9.
“Thừa tướng đại nhân, trong phủ náo nhiệt thật nhỉ?”
Cha ta thu roi lại với vẻ mặt rối rắm, cúi người hành lễ: “Vi thần gặp qua Thái tử điện hạ.”
Ta và Thái tử nhìn nhau một cái, rồi vội vàng kéo nhị muội nấp ra sau, ra hiệu nàng tranh thủ thu dọn rồi chạy trốn, sau đó mới quay lại hành lễ.
“Khụ, khụ, Cô tới thăm lúc này, quả thật không thỏa đáng,” Thái tử nhàn nhã khoanh tay sau lưng, trên mặt chẳng lộ nửa phần áy náy, “Cô có một việc cần thương lượng với Tả Bổ Khuyết, việc gấp vô cùng, chậm trễ nửa khắc cũng không được. Quấy rầy các vị, Cô xin bồi tội.”
Cha ta khéo léo dùng miệng lưỡi nhà quan đưa đẩy với Thái tử một hồi, cuối cùng mặt mũi sầm sầm phất tay áo bỏ đi, ngầm đồng ý để hắn kéo ta đi.
Ta và Thái tử sóng vai đi dưới mái hiên của hành lang nối khúc, nhìn tuyết rơi lất phất bên ngoài.
Hắn mở lời trước: “Tả Bổ Khuyết, chuyện Bắc cảnh...”
Ta nghiêng đầu: “Thật muốn bàn chuyện đó à?”
“Chậc...” Thái tử bật cười, “Diễn kịch thì phải diễn cho trọn, hiểu không?”
Ta mím môi, khẽ đáp: “Điện... Thẩm Xác.”
Hắn khẽ sững lại.
Dù bản thân hắn chẳng bận tâm, nhưng kể từ khi ta nhập sĩ thì chưa từng gọi thẳng tên hắn như vậy.
Ta nghiêm túc nói: “Ngài cũng quá nôn nóng, còn cài người vào nhà ta, hẳn tốn không ít công sức đúng không? Sao lại dùng vào mấy chuyện nhỏ nhặt thế này? Sau hôm nay, cha ta chắc chắn sẽ quét sạch những người hầu nguồn gốc không rõ trong nhà, chẳng phải uổng công ngài sao?”
Thẩm Xác ngơ ngác: “Cô cài người vào nhà ngươi, ngươi không giận à?”
Ta bật cười: “Giận ngài làm gì? Ta hỏi ngài, sau này khi ngài đăng cơ, ngài có định xét nhà ta không?”
“Sao có thể!” Thẩm Xác lập tức sốt ruột, “Xét ai cũng được, nhưng không bao giờ là ngươi!”
“Vậy thì được rồi.” Ta xua tay, “Nói chung lần này ngài quá hấp tấp, cha ta cũng không nỡ đánh ch-ế-t ta thật đâu.”
Thẩm Xác thở dài một hơi: “Thanh của ta ơi! Ngươi coi mình là hiền thần, là hiếu tử, là huynh trưởng tốt, nhưng chỉ duy nhất không coi mình là người! Không ch-ế-t được, chẳng lẽ lại không đau ư? Ngươi quan tâm đến bản thân mình, còn không bằng ta quan tâm đến ngươi.”
Ta im lặng.
Ngoài mái hiên, tuyết bay lất phất, ta đưa tay đón vài bông tuyết, nhẹ nhàng nắm lại trong lòng bàn tay.
Khi mở ra thì trong lòng bàn tay chỉ còn lại một giọt nước nhỏ từ tuyết tan.
Hoa tàn nước chảy, trong chốc lát mà thôi.
Vậy—- quyền thế thì sao? Địa vị thì sao? Cảnh ngộ thì sao?
Càng lên cao, ngã càng đau, ta nào dám lơ là.
Một bước lùi, chính là từ mây rơi xuống bùn.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi rụt cổ, khẽ nói: “Thẩm Xác, gió lớn như vậy, ta lạnh quá.”
Thẩm Xác nhìn ta với vẻ khinh khỉnh: “Lạnh thì mặc thêm áo, chứ đừng đứng đây than vãn, ngốc ạ.”
“Thôi đi, ngài không hiểu... Ơ?!”
Hắn cởi áo choàng, không nói một lời liền khoác lên người ta: “Bộ y phục này, Cô chưa từng mặc ra ngoài, người khác không nhận ra đâu.”
Hắn quay lưng bước vào trong gió tuyết, đi được vài bước lại ngoảnh lại, nháy mắt với ta:
“Ngày mai nhất định phải để Cô thấy nó còn nguyên vẹn trên người ngươi, bằng không, chỉ hỏi tội mình khanh.”
“Cái này...”
Chớp mắt, bóng dáng cao lớn của hắn đã khuất sau cánh cửa.
Ta bĩu môi.
Đi nhanh như vậy làm gì?
Sợ người khác không biết ngài chân dài chắc?
Ta cúi đầu, vuốt ve lớp vải vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ của chiếc áo choàng, cuối cùng vẫn kéo lại, quấn chặt quanh người.
Ờ thì cũng…
Ấm thật.
10.
Đã là cuối năm, các loại trướng mục đều thắt chặt, kiểm tra cũng càng nghiêm.
Mấy hôm nay, nơi ta lui tới thường xuyên nhất chính là Hộ bộ. Đi nhiều thành quen, chẳng khác gì nhà mình.
Quan viên phụ trách đầu đầy mồ hôi lật tìm sổ sách ta cần, sổ vừa nhiều vừa dày, phải mất một lúc mới xong. Ta chào một câu rồi đi sang phòng cho khách, tự rót cho mình một chén trà nóng.
Vừa ngồi xuống, ta nghiêng đầu nhìn, liền thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước giá sách, say sưa lật giở một quyển sổ, hoàn toàn không chú ý đến ta.
Bóng lưng này... có chút quen quen?
Nhìn kỹ hơn, lại thấy không quen lắm.
Thôi, kệ đi, tùy hắn làm gì thì làm.
Hơi trà nóng bốc lên, khiến đầu óc ta mơ màng, nhắm mắt nghỉ tạm một lát, bỗng nhiên, một tràng than thở ầm ĩ đánh thức ta dậy.
Là tân nhậm chức Công bộ Lang Trung Ứng Đan Trần, hắn đang rầu rĩ vỗ đùi chan chát.
“Ôi trời ơi! Làm sao bây giờ? A a a a! Cứu mạng! Cứu ta với! Cứu ta với!”
Ta che miệng ngáp một cái: “Ứng đại nhân, lại không xin được bạc hả?”
“Tiểu Huống đại nhân!”
Hắn như bắt được cứu tinh, lao tới nắm lấy tay áo ta mà lắc không ngừng.
“Ngài nói xem! Thiện Nghĩa Thương trong thành đã mục nát lâu ngày, giờ tuyết rơi, nước ngấm vào hết rồi! Nước ngấm vào, bước tiếp theo không phải sẽ mốc meo hay sao? Một khi mốc, là mốc cả kho! Một kho đấy! Ngài hiểu không? Một kho! Đó là lương thực cho bao nhiêu người vượt qua mùa đông đấy!
“Nhưng vị Mễ Thượng Thư bên Hộ bộ kia lại bảo trời đông nhiệt độ thấp, nhất thời còn không mốc được, bảo ta chờ thêm! Chờ cái mụ nội nhà hắn! Ta chờ được, nhưng mấy trăm hộ dân nghèo ngoại thành thì không chờ được! Rõ ràng là hắn thấy dân nghèo yếu thế dễ bắt nạt, chỉ trông mặt mà bắt... Ưm, ưm...”
Ta đưa tay bịt miệng Ứng Đan Trần.
“Ứng đại nhân cẩn thận lời nói.”
“Tiểu Huống đại nhân! Ngài cũng…”
Ta hạ giọng: “Chớ sốt ruột, nghe ta nói đây. Theo thông lệ những năm trước, trong vòng một tháng quả thực chưa mốc được. Nhưng nếu ngài sốt ruột, lần sau hãy nói với Thượng Thư đại nhân như thế này— “
“Pháp luật mới sắp được ban hành, hộ nghèo cũng có quyền đánh giá quan lại. Đương nhiên, Mễ đại nhân là Hộ bộ Thượng Thư, trong mắt không chỉ có một châu một huyện, mà là đại kế sinh tồn của bách tính trong thiên hạ. Bách tính ngoại thành cảm kích ân đức của Mễ đại nhân, ngày ngày dâng hương cầu phúc cho đại nhân, sau này, nhất định cũng sẽ sẵn lòng góp một chút sức mọn vì Mễ đại nhân. Trời đông giá rét, mong Mễ đại nhân thương xót cho họ, sớm ngày phát tiền sửa kho. Họ mới có thể về nhà uống một bát cháo nóng, càng thêm tận tâm tận lực cầu phúc cho Mễ đại nhân.’”
Ứng Đan Trần nghẹn đỏ cả mặt, mồm miệng lắp bắp: “Cái... cái này... chẳng phải là hối...”
Ta đặt chén trà xuống, bình thản nói: “Thứ nhất, theo luật pháp triều ta, chỉ cần không nói rõ, không có giao dịch tiền bạc và vật chứng rõ ràng, thì không tính là hối lộ. Thứ hai, số bạc xin được để sửa chữa kho lương, chẳng vì cách cầu xin hơi vòng vèo mà trở nên nhơ bẩn, không thể cứu người trong cơn nguy khốn. Bách tính ấm no quan trọng hơn hay cái hư danh cổ hủ mà ngài cố giữ lấy quan trọng hơn? Huống chi, bản thân Mễ đại nhân cũng chẳng dại gì đem việc này nói ra ngoài. Xử sự linh hoạt một chút đi!”
Ứng Đan Trần như bừng tỉnh, lập tức cúi chào ta, vội vàng chạy đi.
Ta khẽ cười hai tiếng, ẩn đi công và danh.
11.
“A... A Thanh.”
Ôi trời!
Lộ rồi.
Quên mất bên cạnh còn có người.
Ta cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Tuyết Xuyên cũng đang đứng đó với vẻ bối rối: “Chuyện lần trước, ta về nhà đã suy nghĩ rất lâu. Vừa nãy lại nghe được những lời kia... mới hiểu nỗi khổ của ngươi.”