Thân thể Phó Hàn Xuyên cùng Lâm Chi Hạ cọ xát, đắm chìm ở trong tình dục. Ngón tay nguyên bản bị kẹp giữa đôi môi không biết vì sao đã được lấy ra, cánh tay mảnh khảnh vô lực của cô buông xuống, chỉ là đầu ngón tay còn phiếm một tầng ánh nước dâm mỹ.
Ngón tay bị đặt ở một bên không người để ý.
Nóng cháy quay cuồng trong thân thể Phó Hàn Xuyên không chỉ vì tình dục mà còn vì một đoạn ký ức hỗn tạp vẫn còn mới mẻ, hai thứ tương giao mới làm anh mất khống chế như thế.
Đó là bốn năm trước…
Anh lần đầu gặp Lâm Chi Hạ.
Lâm Chi Hạ không nhớ rõ nhưng Phó Hàn Xuyên lại một khắc cũng chưa từng quên.
Bốn năm trước, Lâm Chi Hạ tốt nghiệp cao trung. Trường học tổ chức một lễ tốt nghiệp lớn, đồng thời mời một ít cựu học sinh ưu tú tham gia.
Nhìn như chúc mừng, tụ hội nhưng thực ra là tìm cớ để mượn quan hệ, mở rộng nhân mạch.
Phó Hàn Xuyên luôn luôn khinh thường loại tụ hội này, huống chi lúc ấy anh vừa mới tiếp nhận công ty, công việc xử lý không xong, bận đến túi bụi.
Nhưng mà Tạ Vĩnh Lâm đối với chuyện này hứng thú bừng bừng, một hai phải đến nhìn nữ sinh tốt nghiệp cao trung, muốn thấy vẻ ngoài non nớt, ngây ngô của họ, anh ta còn phải đi cảm thụ tinh thần thanh xuân phấn chấn, thế là liền lôi kéo Phó Hàn Xuyên cùng tham gia.
Phó Hàn Xuyên không có biện pháp, chỉ có thể bị túm đi. Ở hội trường anh uống mấy ly rượu vang đỏ, cảm thấy phiền muộn cùng buồn tẻ, anh liền dứt khoát rời khỏi hội trường, đi đến một hoa viên yên lặng, thoáng khí.
Chính là ở nơi đó, anh đã gặp Lâm Chi Hạ.
Đêm hè khô nóng, đóa hoa nở rộ, ánh trăng nhàn nhạt mông lung, Lâm Chi Hạ mặc một thân váy dài màu lam ngồi ở trên ghế dài trong hoa viên, an an tĩnh tĩnh rũ đầu, làn tóc dài sau lưng bị gió đêm lạnh thổi bay phất phơ.
Một khắc kia, Phó Hàn Xuyên phảng phất như thấy được tiên tử rừng cây trong truyện cổ tích.
Nháy mắt toàn bộ lực chú ý của anh đều bị hấp dẫn, đem bộ dáng của Lâm Chi Hạ ghi tạc vào lòng. Một lần ghi tạc chính là cả đời.
Anh đối với chuyện tình cảm trước giờ đều khinh thường, thế mà cứ như vậy lại nhất kiến chung tình.
Đại khái chính là tình yêu không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ một khoảnh khắc mà đã đắm say.
Phó Hàn Xuyên từng bước một hướng tới Lâm Chi Hạ mà đi đến, bước chân thật nhẹ, sợ quấy nhiễu cô.
Lâm Chi Hạ vẫn là nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt thanh lệ, kiều mị. Trên mặt trừ bỏ mê mang cùng khốn đốn, còn có một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Cô uống say.
Hơn nữa là say đến hồ đồ, trong hai mắt đen nhánh là một mảnh hỗn độn, đã không còn thần sắc thanh tỉnh.
Phó Hàn Xuyên chỉ liếc mắt một cái đã hiểu được tình huống của Lâm Chi Hạ. Anh có chút ảo não, tức giận những người đã rót rượu cho Lâm Chi Hạ uống, ánh mắt lại trở nên càng thêm ôn nhu mà nhìn xuống nữ sinh non nớt, khả ái trước mắt.
"Buổi tối hôm nay em là học sinh đã tốt nghiệp?" Phó Hàn Xuyên nhìn cô chăm chú, mở miệng hỏi.
"Vâng."
Lâm Chi Hạ gật gật đầu, chất cồn làm cô không khống chế được thân thể, đầu lung lay vài cái có chút mạnh.
Cô cảm thấy không vững, không thoải mái. Tay cô sờ sờ cái trán, lại nhăn mi, thân thể cũng lung lay.
"Cẩn thận." Phó Hàn Xuyên thấy cô nghiêng trái nghiêng phải, vội vàng đỡ lấy bả vai của cô.
Lâm Chi Hạ nhắm mắt lẳng lặng đợi trong chốc lát, mới có thể chậm rãi mở mắt ra, nhìn Phó Hàn Xuyên xa lạ trước mặt nghiêm túc mà nói một câu: "Cảm ơn."
Biểu tình có chút quật cường, cùng với khuôn mặt ôn nhu bị rượu huân đến đỏ ửng, tất cả đan xen ở bên nhau làm Phó Hàn Xuyên nhìn không chớp mắt.
Phiền muộn lúc trước đã bay sạch, đôi con ngươi đen nhánh ở trong bóng đêm trở nên sáng ngời.
Hai bàn tay từ trên người Lâm Chi Hạ rời đi, trên lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô, anh đưa ngón tay vuốt ve qua lại như thể quyến luyến.
Phó Hàn Xuyên nhìn lướt qua bên cạnh ghế dài, hỏi Lâm Chi Hạ: "Anh có thể ngồi cạnh em không?"
Lâm Chi Hạ như là không nghe được Phó Hàn Xuyên nói, cô vẫn như cũ an an tĩnh tĩnh ngồi ở đó, nhẹ ngửa đầu, đối diện với người đàn ông cao lớn trước mặt.
Hồi lâu, hai mắt chớp chớp một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một ít thần sắc rối rắm cùng đề phòng.
Lúc cô im lặng vài giây kia, Phó Hàn Xuyên phảng phất như nghe được tiếng tim đập bùm bùm trong lồng ngực, như đang dùng sức mà nhảy.
Rõ ràng là người đàn ông đã trải qua vô vàn sóng gió lại như một đứa trẻ ngây ngô, xao động bất an.
Sau đó anh thấy Lâm Chi Hạ có phản ứng, lúc này mới chậm rãi hiểu được, cô không phải không nghe thấy mà chỉ là sau khi uống rượu say, phản ứng có chút trì độn.
Lúc này Lâm Chi Hạ không dám gật đầu, chỉ chậm rì rì nói một chữ: "Được."
Lúc Lâm Chi Hạ đáp ứng, chính Phó Hàn Xuyên anh cũng không nhận ra được tươi cười sung sướng chợt lóe qua trên mặt mình, đáy lòng anh không giấu giếm được mà nhảy nhót.
Phó Hàn Xuyên ngồi xuống kế bên Lâm Chi Hạ, giọng điệu chậm rãi, hỏi cô một tràng vấn đề.
Tỷ như hỏi cô tên gì, bao nhiêu tuổi, học ban nào, đậu trường đại học như mong muốn không?
Lâm Chi Hạ vẫn luôn thẳng lưng, an tĩnh ngồi đó, nói chuyện cũng chậm rì rì. Đối với những câu hỏi của Phó Hàn Xuyên là biết cái gì đều nói hết, không nửa lời giấu giếm.
Trong lúc đó, Phó Hàn Xuyên nhìn cô ngơ ngác nhưng bộ dáng lại phá lệ ngoan ngoãn, vài lần anh âm thầm cười trộm.
Anh đã thấy nhiều người uống say mượn rượu làm càn, lại chưa từng thấy người nào uống say lại ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy.
Nơi mềm mại nhất đáy lòng Phó Hàn Xuyên bởi vì Lâm Chi Hạ mà bại lộ.
Trong chốc lát, anh đại khái đã biết thông tin cơ bản của Lâm Chi Hạ.
"Lâm Chi Hạ."
Phó Hàn Xuyên trong lòng mặc niệm tên này, giống như mùa bọn họ quen biết, đầu mùa hạ.
"Hức."
Lâm Chi Hạ chậm rãi nói chuyện, đột nhiên nấc rượu một cái.
Cô ngẩn ra, sau đó lập tức mím môi, ánh mắt hoảng loạn run rẩy, rồi lại sợ hãi nhìn về phía Phó Hàn Xuyên, mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng nhẹ nhàng cười.
Phó Hàn Xuyên cẩn thận nhìn chăm chú mỗi một động tác nhỏ của cô, nhìn cô nhẹ nhàng giơ khóe môi, tinh quang trong mắt lập lòe.
Anh thấp giọng nói: "Em không cần cảm thấy ngượng ngùng, rất đáng yêu."
Lâm Chi Hạ nhẹ nhàng nhíu mày, tựa hồ nghe không hiểu anh nói cái gì, nhưng cô vẫn nhớ rõ câu hỏi trước đó của anh, tiếp tục nói: "Em thành tích không tốt, chỉ đậu đại học A, không đậu được đại học S. Em đã rất nỗ lực, thật sự nỗ lực, vẫn luôn cố gắng học bài nhưng vẫn không được. Không giống chị gái của em, chị ấy đậu đại học S, em thật sự làm không được, quá ngu ngốc… Em… Em…"
Cô nói nói, vành mắt chậm rãi đỏ lên, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước, tươi cười trên mặt cũng không thấy nữa.