trị để gi-ế-t gà dọa khỉ.
Nếu tấu chương này trình lên, chẳng biết Thái tử sẽ bị những kẻ có tâm gây khó dễ đến thế nào nữa.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán ta.
Cơn đau quặn thắt ở bụng dưới bất ngờ kéo đến, ta há miệng định cầu xin, nhưng lời vừa đến bên miệng lại bị nuốt ngược trở vào.
Mặc kệ thế nào, sai sót này quá lớn, trách nhiệm thuộc về ta, không thể biện minh.
Ta run rẩy nói: "Thần có tội."
Thái tử liếc nhìn ta, rồi tiếp tục lật xem văn thư, không đáp lời, cũng không bảo ta đứng dậy.
Ta biết đây là muốn phạt.
Thật lòng mà nói thì ta tâm phục khẩu phục, xảy ra sai sót như vậy, chỉ phải quỳ trong nội điện đã được đốt địa long, mà không phải ra ngoài quỳ dưới tuyết, đã là cực kỳ khai ân rồi.
Nhưng hôm nay bụng ta... quả thực là mụ nội nó đau!
So với cơn đau như cắt ở bụng dưới, chút đau nhức nơi đầu gối dường như không đáng kể.
Ta nghiến răng, mồ hôi ướt đẫm áo trong, cố gắng nói đạo lý với cái bụng ch-ế-t tiệt của mình: "Bụng huynh ơi bụng huynh, chúng ta thương lượng. Bây giờ huynh bớt đau, rồi về lại đau được không? Huynh cứ thế này thì khó xử lắm… Ơ?"
Không đau nữa rồi này!
Không phải chứ, bụng huynh lại biết lý lẽ như vậy cơ!
A ha ha ha ha….Hửm? Không đúng.
Đau thì không đau nữa, nhưng bên dưới dường như có một dòng nước ấm đang trào ra.
Ta nín thở, từ từ cúi đầu.
Chỉ thấy một vũng m.á.u đỏ tươi đang tí tách đọng lại trên sàn.
Ta an tường nhắm mắt, ngất đi.
Hủy diệt đi! Thế giới này!
17.
Trong cơn mơ màng, ta hoảng hốt nhận ra điều gì đó bất thường nơi ngực.
Mềm mại, thoải mái, hít thở thông suốt...bó n.g.ự.c của ta đâu rồi?!
Ta giật mình tỉnh dậy, run rẩy nhắm mắt cảm thụ một chốc, phát hiện toàn thân khô ráo sạch sẽ, bên dưới là giường êm nệm ấm.
Thôi xong rồi!
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Khi quân mười chín năm, mà nay đã bại lộ….Ta xong đời rồi!
"Ngươi tỉnh rồi à, A Thanh?"
Tỉnh gì mà tỉnh! Ta xong đời rồi!
Ta mở mắt ra một cách cứng nhắc, bi ai nhìn lên trần nhà, nghẹn ngào nói: "Điện hạ, thần và ngài làm bạn từ thuở niên thiếu, tình nghĩa sâu đậm."
Thái tử đáp: "....Đúng là như thế."
"Thần công bình liêm chính, khắc kỷ thủ lễ, hết lòng vì dân vì nước, không dám lười biếng một chút nào. Hành động cử chỉ, đối nhân xử thế, thần chưa từng thẹn với trời đất, không thẹn với dân sinh, cũng không thẹn với triều đình. Suốt mười chín năm tận tâm tận lực, chỉ phạm một tội này."
Ta khó xử trùm chăn kín mặt, nước mắt như tràn bờ đê: "Nhưng thần không muốn chết..."
“Chết gì mà chết?” Thái tử dở khóc dở cười. “Ai nói muốn ngươi chết?”
A?
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, góc chăn đã bị hắn giật mất, kéo xuống cổ rồi cẩn thận chỉnh lại cho gọn.
“Thanh à, khổ cho ngươi rồi.”
?
Sao lại thế này, phản ứng này sai sai!
Sao hắn không hề tỏ vẻ kinh ngạc gì cả?
Ta chớp chớp mắt, thử thăm dò: “Vậy... tội khi quân của thần thì sao?”
“Người đến chẩn trị không phải Thái y, mà là thân tín của ta. Lau rửa, thay y phục cho ngươi không phải là người hầu, mà là tử sĩ của ta. Hai người đó đều là ách nữ, ai nói ngươi khi quân chứ?”
Ta thở ra một hơi thật dài, rụt người vào trong chăn, nhưng không ngăn được trí óc bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ.
Liệu Thẩm Xác có vì chuyện này mà cho rằng ta không đủ khả năng, rồi tước bớt quyền lực của ta không? Dẫu sao, ban đầu ta cải trang thành nam tử cũng là bởi...
“À, phải rồi,” hắn đột ngột lên tiếng, ấp úng nói, “Ngươi, mỗi lần đều chảy nhiều m.á.u như vậy sao? Trông thật đáng sợ.”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không phải lần nào cũng thế... chỉ là gần đây mệt mỏi quá, cộng thêm mùa đông năm nay quá lạnh, bình thường không nghiêm trọng như thế.”
Thẩm Xác thở phào như trút được gánh nặng: “Là lỗi của ta, hay là ngươi đánh ta một trận cho hả giận đi.”
Hắn nói vậy khiến lo lắng trong lòng ta tan biến, chỉ bất đắc dĩ nhặt lấy chiếc gối bên cạnh, vỗ vào cái đầu đang ghé sát lại của hắn.
“Ngài điên à! Có bản lĩnh thì tăng bổng lộc cho ta đi!”
“Được! Được! Tăng! Tăng! Tăng!”
Ta hài lòng ngả người xuống giường.