"Dung mạo khuynh thành của nàng, đứa trẻ này kế thừa hết thảy."
"Phu nhân quá khen."
Bộ dạng khiêm tốn nhưng không xu nịnh, ngược lại tôn thêm phần khí thế, ngay thẳng. Cảm giác khiến người ta yêu thích.
Tôn Nhất Chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của Quy Hải Tương Du, người tiện tay tháo chiếc vòng Tử La Lan xuống đeo vào tay tiểu nha đầu nàng. Sắc tím bao quanh, nhẵn nhụi không tì vết, dưới ánh sáng của đầu hè mà có vẫn có thể nhìn thấy màu sắc xinh đẹp ấy. Cư nhiên là loại ngọc chất lượng tốt.
"Sau mười năm, đây là lần đầu tiên gặp lại, chiếc vòng này là quà gặp mặt. Hi vọng con không chê."
Quy Hải Tương Du có hơi cười ngượng. Loại vòng phỉ thúy chất lượng thế này rất đáng giá nha, làm sao có thể chê được. Tuy nàng không thiếu ngọc để chơi, nhưng ngọc cũng là một loại tiền tài, không chê!
"Phu nhân người khách khí rồi, Tương Du xin ghi nhận tấm lòng của người."
Cách hành xử khôn khéo, đoan trang khiến Tôn Nhất Chỉ mỉm cười hài lòng: "Đứa trẻ ngoan, Hạm nhi dạy con gái thật tốt. Được rồi, về sau không cần gọi phu nhân này phu nhân nọ, con cứ gọi ta là cô cô. Dù sao trên danh nghĩa ta vẫn là tỷ tỷ của mẫu thân con. Hoan Nhi, về sau qua lại với Du nhi nhiều một chút."
"Dạ mẫu thân." Mục Hoan Nhi vui vẻ gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Quan sát một chút, Tôn Nhất Chỉ liền nhận ra bên cạnh Quy Hải Tương Du không có lấy bóng dáng của một tỳ nữ, người lại gặng hỏi: "Con tới đây một mình sao?"
Quy Hải Tương Du lắc đầu, lễ phép đáp lại: "Không ạ, con cùng mẫu phi tới đón đệ đệ về nhà. Khi nãy, là con xin phép mẫu phi cho con ở lại đại điện để cầu phúc."
Nghe thế, Tôn Nhất Chỉ và Mục Ngữ Yên liền kích động: "Mẫu phi con hiện đang ở đâu?"
Bị hành động của hai vị nương nương dọa giật mình, Quy Hải Tương Du vội trả lời: "Mẫu phi con đang ở Đông Các, người đi khoảng nửa nén hương là tới rồi."
Nàng vừa mới nói xong, hai vị nương nương đều đã vội vội vàng vàng rời đi ngay. Bộ dạng hớt ha hớt hải vô cùng. Những tỳ nữ chạy theo cũng không ngừng nói 'người chạy chậm một chút'. Hai vị trưởng bối đi để lại ba vị hậu bối ở lại trong đình. Nam Môn Trì Nghiêm thì rất bình tĩnh, dường như với chuyện này hắn đã quen, Mục Hoan Nhi thì ở một bên cười nói: "Mẫu thân luôn nói ta không phải phép, nhưng giờ bà ấy nào có kém ta."
Chỉ riêng một mình nàng thấy hơi choáng. Cái hình tượng nữ chủ đoan trang của hai người họ... tan biến hết rồi. Đến mức Mục Hoan Nhi cũng cười một trận sảng khoái. Trong tình huống này, nàng thật có chút nghi ngờ mẫu phi cũng như họ không? Dù sao ba người bọn họ là tỷ muội thân thiết mà.
"Còn chưa chúc mừng cô, quận chúa, cô khỏi bệnh rồi."
Đột nhiên một giọng nói nam nhân bên cạnh thốt ra khiến nàng sực tỉnh. Theo phản xạ, nàng nhìn hắn, ánh mắt có phần ngơ ngác nhưng rồi liền mỉm cười: "Cảm ơn ngài. Vẫn phải cảm ơn ngài và Trương lão đã đáp ứng ta chữa bệnh cho ca ca."
Nam Môn Trì Nghiêm từ lúc gặp đến lúc này mới chỉ nói được một câu, hiện giờ nhìn tiểu nha đầu trước mắt bỗng có phần rung động: "Ừ, cô thích là được."
"Hai người quen biết sao?" Mục Hoan Nhi ngồi một bên gặm dưa như ngửi được mùi gì đó thì liền sáp sáp lại hỏi.
Quy Hải Tương Du cười ngượng ngùng: "Chỉ biết sơ qua... ha ha..." Cũng không thể nói là nàng chèo lên xe ngựa của hắn, bị hắn suýt bóp chết, còn được hắn đưa về vương phủ chăm sóc đâu nhỉ?
"Thật sao?" Mục Hoan Nhi liếc nhìn biểu ca tốt của nàng một cách đầy nghi ngờ. Ánh mắt xanh lục của phỉ thúy bày ra như muốn truy xét.
Nam Môn Trì Nghiêm thì ngược lại bình tĩnh, thậm chí còn chẳng mảy may quan tâm cái ánh nhìn không thân thiện kia. Chẳng qua đôi mắt hắn vẫn luôn không nhìn đối diện, mà điều này càng khiến Mục Hoan Nhi nghi ngờ. Thâm tâm nàng ta cũng nắm được sáu, bảy phần "biểu ca đang che dấu".
[...]
Trời chiều Trẫn Lĩnh vương phủ.
Mẫu tử vương phi từ chiều sớm đã về phủ, nhưng theo lễ nghi họ phải làm tiệc tẩy trần cho hai tiểu thế tử nên chiều muộn mới chính thức lui về hậu viện. Hai đệ đệ mới về, có lẽ mẫu phi sẽ ở lại cùng họ nên Quy Hải Tương Du tự mình đi về khu tiểu viện. Vừa bước vào trong sân, cảnh tượng trước mắt liền khiến nàng thấy kinh ngạc.
Bất quá một đám hạ nhân, thậm chí còn có hai ma ma đang quỳ trước tiểu viện. Đướng trên thềm, Quế Chi trông coi họ. Nàng đi qua họ, mắt nhìn xuống vài phần nghi hoặc. Bọn chúng im lặng run bật, nàng đi lên thềm Quế Chi hành lễ rồi nàng mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Quế Chi thành thật khai ra: "Bẩm quận chúa, lúc sáng nô tỳ nghe theo người xuống bếp đích thân giám sát ngự phòng chuẩn bị đồ ăn. Không nghĩ tới, lão vương phi có ghé lại Phồn Tinh Viên, vốn êm xuôi cả, nhưng khi vương phi đi lại vào tiểu viện của người thì bắt gặp đám hạ nhân này rảnh rồi chơi bài với nhau, thậm chí còn có mấy kẻ lẻn vào thư phòng và nhà kho để trộm đồ. Vì nể mặt quận chúa nên để bọn họ quỳ ở đây chờ người phân xử, và để phòng ngừa, vương phi có đưa tới vài nô bộc cho người chọn, còn có đưa tới Tô ma ma và Chu ma ma thiếp thân mới."
Nghe tới đây, mặt nàng khẽ nhăn lại. Sớm quên mất, hạ nhân hầu hạ nàng thường ngày tuy tỏ ra nghe lời nhưng thực tế vẫn tránh xa nàng như tà ma. Nàng khi trước nhu nhược tất nhiên sẽ bị bọn chúng cưỡi lên đầu, sớm đã nghĩ sẽ một lần tiễn bọn chúng nhưng vì việc của Quy Hải An Châu, mẫu phi, đệ đệ và ca ca mà lại quên mất.
"Tiểu Bạch đâu?"
"Bẩm quận chúa, đang ngủ dưới gầm bàn thư phòng."
"Lấy ghế ra đây cho ta."
"Vâng."
Sắp xếp vị trí ghế ngồi trên thềm cửa. Quy Hải Tương Du ngồi dựa, chân đan chéo, tay chống cằm. Đôi mắt nàng nhìn xuống đám hạ nhân đầy lạnh giá.
"Tô ma ma, bà nói xem tội xem thường chủ nhân nên nhận xử thế nào?"
Tô ma ma được nhắc, bà đứng bên cạnh hơi cúi người: "Bẩm quận chúa, dựa theo quy tắc sẽ chịu mười trượng đồng thời đưa xuống làm nô tỳ tạp dịch."
"Vậy, tội ăn trộm thì nên xử thế nào đây Chu ma ma?"
Chu ma ma cũng khom lưng cúi người đáp lại: "Bẩm quận chúa, theo quốc pháp đây là tội trạng, dựa trên đó sẽ bị tống vào ngục chịu ba mươi roi. Trộm đồ càng giá trị thì mức phạt càng nặng, còn có thể đem bán đi hoặc chặt tay."
"Tốt! Đi gọi vài nam đinh tới, cởi đồ soát người. Soát không cần phân nam nữ."
Chu ma ma và Tô ma ma đứng qua một bên, Quế Chi theo ý nàng phân phó liền đi ngay. Chỉ còn đám hạ nhân bên dưới, nam nhân thì không sao nhưng nữ nhân thì lại sợ đến cực hạn.
"Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Người làm vậy sẽ hại chết bọn nô tỳ, cầu người tha mạng!!."
"Ồ, hại chết như nào? Ngươi yên tâm, sau chuyện này, ta sẽ không phạt các ngươi, đám nam nhân nhìn ngươi đều sẽ bị uống thuốc câm, vĩnh viễn không thể nói! Còn các ngươi, ta liền đem gả đi vậy sẽ không thiệt chứ?"
Nghe tới đây, đám nữ nhân mới thấy nhẹ nhõm nhưng đổi lại đám nam nhân lại nháo nhào lên cả: "Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Nô tài không dám nữa! Tuyể đối không dám nữa! Cầu người tha mạng!"
Một lúc kêu gào khẩn thiết, Quế Chi đã về. Đi theo nàng ta là hơn chục nam nhân to lớn. Bọn chúng cơ người to con, cơ nào ra cơ đấy nhưng tiếc đều là nhưng tên tội phạm mặt mày dữ tợn. Vốn chúng đã được thả để hoàn lương, nhưng vì là tội nhân nên không có vợ. Chiều nay khi từ chùa về nàng gặp bọn chúng ở chợ.
"Quận chúa, người đã đưa tới rồi."
"Tiểu nữ oa nhà ngươi là quận chúa sao? Gọi bọn ta tới là bàn chuyện gì đây?"
Quy Hải Tương Du mỉm cười nhẹ: "Ta nghe nói các ngươi được thả từ đại lao ra, vì có tiền án nên không lấy được vợ đúng không?"
Đám nam nhân đó nghe thế liền tưởng là nàng đang chế nhạo nên vô cùng tức giận: "Ngươi để bọn ta tới đây là để cười nhạo sao!?"
"Chớ giận, mời các ngươi tới là để hoàn thành tâm nguyện nha."
"Có ý gì?"
"Xem đi, các ngươi có mười người, vừa hay ở đây ta có mười cô nương và mười nam tử. Ai cũng xinh đẹp, da dẻ trắng hồng nuột nà. Các ngươi muốn không?"
Đám nam đinh kia đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đám người đang quỳ kia. Bất quá món hời ngon như vậy thực khiến bọn chúng thèm khát.
"Cho bọn ta nữ nhân còn cho nam nhân?"
"Nữ tất nhiên là tùy ý các ngươi, còn nam nhân các ngươi muốn thì lấy về làm nô không thì đem bán. Khế ước của bọn họ ta đều chuẩn bị cả rồi."
"Điều kiện là gì?" Cả kinh tất nhiên bọn họ không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.
Quy Hải Tương Du đột nhiên cười, nàng không nghĩ tới bọn chúng sẽ hỏi nàng câu này. Đám người này tuy là tội đồ, bề ngoài xấu xí nhưng đầu óc hình như khá nhanh nhạy.
"À, trên người bọn chúng có trộm đồ quý của ta. Chỉ cần các ngươi ở đây lột đồ soát người bọn chúng thì không chỉ người mà những đồ có giá trị ta cũng để lại làm của hồi môn của bọn chúng. Hơn nữa mỗi người các ngươi chỉ một nam một nữ, làm xong chuyện ta liền thưởng mỗi người hai mươi lượng bạc để lập nghiệp. Sau khi rời khỏi đây thì đến huyện Thừa Ung định cư tại đó. Sao hả? Các ngươi làm được không?"
Đám nam nhân bàn bạc một lúc thì liền chấp thuận. Quy Hải Tương Du liền bảo Tô ma ma đưa xuống một bản cam kết và một nghiên mực đỏ. Trong số đó một nam nhân đứnh ra lăn tay ký kết. Nàng thu lại giấy hài lòng.
"Tốt, chúc các ngươi vui vẻ. Nhưng nhớ, mẫu phi và đệ đệ ta đang nghỉ ngơi, nhẹ nhàng một chút."
Nói xong, Quy Hải Tương Du liền phất áo đi vào. Hai ma ma bà Quế Chi cũng thu dọn đi theo. Đám nam nhân hiểu ý nàng, khi thi hành bọn họ dùng vải bịt miệng và trói đám hạ nhân lại. Cánh cửa đóng lại, sân viện đã cùng cực hỗn loạn, hạ nhân mở to đôi mắt nhìn bóng lưng nàng biến mất, tuyệt vọng vô tận. Muốn kêu gào cũng chỉ ra được vài tiếng ư ư.
Nàng vào bên trong ngồi xuống thảnh thơi uống trà. Chỉ có hai vị ma ma và Quế Chi khó hiểu nhìn nàng. Cuối cùng Tô ma ma không nhịn được mới hỏi: "Quận chúa thứ cho lão nô lắm lời, bọn họ trộm đồ tại sao người lại dễ dàng tha thứ như vậy? Hơn nữa, Thừa Ung tuy không phải nơi quá tốt nhưng cũng được coi là nơi dễ sống ở thành phía Tây."
"Tại sao à? Tô ma ma, hạ nhân của ta đều ở nhất đẳng, thấp nhất chỉ có nhị đẳng, bọn chúng tuy là hạ nhân nhưng ở chức vị đó thì lại thoải mái, sung sướng. Thừa Ung bốn tuy là nơi tốt nhưng lại không thoải mái bằng ở đây. Kinh tế nơi đó thấp vô cùng, lại thêm việc hạ nhục đêm nay, ngươi nghĩ bọn chúng có sống tốt không? Với tính cách của đám nam nhân kia, ngươi nghĩ sẽ dễ dàng buông tha không?"
Nói đến đây, Tô ma ma, Chu ma ma và Quế Chi liền hiểu. Chiêu này quả thực cao minh, có thể tay không trừng trị bọn chúng cả đời mà còn có thể làm người tốt. Đúng là mũi tên trúng hai con nhạn.