Phòng 103 Số 45

Chương 2-1: Họa trung tiên (Thượng)



Mỗi một nghệ sĩ có tài luôn luôn nghèo túng.

Trịnh Yên Nặc bình thường đều tự nói với mình như vậy.

Đầu tháng hai mới tốt nghiệp ra trường, cậu vô cùng hăng hái đắc ý, nhưng lâu ngày cũng bắt đầu hiểu rõ được cái hiện thực ỷ mạnh hiếp yếu của xã hội. Hoài bão và tài hoa dùng để làm gì nếu không có ai chống lưng, không có một thế lực nào để dựa dẫm? Huống hồ cậu lại học chuyên ngành mỹ thuật hội họa, tìm việc càng không dễ dàng. Hiện giờ chỉ có thể tạm thời dựa vào tạp chí hay các ấn phẩm vẽ tranh minh hoạ để kiếm tiền, thuê một gian phòng ở khu chung cư nhỏ sống qua ngày.

Gia cảnh Trịnh Uyên Nặc lúc đầu cũng có thể được cho là giàu có, nhưng năm cậu mười tám tuổi, bởi vì chuyện nguyện vọng của cậu mà trong nhà đã xảy ra tranh cãi. Cậu say mê hội họa, hơn nữa chỉ muốn vẽ cả đời, căn bản không muốn từ bỏ nguyện vọng. Cậu tuyệt thực, cứ thế mà kiên trì muốn cầm bút, thậm chí còn lấy cái chết để áp bức. Cha cậu triệt để tức giận, tuyên bố trên báo chí, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu. Khi đó cậu rất kiêu ngạo, cho dù đến bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc sẽ quay lại tìm sự giúp đỡ của cha mẹ. Nói dễ nghe thì có cốt khí, nói khó nghe một chút, chính là thuần túy cố chấp, thích để tâm chuyện vụn vặt.

Mấy người bạn học cũng đã từng nói rằng, tính cách như cậu, trong tương lai chắc chắn sẽ không còn.

Tâm lý Trịnh Uyên Nặc sao lại không rõ chứ, nhưng cậu không muốn thay đổi bản thân, nếu muốn sửa, cậu đã sửa từ lâu rồi.

Việc đáng giá và may mắn duy nhất đối với cậu chính là điều kiện gian phòng cậu thuê không tệ, chủ nhà hình như khẩn cấp muốn tuột tay, giá cả cũng giảm đến mức thấp nhất. Chẳng qua nghe hàng xóm nói, gian phòng này trước đây đã từng có người chết, không thể nào may mắn được.

Trịnh Uyên Nặc không tin vào ma quỷ, cậu chỉ quan tâm đến vẽ tranh mà thôi. Đôi khi cậu còn rất khoa trương cho rằng, những tâm huyết đưa vào tác phẩm chính là tình cảm chân thành của cả đời mình, không bao giờ để những người khác hay vật gì làm nhiễu loạn đầu óc.

Thế này cũng có thể hơi điên điên khùng khùng, nhưng Trịnh Uyên Nặc cũng không để ý, cậu không yêu phụ nữ, cũng không yêu đàn ông, chỉ yêu tác phẩm của bản thân.

Mấy ngày nay, bởi vì không nghe theo kiến nghị của biên tập, việc bản vẽ bị trả lặp đi lặp lại nhiều lần, không có dấu hiệu gì cho thấy tác phẩm bị người khác từ chối càng đả kích Trịnh Uyên Nặc. Cho nên khoảng thời gian này cậu phá lệ buồn phiền.

Thế là, Trịnh Uyên Nặc muốn vẽ một bức Quốc hoạ, cậu bình thường khá am hiểu tranh Tây pháp, không thường tiếp xúc với Quốc họa. Nhưng sự sạch sẽ của thủy mặc* có thể khiến cậu bình tĩnh hơn.

* Thủy mặc là loại tranh được vẽ bằng mực nước, hay còn gọi là mực tàu trên giấy hoặc lụa

Vốn muốn vẽ tranh sơn thủy và hoa điểu, nhưng khi nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, trong đầu Trịnh Uyên Nặc chợt lóe lên, đó là một loại linh cảm cuồn cuộn không ngừng, làm cậu phấn chấn không ngớt.

Cậu tựa như nhìn thấy một nam tử cổ trang, tóc búi lại, mặc trường sam, trên búi tóc là một chiếc trâm ngọc bích đơn giản, khuôn mặt thon gầy, đôi môi mỏng mà tái nhợt, dường như bị bệnh gì đó.

Trịnh Uyên Nặc nhắm mắt lại, hết lần này tới lần khác vẫn cứ thấy nam tử tuấn mỹ đó.

Bọn họ quen biết ư?

Có thể chỉ mới gặp nhau, cũng có khả năng đã quen biết vài chục năm, thậm chí là lâu hơn nữa.

Giọng nói và nụ cười của nam tử nọ, phảng phất như khắc sâu vào lòng Trịnh Uyên Nặc, tồn tại từ khi cậu sinh ra, chỉ là bây giờ mới có được cơ hội gặp mặt đã bị che lấp từ rất lâu mà thôi.

Trịnh Uyên Nặc cầm bút chấm mực, nhưng vừa chấm được một giọt thì bỗng nhiên lâm vào trạng thái quên mình, hoàn toàn không ngừng được.

Thân thể rõ ràng ốm yếu, nhưng mái tóc trái lại đen tuyền, đã có lúc, Trịnh Uyên Nặc cũng chạm vào và yêu thích không buông.

“Biểu huynh mời ngồi.” Đó là một vị công tử phú gia tuấn tú hơn người, chiết phiến khép mở, làm cho chúng nha hoàn đỏ bừng mặt.

“Uyên Nặc, lần trước từ biệt, cũng đã bảy năm rồi nhỉ.” Nam nhân được tiểu thị đồng dìu ngồi xuống, tiếng nói trong trẻo dễ nghe, như một tách trà thượng hạng.

“Phải, nhớ lại khi đó ta tuổi còn nhỏ, suốt ngày quấn lấy biểu huynh đòi mua kẹo thổi. Mà người khác mang đến ta lại không thích.” Nhắc lại chuyện xưa, khóe môi vị công tử vểnh lên, lúm đồng tiền như hoa đào.

“Đều là chuyện lúc bé, không ngờ ngươi còn nhớ rõ.” Mặt nam nhân có chút ửng đỏ mất tự nhiên, “Uyên Nặc cũng đừng gọi ta là biểu huynh, chúng ta vốn chỉ kém hai tháng, cứ gọi thẳng tên ta là được.”

Vị công tử thân thiết nhiệt tình nắm chặt tay y, đôi mắt sáng rực như sao sớm: “Duệ Hàm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv