Sáng nằm viện, tối thì lên đồ đi bar. Ai đó từng nói Triệu An Nghiên dạo này lơ là với công việc hẳn là không sai.
Có lẽ cô có quá nhiều tâm sự nên mới tìm chốn giải khuây. Vẫn là chốn cũ, một mình một ly rượu sầu, cô chả cần đến ai vì không muốn làm phiền.
Nhưng không ngờ rằng hai người bạn thân của cô đã mò đường tìm tới.
"Phục vụ, cho một ly Brandy, một Vodka."
Diệp Mẫn vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã vẫy tay gọi phục vụ mang rượu ra. Chỉ có Ngô Ái Ni là đầm thắm hơn, cô điềm đạm qua ghế ngồi bên cạnh Triệu An Nghiên.
"Biết ngay là cậu ở đây mà. Đã khỏe chưa mà lại ra ngoài uống rượu rồi?"
"Chút bệnh vặt thôi mà."
Triệu An Nghiên cười nhẹ, nói rồi lại nâng ly nhâm nhi chút rượu. Thoạt nhìn qua cô đã biết ngay là người có nhiều tâm sự.
"Cứ tưởng qua bao năm cậu đã mạnh mẽ hơn rồi. Nhưng không ngờ trong tình yêu vẫn cứ yếu đuối như vậy. Vì một kẻ đa tình mà thế này có đáng không chứ?"
Rượu được mang tới, Diệp Mẫn liền thưởng thức ngay cùng vài câu nói thẳng thừng, ngang nhiên chạm vào nỗi đau của người khác.
Cô ấy chính là như thế, chuyện gì cũng muốn đối mặt rồi vượt qua chứ không phải trốn tránh rồi gồng mình ôm lấy nỗi đau âm ỉ.
"Mẫn Mẫn, sao cậu mở miệng ra là toàn nói lời khó nghe vậy?"
"Thô nhưng thật. Tôi vẫn còn đang tức vì chưa thể dạy cho cái tên khốn kiếp đó một bài học đây."
Diệp Mẫn đanh giọng đáp trả, khiến Ngô Ái Ni chỉ biết câm nín. Cô biết bản thân tranh biện không lại Diệp Mẫn nên thôi.
"Các cậu bị làm sao vậy? Chẳng qua tôi stress công việc nên mới tìm chỗ thư giãn cho khuây khỏa đầu óc thôi, liên quan gì tới ai đâu. Vả lại Mẫn Mẫn này, cậu còn chưa thấy người ta có ở bên ai hay đi cùng người phụ nữ nào khác thì đừng vội phê phán. Dù họ có sai thì chúng ta cũng không có quyền trách móc."
Ngụ ý trong mỗi một câu nói của Triệu An Nghiên đã quá rõ ràng. Cô đang ngầm nói đỡ cho người đàn ông đó, Diệp Mẫn nghe và đã hiểu. Cô ấy chỉ gật đầu, không muốn tiếp tục nói, vì nói tiếp sẽ cãi nhau.
Diệp Mẫn uống hết một ly rượu, cũng trong lúc này vô tình lại nhìn thấy người mà cô đang tìm kiếm. Nhưng trớ trêu thay bên cạnh người ấy bấy giờ lại có một cô gái đi cùng, cô ta còn đang ôm lấy cánh tay Phó Nhất Trác.
Đang trong phẫn nộ lại gặp đúng ngọn lửa thôi thúc. Diệp Mẫn đặt chiếc ly rỗng lên bàn một cái rõ mạnh, sau đó rời khỏi chỗ ngồi, trực tiếp đi thẳng về đôi nam nữ phía trước.
Đến khi Ngô Ái Ni và Triệu An Nghiên nhận ra và quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Mẫn đã lao tới đấm thẳng vào mặt người đàn ông một cái, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó một phen nhốn nháo.
"Mẫn Mẫn..."
Ngô Ái Ni vội thốt lên tên Diệp Mẫn, sau đó nhanh chóng chạy về phía họ, Triệu An Nghiên cũng vội bước theo sau.
"Này, cô bị điên hả? Sao tự dưng lại đánh người?"
Thấy Phó Nhất Trác bất ngờ bị đánh, Tử Hạ liền đứng ra phía trước che chắn cho anh, còn trừng mắt với Diệp Mẫn, nhưng lại nhận được nụ cười khinh bỉ của cô. Thậm chí còn chẳng muốn nhiều lời, liền giơ tay muốn tát Tử Hạ thì cánh tay đang giơ lên cao của Diệp Mẫn đã bị Triệu An Nghiên giữ lại.
"Nghiên Nghiên, cậu làm gì vậy? Đôi cẩu nam nữ này đang đứng trơ trơ trước mặt rồi, cậu còn chưa sáng mắt ra sao mà muốn bênh vực anh ta nữa?"
"Này bà điên kia, cô nói ai là cẩu nam nữ hả?"
"Tao nói mày đó, con hồ ly thúi."
Vừa nói, Diệp Mẫn và Tử Hạ lại muốn sấn tới, nhưng đều bị Triệu An Nghiên và Phó Nhất Trác giữ lại.
"Nghiên Nghiên, cậu tránh ra cho mình. Hôm nay Diệp Mẫn này nhất định phải dạy cho anh ta một bài học."
Diệp Mẫn nào dễ dàng nguôi giận, nên nói xong liền đẩy Triệu An Nghiên sang một bên, sau đó vội chộp lấy chai bia trên bàn, thấy vậy Phó Nhất Trác liền kéo Tử Hạ ra phía sau, lấy thân mình che chắn cho cô ấy.
Và hành động đó của người đàn ông đương nhiên ai ai cũng nhìn thấy. Triệu An Nghiên thấy, Diệp Mẫn cũng thấy nên cô đã đặt chai bia quay về vị trí cũ. Sau đó quay qua nhìn người bạn thân của mình, nhẹ nhàng hỏi nhỏ vài câu:
"Cậu thấy chưa? Người mà vừa rồi cậu lên tiếng bảo vệ, bây giờ đang bảo vệ cho người con gái khác đấy. Cảm giác hiện tại thế nào?"
Bấy giờ, tất cả những ánh mắt đều dồn về phía người phụ nữ ấy. Phó Nhất Trác cũng đang nhìn cô, nhưng anh lại chẳng nói nửa lời. Vì anh biết nói gì đây?
Giải thích với cô gái ấy sao? Điều đó có ý nghĩa gì hay không? Trong khi dường như cả hai đã kết thúc từ lâu.
Triệu An Nghiên thản nhiên cười nhạt, dù sống mũi đã cay xè, trong lòng nặng nề và tim đang nhói lắm, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn là sắc thái lạnh lùng, thờ ơ không thay đổi.
Cô không trả lời câu hỏi của Diệp Mẫn, cũng không nhìn người đàn ông ấy nữa mà chuyển tầm mắt nhìn sang cô bạn Mẫn Mẫn của mình. Cô điềm nhiên cất lời:
"Mẫn Mẫn, có phải cậu cho rằng mình đang đau lòng, khổ sở vô cùng khi bị họ phản bội đúng không? Có lẽ cậu lầm rồi..."
Nói đến đây, Triệu An Nghiên chợt dừng lại để nhìn sang Phó Nhất Trác, đối mặt với anh không một chút dao động nào, cô thẳng thừng tiếp lời:
"Tôi chưa bao giờ nói yêu họ thì tại sao phải đau lòng, trong khi họ còn chẳng là gì của tôi."
Một câu nói như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim người đàn ông. Nhìn cô đã quay lưng bỏ đi mà trên môi anh chỉ biết hiện ra nụ cười chua xót.1
Phải, anh chẳng là gì đối với cô. Cô cũng chưa từng nói yêu anh, chỉ có anh tự mình ôm lấy mộng tưởng, khi mộng vỡ rồi thì đau thương bủa vây, thế thôi.1
Vậy là kết thúc! Mọi người xung quanh lại tiếp tục cuộc vui, vì chẳng còn gì để xem khi nhóm người của Triệu An Nghiên đã rời đi. Chỉ có Bành Thái Công đến lúc này mới tới thì lại thấy Phó Nhất Trác ra về.
"Ơ..."
"Anh Trác... anh đi đâu vậy? Chờ em với..."
"Sao vừa vào lại trở ra rồi? Tiểu Hạ, chờ anh..."