"Dịu dàng trên đời này có mười phần, tám phần ở thần, hai phần ở người trần."
"Anh ấy thì sao?"
"Anh ấy là một mặt hồ, bản thân anh ấy chính là sự dịu dàng. Chỉ cần có anh ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng hạnh phúc rồi."
- --
Cuối tháng sáu, nhiệt độ Thanh Lăng tăng vùn vụt, thoáng cái vụt tới 38 độ.
Buổi chiều nắng gắt đến đáng sợ, nóng ran không gió, cả thành phố như bị nhốt trong chiếc lồng hấp, ngay cả không khí cũng ngưng đọng, ngưng cả dòng nước chảy.
Môn thi cuối cùng là "Dược lý học", Sơ Tiện ngồi hàng thứ hai từ cuối lên, viết thoăn thoắt.
Còn nửa tiếng nữa là tới giờ nộp bài thi, cô thuận lợi làm xong bài.
Kỳ thi cuối kỳ, giáo viên phụ trách giảng dạy cũng không làm khó sinh viên quá, ra đề rất đơn giản.
Xét về thiên phú, cô gái Sơ Tiện này thật sự không có gì nổi trội nhưng hơn người ở chỗ chăm chỉ, chịu khó, từ nửa tháng trước cô đã ôn tập các phần kiến thức liên quan. Cho nên những đề bài trên bài thi này vốn không làm khó được cô.
Nhanh chóng làm bài xong, cô trải bài thi trên bàn, đá Thư Ý Hòa ở bàn sau đang mơ màng buồn ngủ: "Hòa Nhi, bắt đầu làm đi!"
Chỗ ngồi ở phòng thi được xếp theo thứ hạng học tập, thứ hạng của hai cô gái liền nhau, đương nhiên ngồi ở bàn trước bàn sau.
Cảm nhận chân bàn rung, Thư Ý Hòa lười biếng ngước mắt, ngáp một cái, nhấc bút bắt đầu chép bài.
Mất mấy phút chép xong, để lại hai đề chủ quan chỉ xem đề không viết. Cô nàng Thư này lười muốn chết, tính ra khoảng 60 điểm thì không chịu viết thêm nữa. Cô ấy cũng không muốn giành hạng xuất sắc gì, không trượt là được.
Thấy Thư Ý Hòa chép xong, Sơ Tiện đeo túi lên, dứt khoát nộp bài thi.
Giáo viên giám thị tóc hoa râm liếc nhìn điện thoại di động, thoáng nhướn mày: "Còn chưa tới thời gian nộp bài."
Sơ Tiện đặt bài thi xuống bàn trên bục giảng rồi mới nói: "Thưa thầy, em phải bắt xe, nếu không sẽ không về nhà được."
Giáo viên giám thị: "..."
Giáo viên giám thị lộ vẻ mặt bất mãn, cau mày hỏi ngược lại: "Thi quan trọng hay về nhà quan trọng?"
Sơ Tiện bình tĩnh đáp lại: "Về nhà quan trọng ạ."
Giáo viên giám thị: "..."
Vừa dứt lời, bóng dáng cô gái thoắt một cái, dứt khoát ra khỏi phòng học, tốc độ nhanh kinh người, để lại giáo viên giám thị với gương mặt đầy kinh ngạc.
Sơ Tiện ra khỏi tòa nhà dạy học, chạy thẳng tới ký túc xá lấy hành lý.
Sân trường rộng lớn, trống không, quạnh quẽ, hoàn toàn không còn nhộn nhịp như những ngày trước.
Khác với các học viện khác đã nghỉ từ hai ngày trước, chỉ có duy nhất Học viện Y kéo dài trễ nhất, hôm nay mới thi xong môn cuối cùng.
Ở đại học A khổ nhất là sinh viên Học viện Y, bình thường đã mệt như chó, kỳ thi cuối kỳ mỗi năm còn hơn cả thi vào đại học, mà kỳ nghỉ luôn xếp sau cùng.
Sơ Tiện cầm hành lý, không dám chậm trễ, nhanh chóng đi thẳng ra cửa Bắc đại học A.
Đi gấp như vậy nên chưa được vài bước, cô đã nóng đến toát mồ hôi đầy người rồi.
Cái thời tiết khỉ gió này thật sự quá nóng, đúng là khiến người ta không còn sức mà chửi bới nữa.
Mấy năm nay, Thanh Lăng thành công bước lên hàng ngũ thành phố bếp lò*, nhiệt độ mùa hè năm sau lại cao hơn năm trước.
*Thành phố bếp lò là tên gọi dùng cho các thành phố lớn ở Trung Quốc có thời tiết mùa hè nóng như thiêu đốt, biểu hiện là nhiệt độ cao nhất trong ngày ≥35℃, thường tập trung ở lưu vực sông Trường Giang phía Nam Trung Quốc, và khu vực Hoa Bắc (bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân), Hoàng Hoài.
Sơ Tiện đứng ở trạm xe buýt chờ tới xe buýt số 45 tới ga xe lửa Thanh Lăng.
Ngoại trừ Sơ Tiện, trạm không có một bóng người, vắng vẻ quá mức.
Mùa hè nóng nực, cây ngô đồng hai bên đường đều héo rũ, phiến lá rộng lớn rũ vắt ngang lên cây, trông không có chút tinh thần nào, đã sớm mất đi sức sống trước đó.
Khí trời nóng rát hết lượt này tới lượt khác từ phía đối diện tấn công tới làm hai gò má Sơ Tiện đỏ bừng, chóp mũi cũng tươm mồ hôi, cả người như sắp bị bốc hơi. Tay cô cầm chiếc mũ che nắng ra sức quạt gió vào mặt.
Chẳng qua, chút gió này cũng chỉ là chút an ủi tâm lý.
Chỉ muốn xe buýt mau tới, thổi chút hơi lạnh trong xe ra cho cô.
Trời nóng đến vậy, không chỉ khiến cơ thể mệt mỏi không có sức, mà cũng khát khô cả họng.
Ban nãy lúc ra khỏi trường, cô quên mua chai nước suối lạnh rồi.
Còn nếu lúc này bảo cô phải chịu cái nắng chói chang quay lại mua chai nước, cô chắc chắn không chịu.
Hôm nay cũng không biết xe bus 45 bị làm sao mà mãi vẫn chưa đến. Sơ Tiện chờ đến thấp thỏm, ánh mắt ngập tràn vô định băn khoăn liếc xung quanh vài vòng, phát hiện trong góc có một chiếc xe Cadillac màu trắng đang đỗ.
Kiểu xe chắc chắn, khiêm tốn, thân xe lặng lẽ núp trong bóng râm lớn, ánh mặt trời vụn vặt xuyên qua khe lá rơi xuống trước xe, ánh sáng lơ lửng.
Trong xe có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, cửa kính xe đóng chặt, không nhìn rõ được mặt mũi của người ta.
Cô không chút để ý, nhanh chóng dời mắt, tiếp tục chán ngán đứng yên chờ xe, tay cầm điện thoại di động, ánh mắt không hề dừng lại dù chỉ một khắc, quan sát lung tung.
Ở xa xa, mấy công nhân bảo vệ môi trường đang tránh dưới bóng cây hóng mát, bộ đồng phục làm việc màu cam lại càng nổi bật, người nói chuyện, người ngủ.
Trên đường thỉnh thoảng có mấy người đi xe điện qua, trông ai ai cũng vội vã như thể sau lưng có người đang đuổi theo vậy.
Cô chìm sâu trong nhân gian khói lửa, vui vẻ ngắm chúng sinh, nhìn đủ loại trạng thái của cảnh đời.
Cách đó không xa chưa tới năm mét có một chiếc tủ lạnh chia sẻ đứng lặng lẽ, ô che nắng lớn, che đi cái nắng chói chang như thiêu đốt của bầu trời.
Mắt Sơ Tiện lập tức sáng lên giống như thấy được cứu tinh, cô nhanh chóng bước về phía đó.
***
Phó Chỉ Thực đang ngồi trong xe nghe điện thoại, điện thoại do ông anh gọi tới.
Do sơ suất của cấp dưới, một hạng mục Nhân Hòa Đường xảy ra chút vấn đề. Ông cụ đang trong cơn bực tức, vừa gọi điện thoại tới đã trực tiếp dạy dỗ thẳng mặt, không hề bao dung chút nào.
Anh bình tĩnh chịu đựng, không hề lên tiếng nói một câu nào.
Ông nội anh đã gần tám mươi tuổi, gần đây huyết áp vẫn luôn hơi cao, không ai trong nhà dám động đến ông. Nếu như mắng anh một trận mà ông nội có thể nguôi giận thì anh cũng chịu.
Dạy bảo được chừng mười phút, ông nội mới hả giận, vội vàng cúp điện thoại.
Phó Chỉ Thực ném điện thoại vào hộc xe, sâu trong lòng anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó chịu kinh khủng.
Giao du làm ăn không phải sở trường của anh, dạy học trồng người mới là sở thích của anh. Một người không hiểu chuyện buôn bán lại phải gánh vác gia sản lớn như vậy khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Từ lúc tiếp nhận tới Nhân Hòa Đường tới nay, cho dù chuyện gì anh cũng để ý, hết lòng hết sức, nhưng đáng tiếc rất lâu rồi vẫn không làm tốt được.
Anh không vội vã rời đi, ngồi yên trong xe một lúc, làm dịu đi cảm xúc khó chịu tồi tệ này.
Cây ngô đồng bên đường cao ngất, to lớn, sàng ra từng mảng bóng râm lớn, tiếng ve kêu ầm ĩ, liên tục không ngừng.
Một chiếc tủ lạnh chia sẻ yên lặng đứng trong góc, ô che nắng vắt ngang chân trời, phủ lên một thế giới nhỏ, không nhìn thấy ánh nắng gắt trên đỉnh đầu.
Những năm gần đây, phố lớn ngõ nhỏ của Thanh Lăng lần lượt xuất hiện kiểu tủ lạnh chia sẻ này, bên trong có để nước suối và đồ uống lạnh, tặng cho những người cần (các công nhân bảo vệ môi trường, shipper, nhân viên giao hàng, cảnh sát giao thông) uống miễn phí.
Đây là nơi dịu dàng của thành phố.
Mà giờ phút này, một cô gái nhỏ mặc quần yếm bò màu trắng đứng trước tủ lạnh chia sẻ, cầm một chai nước suối trong tay, mở nắp vặn chai uống hết vài ngụm.
Tóc ngang tai, khuôn mặt trẻ con, mặt mũi ngây thơ.
Cô nhóc này thành niên chưa thế?
Chiếc vali màu xanh da trời to đùng bên chân cô nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của anh. Cô nhóc gầy gầy nhỏ nhỏ có thể xách được chiếc vali lớn như vậy à?
Cô gái lấy nước xong, anh lại không thấy cô lập tức rời đi mà ngẩn người trước mấy hàng khẩu hiệu trước mặt tủ lạnh.
Khẩu hiệu đó là những chữ màu đỏ, cực kỳ nổi bật. Từ góc độ của Phó Chỉ Thực lại có thể thấy rõ ràng.
Tặng cho công nhân bảo vệ môi trường, shipper, nhân viên giao hàng, cảnh sát giao thông và những người cần, uống miễn phí.
Sau một thoáng, cô gái kéo chiếc vali to đùng kia vội vàng rời đi.
Tầm mắt lơ đãng nhìn thấy cảnh này, bắt đầu rất đột ngột, kết thúc cũng vội vàng y chang.
Phó Chỉ Thực chỉ coi như nhìn thấy một bộ phim lộ thiên miễn phí, nếu nói thú vị hay không thì chưa thấy, có điều hình như có thể xóa đi chút phiền muộn trong lòng anh.
Anh nhanh chóng thu mắt, đang định lái xe về nhà, ai ngờ lại có chuông điện thoại của ông nội.
Da đầu anh căng lên trong vô thức, bất đắc dĩ nhận máy: "Dạ, ông còn gì dặn dò?"
Lần này ông nội lại gọi tới không phải để dạy bảo, mà là lắng nghe ý kiến của anh.
Hai ông cháu bình tĩnh trò chuyện tầm mười phút rồi mới kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.
Cũng trong mười phút này, lưng điện thoại cũng trở nên nóng phỏng, dán chặt vào lòng bàn tay anh.
Lần nữa ngẩng đầu, xuyên qua kính chắn gió trong suốt, Phó Chỉ Thực lại thấy cô gái ban nãy lần nữa.
Cô gái trở lại trước tủ lạnh chia sẻ, tay xách một túi nilon màu trắng, bên trong có đựng ba chai nước suối.
Hẳn là cô không có nhiều thời gian, cuống cuồng gấp gáp bỏ chai nước suối trong tay vào tủ lạnh, sau đó kéo vali chạy như bay về trạm xe buýt.
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt số 45 vừa hay dừng ở bên cạnh trạm xe, cô gái cố hết sức kéo vali lên xe.
Cửa xe buýt nhanh chóng khép lại, chậm rãi chạy khỏi trạm xe.
Hôm nay là thứ sáu, ngày 29, tháng 6, năm 2018, lần đầu tiên Phó Chỉ Thực gặp Sơ Tiện, cách kính chắn gió, vội vàng lướt qua.
Câu chuyện của bọn họ bắt đầu từ đây.