Cha ta là Thừa tướng đương triều. Vì muốn mượn sức của ông mà Thái tử đặc biệt nể mặt người nhà chúng ta.
Nhị muội vẽ cảnh giang sơn, Thái tử bỏ ngàn vàng mua về, hết lòng ngợi khen: “Bút pháp hội hoạ tuyệt đỉnh, cùng lắm cũng chỉ được như thế này mà thôi!”
Tam muội nhận nuôi mèo hoang, Thái tử cầm quạt phe phẩy, trầm trồ kinh ngạc: “Hiền lành thuần khiết, điển hình của nhân nghĩa!”
Tứ muội cởi áo khoác đưa cho người ăn xin bên đường, bị người đời xì xầm chí trích, Thái tử lập tức đứng ra bảo vệ: “Khí phách lỗi lạc, quả nhiên là hào kiệt!”
Cuối cùng thì Thái tử cũng đi đến trước mặt ta, nhìn ta vô cùng chăm chú.
Ta bình tĩnh hắng hắng giọng, sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ một cách tự hào.
Dù sao thì chiến tích trong năm nay của ta thực sự rất đáng để ngạo nghễ, bao gồm nhưng không giới hạn trong những việc sau.
Suýt chút nữa đứng trên triều đình mắng Hộ bộ Thượng thư đến rơi nước mắt, giành thêm được một ngàn lượng quân lương cho Bắc Cương; nặc danh tố cáo hai mươi sáu tham quan, đóng góp vượt bậc cho quốc khố; dâng lên mười hai tấu chương được biên soạn tỉ mỉ chi tiết về cải cách ruộng đất khiến Hoàng đế phải chong đèn ba ngày ba đêm mới có thể đọc hết…
Một lời mà nói, quả thực chính là…
Hiền thần thiên cổ, ánh sáng của chính đạo!
Ta vừa định mở miệng thì đã nghe một tiếng “bốp”. Thái tử vung quạt một cách điệu nghệ, làm như thật mà quan sát ta từ đầu đến chân, sau đó chậm rãi nhả ra hai chữ:
“Quê… mùa”
Thật khiến cho người ta lạnh lòng.
Người đâu! Ta muốn từ quan.
Quốc gia này không xứng có được hiền thần thiên cổ như ta.
2.
Sắc mặt ta u ám, Thái tử thấy vậy lập tức ho nhẹ hai tiếng, lời lẽ vô cùng chính nghĩa:
“Huống Lưu Thanh, năm xưa tốt xấu gì ngươi cũng xuất thân là Thám hoa lang, hiện giờ sao lại lôi thôi lếch thếch thế này? Nếu cứ tiếp tục mất ăn mất ngủ vùi đầu vào công vụ, không màng đến hình tượng, vậy sau này làm sao cưới được thê tử?”
Ta: “......”
Hừ! Ngài đoán xem?
Cô nãi nãi ta không có trái ớt nhỏ.
Ta mụ nội nó không cưới thê tử!
Ta mang theo vẻ mặt phức tạp xoay người rời đi, ném cẩu Thái tử cùng tiếng chó sủa ở lại sau lưng.
“Này! Mất công Cô còn cầu tam bái tứ, giúp ngươi tìm di cảo của Thừa tướng tiền triều….”
Bước chân ta nhẹ không thể thấy mà khựng lại.
“Cô vốn định…..”
Ta bỗng cảm thấy hơi thở nghẹn lại, trái tim như bị cắm một đao.
“Đưa ngươi mười hai quyển đầy đủ….”
Vạn đao xuyên tim!
“Nếu ngươi đã lạnh lùng như thế, không bằng Cô đưa cho Thụy Vương…..”
“Điện hạ!” Ta lập tức quỳ phịch xuống ôm lấy đùi Thái tử, cười nịnh nọ, “Ngài biết mà, hồi nhỏ thần có lần bị rơi xuống nước, sau khi được cứu lên thì hơi nghễnh ngãng…”
Thái tử nhìn ta bằng ánh mắt quan ái như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ.
Ta là người co được duỗi được: “Vậy….thần thay ngài viết tấu chương một tháng nhé?”
Hắn tỏ vẻ khinh thường: “Cô thiếu người viết tấu chương chắc?”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Thần…..Thần theo ngài đi dạo hội chùa là được chứ gi?”
“Ngươi miễn cưỡng thế?” Hắn nhướng mày, “Nhưng Cô là một Thái tử tốt rất hiểu lòng người, trước nay không bao giờ làm chuyện ép buộc người khác.”
Ta tỏ vẻ xem thường.
Hắn đưa tay sờ cằm, thì thầm tự nói: “Đúng là có một thời gian không đến thăm Thụy Vương thúc rồi, nên đi một chuyến mới được.”
“Không! Không miễn cưỡng ạ!” Tôi rơm rớm nước mắt gục cái đầu quật cường xuống, “Sao lại miễn cưỡng được chứ! Đó là vinh hạnh của thấn! Vinh hạnh! Thần cầu mà không được! Đa tạ điện hạ quan ái, điện hạ anh minh thần võ!”
Thái tử hài lòng rời đi.
Ta đứng nguyên tại chỗ, ôm lấy chính mình, yếu ớt và đáng thương.
Hoàng quyền phong kiến vạn ác này! Ọe!
3.
Ta bị ép phải đi theo Thái tử dạo quanh hội chùa.
Ta nguyện gọi đây là sự linh hoạt trong công việc của quan viên hoàng gia, cũng coi như là chuyến thị sát đời sống dân gian.
Thái tử lại chẳng có cái giác ngộ chính trị ấy, hắn hứng khởi kéo ta chạy thẳng tới quầy bán hoa đăng, lại bị người ta bảo rằng hoa đăng không bán, chỉ có thể dựa vào ném phi tiêu, tính điểm để đổi lấy.
Chủ quầy cười nói với hắn: “Công tử có muốn thử ném phi tiêu, để giành lấy hoa đăng cho ngài và vị bằng hữu này không?”
“Bằng hữu nào?” Thái tử chỉ vào ta, nghiêm mặt nói nhăng nói cuội, ““Đây là nội nhân của ta.”
Ta nghe xong mà tim như thắt lại, suýt nữa phun ra một búng máu.
Chủ quầy thì kinh hãi thất sắc: “Hai vị nam………! Nam tử! ….Cũng không phải là không được. Là tại ta kiến thức hạn hẹp, mong nhị vị công tử thứ lỗi! Thứ lỗi! Ta nói mà, hai vị sao lại xứng đôi thế chứ? Thì ra là... có tướng phu phu!”
Tướng phu phu cái mẹ gì! Ta trợn trắng cả hai mắt, còn Thái tử lại cười đầy ý vị.
“Tiểu sinh không giỏi ném phi tiêu, nhưng nội nhân của ta lại là tay cừ khôi,” hắn quay sang, cười mỉm nhìn ta, nói: “Thanh Thanh, ý ngươi thế nào?”
Ta: “?”
……………..
Khóe miệng ta giật giật, không mấy tình nguyện cầm lấy phi tiêu, chợt nghe phía xa có tiếng huyên náo.
“Đứa nhỏ sắp rơi xuống rồi!”
“Đây là Hàm Vân Lâu! Đài cao trăm thước đấy!”
Ta và Thái tử liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức xô đẩy đám đông, lao nhanh về phía đó.
Trên Hàm Vân Lâu cao trăm thước, một đứa bé bị rơi ngoài lan can, tã lót lủng lẳng treo bên mái hiên.
Ám vệ cải trang làm dân thường sau lưng Thái tử lập tức tung người nhảy lên, chỉ vài bước đã ôm lấy đứa bé đó đáp xuống an toàn.
Mẹ của đứa bé sau cơn kinh hoàng bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Ta và Thái tử tiết lộ thân phận, giải tán đám đông xong thì vội vàng lên lầu kiểm tra.
Quả nhiên, cả một đoạn lan can lung lay sắp đổ.
Ta nheo mắt lại.
Công bộ mỗi năm đều lấy danh nghĩa tu sửa và phòng vệ cho Hàm Vân Lâu mà xin một khoản bạc rất lớn, thế mà lại tu sửa thành ra thế này sao?
Nếu hôm nay Thái tử không ra ngoài, không đi qua đây, không mang theo ám vệ…….
4.
“Phải nghiêm tra!”
Trên triều, Hộ bộ Thượng thư Mễ đại nhân giọng vang như chuông đồng: “Nhất định phải nghiêm tra!”
“Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót,” Công bộ Thị lang Triệu đại nhân tranh luận, “Huống hồ đứa bé kia chẳng phải là không sao ư?”
“Nếu có thì sao? Thái độ của Triệu đại nhân, e là không muốn chịu trách nhiệm!”
“Trách nhiệm? Theo ý của Mễ đại nhân thì mẹ của đứa bé dẫn một đứa trẻ con mới một tuổi lên đài cao, chẳng phải trách nhiệm còn lớn hơn sao?”
“Đừng có thoái thác!” Mễ đại nhân lớn tiếng quát lên: “Hộ bộ đã cấp bao nhiêu ngân lượng cho Hàm Vân Lâu, chẳng lẽ đều rơi vào túi riêng của Triệu đại nhân rồi à?”
Triệu đại nhân tức đến dậm chân: “Lão già kia, đừng có vu oan giá họa!”
Triệu đại nhân là đường huynh của Thái hậu, đại diện cho Triệu gia, nên từ trước đến nay không ai dám đắc tội. Lời của Mễ đại nhân như ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh, lập tức dấy lên sóng lớn, khiến cả triều xôn xao.
“Yên lặng!”
Hoàng đế trầm giọng ngắt lời, sau đó nhìn về phía người đứng đầu hàng văn võ bá quan—phụ thân của ta.
“Huống Thừa tướng, khanh nói đi!”
Phụ thân ta chậm rãi bước ra, hạ giọng nói như đinh đóng cột:
“Thần cho rằng, Công bộ có tội, nhưng không đến mức tội tày trời. Thần đã đích thân kiểm tra Hàm Vân Lâu, ngoài một chỗ lan can bị hư hại, những nơi khác không có gì sơ suất. Tội quản lý không nghiêm nhất định phải trị, nhưng tội tham ô vẫn cần phải điều tra kỹ lưỡng.