Ngoại truyện Phó Yến Từ.
Khi cuộc đua 800 mét bắt đầu, Lộ Thanh Cường đã kéo tôi đứng đợi ở vạch đích và nói rằng bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ giành vị trí đầu tiên, có rất nhiều người cổ vũ, rất có thể diện.
“Nhìn kìa, nhìn kia, khoan đã, bạn nữ kia là ai? Sao lại vượt qua bạn gái của tao rồi?”
“Đệch, trường mình có bạn gái xinh thế kia từ lúc nào vậy, liều mạng ghê, chạy để giành tiền thưởng vô địch sao?”
“Thưởng cái đầu cậu.”
“Đầu nào? Đầu trên hay đầu dưới?”
“Biến đi.” Tôi đạp Lộ Thanh Cường.
Xì xà xì xầm, ồn chết đi được.
Tôi lười biếng liếc nhìn, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa cao, bỏ xa những người phía sau.
Ổn định ở vị trí thứ 1.
Khi cô ấy chạy tới, tôi đang định bỏ đi, nhưng tôi không hề biết rằng cô gái này chỉ biết chạy mà không biết phanh, cô ấy lao vào vòng tay tôi một cách vững vàng và chuẩn xác.
Cố tình à?
Dù sao thì tôi cũng khá nổi tiếng ở trường.
“Bạn học bị đụng đến hỏng rồi à? Mau giúp tớ đưa người đến phòng y tế.”
Cô gái này thực sự choáng váng.
Cô y tế của trường khám cho thấy đói nên quay lại khiển trách tôi: “Còn ít tuổi yêu sớm cũng không sao, để bạn gái mình chạy 800m, cũng không để ý? Vốn dĩ cô bé đã không đủ dinh dưỡng, còn để bụng đói đi chạy, không choáng sao được? Ngốc ở đó làm gì, đi mua đồ ăn đi.
Được rồi, bạn gái phải không? Tôi nhớ rồi.
Tôi đến siêu thị mua bánh mì sữa và một hộp sôcôla, nhờ y tá của trường đưa cho, tôi không để y tá của trường nói là tôi mua.
Cách cánh cửa, cô gái cắn một miếng bánh mì lớn, má phồng lên như một con sóc nhỏ.
Tôi cong môi và mỉm cười.
Ôn Nhiễm.
Tên rất hay.
Tôi không ngờ mình sẽ gặp lại cô ấy sớm như vậy.
Tôi và Lộ Thanh Cường la cà quán game, ngẫu nhiên ghép đội cùng nhau và đánh được mấy mạng, vốn dĩ đã rất khó chịu, người ngồi cạnh không biết làm cái khỉ gì, cứ bật máy rồi lại tắt, bấm mãi mà không vào được trang chủ.
Tôi bực mình giật lấy chuột của cô: “Game đây, tài khoản ở đây để đăng nhập, hiểu chưa?”
Đối phương “A” ngơ ngác mà luống cuống nói: “Tớ không chơi game.”
“Cậu không chơi game đến quán net làm gì?”
“Điền đơn.”
Là Ôn Nhiễm.
Gay rồi, vừa rồi tôi không nhận ra là cô ấy, dữ quá không biết có dọa cô ấy sợ không?
Giọng tôi dịu dàng hơn rất nhiều: “Đơn gì, cậu mang theo USB không?”
“Đơn về hoàn cảnh gia đình.”
“Chẳng phải cái này do bố mẹ điền sao?”
Im lặng.
Tôi liếc nhìn cô ấy, lông mi Ôn Nhiễm run rẩy, tâm trạng rõ ràng trở nên u ám.
Nói sai rồi.
Tôi cắm USB cho cô ấy rồi sao chép ra, chắc cô ấy không quen dùng máy tính, gõ rất chậm, cũng không quen dùng phím xóa.
“Bạn ơi, tớ ấn sai rồi, phải làm sao đây?”
“Bấm vào đây, đúng rồi, đây là phím xóa.”
Tôi chưa bao giờ biết mình có sự kiên nhẫn như vậy.
Cô ấy điền đơn xong, đôi mắt cong cong, cười ngượng ngùng: “Nhà tớ không có máy tính, nên tớ không dùng quen, hôm nay cảm ơn cậu nha, không thì lần sau tớ mời cậu trà sữa nhé.”
“Được.”
Ai ngờ cô gái này chỉ khách sáo ngoài miệng.
Tôi chờ một tuần, trà sữa của tôi đâu.
Cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Đồ vô lương tâm.