Lý Kiến Đức vừa dứt lời, một giây sau ông ta hận không thể tát mình hai phát.
Đây là lời mà ông ta nên hỏi sao?
Ngay khi Lý Kiến Đức nghĩ rằng mình sẽ không nghe thấy câu trả lời của Giản Ninh, Giản Ninh đã cười nói:"Trông khá ổn.”
Giản Ninh nói xong, Lý Kiến Đức âm thầm lau mồ hôi lạnh cho chính bản thân mình.
Tiệc tàn, Giản Ninh đỡ Lư Tiểu Tiểu say rượu rời đi, Lý Kiến Đức theo sát họ, vừa bước ra khỏi khách sạn thì đụng phải Kha Dĩ Danh đang lái xe.
Kha DĨ Danh nhìn Phó Cẩn Diễn qua gương chiếu hậu, người đang nhắm mắt, nhỏ giọng nói:"Phó tổng, là Giản tiểu thư.”
"Ừm.”
- Phó Cẩn Diễn hờ hững đáp lại.
Um?
"Ừm" rốt cuộc là kêu cô ấy dừng hay là vẫn đi thẳng đây?
Kha DĨ Danh nhất thời không chắc, ngay khi hắn đang rối rắm, Lư Tiểu Tiểu đang say rượu đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Giản Ninh, lao tới trước xe của hắn ta, VỖ qua cửa kính: "Trợ lý Kha, cho chúng tôi đi nhờ một chuyển với.”
Giản Ninh và Lý Kiến Đức đứng phía sau Lư Tiểu Tiểu: "...”
Ngay khi Kha DĨ Danh không biết phải làm gì, Lư Tiểu Tiểu giống như cho hắn một cái bậc thang, hắn liền thuận thể hạ cửa kính xe xuống, mở miệng: "Trưởng bộ phận Lý, cần đi nhờ không?”
Lý Kiến Đức: Tôi rốt cuộc là cần hay không cần đây?
"Trưởng bộ phận Lý?”
- Thấy Lý Kiến Đức một lúc lâu không lên tiếng, Kha DĨ Danh liền mở cửa bước xuống xe.
Thấy thế, Lý Kiến Đức liên hiểu rõ, ông ta liếc nhìn Giản Ninh đang đứng bên cạnh mình, nở nụ cười đáp:"Vậy làm phiền trợ lý Kha rồi.”
Lý Kiến Đức nói xong, liếc nhìn chỗ ngồi trong xe, tự giác leo lên ghế phó lái, trước khi lên xe, ông nhìn về phía Giản Ninh: "Giản Ninh, cô ngồi ở giữa đi, Lư Tiểu Tiểu uống rượu, đừng để cô ấy làm phiền Phó tổng" Mấy người lên xe, Lý Kiến Đức quay đầu lại ân cần chào hỏi Phó Cẩn Diễn, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy ở hành lang, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ của chính mình.
Mối quan hệ của Giản Ninh và Phó tổng chắc chắn không tầm thường!
Xe chậm rãi chạy, sau khi lên xe, Lư Tiểu Tiểu say một hồi, tựa đầu lên người Giản Ninh ngủ, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.”E hèm, trưởng bộ phận Lý, ông đã sắp xếp chỗ ở chưa?”
- Kha DĨ Danh mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
"Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tất cả đều dựa trên quy định của công ty.
Tôi một phòng, Lư Tiểu Tiểu và Giản Ninh một phòng.”
- Lý Kiến Đức đáp.
Khi Lý Kiến Đức nói xong, Kha DĨ Danh đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng sếp nhà mình nói: "Từ khi nào thì nhân viên công ty chúng ta đi công tác phải ở hai người một phòng?”
Lý Kiến Đức: Sếp, chúng ta cho đến bây giờ đều tốt như vậy sao?
Kha DỮ Danh đúng lúc ngắt lời: "Lư Tiểu Tiểu có vẻ rất say.
Để cô ấy ở một phòng đi.
Ngày mai mọi người còn cần đến công ty kiểm tra.
Nếu không nghỉ ngơi tốt, sợ là ảnh hưởng đến tiến độ công việc.”
"Vâng.
Trợ lý Kha nói phải.”
- Lý Kiến Đức liên tục trả lời, đưa tay lên lau cái trán đã thấm mồ hôi của mình.
Trong suốt quá trình, Giản Ninh vẫn giữ im lặng, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, như thể những vấn đề mà mọi người thảo luận không liên quan gì đến cô.
Khi xe đến khách sạn, Giản Ninh đưa Lư Tiểu Tiểu lên phòng, đi giày cao gót bước ra khỏi khách sạn, đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua một bao thuốc lá.
Cả đêm chịu đựng khiến cho cô vô cùng phiền lòng.
Sau khi mua thuốc lá từ siêu thị, Giản Ninh lấy một điếu từ trong hộp thuốc ra, đôi môi đỏ mọng cắn lấy, rồi châm lửa, động tác thuần thục.
Cô vừa mới hút được một nửa, điếu thuốc còn chưa kịp phun ra, đột nhiên một đôi chân dài dừng lại ở trước mặt cô: "Từ khi nào đã học hút thuốc rồi?”