"Trong nhà không có gì ngon để nấu nên em ăn tạm mì gói nha, sáng mai anh đi siêu thị mua ít thực phẩm tươi ngon về rồi bù đắp cho em sau."
Phù Khánh Anh đặt bát mì vừa nấu xong lên bàn, nằm ngay trước mắt của người phụ nữ.
"Em đã bảo không ăn rồi mà anh nấu làm gì? Đã khỏe như bình thường đâu mà lại..."
"Anh đâu có vô dụng đến mức không nấu nổi một bát mì, em ăn đi cho ngon kẻo mì nở quá sẽ không ngon."
Triệu An Nghiên nhìn Phù Khánh Anh, xong lại nhìn xuống bát mì, cuối cùng cô cũng chịu cầm đũa bắt đầu ăn.
"Sáng mai em đưa anh đến bệnh viện khám xem tình trạng như thế nào để còn tiến hành phẫu thuật sớm. Bệnh không lo, anh lo chuyện ăn uống của em làm gì."
Phù Khánh Anh hơi cười, anh không trả lời những Triệu An Nghiên vừa nói mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cô ăn.
Anh nhìn cô một cách chăm chú, nhưng dường như trong đáy mắt lại đang chứa đựng một điều gì đó rất khó tả. Nó không bình thường, không ôn nhu cũng chẳng chân thành như mọi khi hay dành cho cô.
Im lặng một chút, Phù Khánh Anh mới trầm giọng lên tiếng:
"Em sang đây với anh, vậy còn Phó Nhất Trác thì sao?"
"Anh ấy chỉ biết em sang đây đột xuất là vì công ty gặp chút trục trặc. Vả lại anh ấy cũng ngoan ngoãn nghe lời em làm phẫu thuật xong rồi em mới đi."
"Xem ra anh ta rất nghe lời em."
Phù Khánh Anh cười nhạt, đâu đó dường như còn có một chút xem thường nhưng Triệu An Nghiên lại chẳng hề nhận ra.
"Nhất Trác ngoan hơn anh nhiều. Anh ấy cũng rất hiểu em."
Lần đầu tiên Phù Khánh Anh được nghe Triệu An Nghiên khen ngợi một người đàn ông, mà ánh mắt khi nhắc tới lại còn sáng lên. Anh ta chả biết nói gì ngoài nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nhưng cô đâu biết rằng đằng sau nụ cười ấy là cả một âm mưu to lớn sắp được bắt đầu.
"Em cứ từ từ ăn, anh vào trong lấy nước cho em."
"Cảm ơn anh!"
Triệu An Nghiên cười nhẹ với người đàn ông ấy, sau đó cô lại tiếp tục ăn, còn Phù Khánh Anh thì đi vào bếp.
Lúc này, đang ăn thì Triệu An Nghiên chợt nhớ ra gì đó nên liền lấy điện thoại ra, cô ấn số gọi cho Phó Nhất Trác vì nghĩ rằng giờ này anh đã tỉnh, nhưng cuộc gọi ấy còn chưa kịp đổ chuông thì điện thoại cô đã sập nguồn.
Nhìn màn hình di động tối thui mà cô gái bất giác chau mày. Lúc sáng đi vội quá, đến quần áo còn không kịp lấy thì nói chi đến dây sạc điện thoại.
Đúng lúc này Phù Khánh Anh đã mang tới một ly nước lọc, thấy cô chau mày, anh liền hỏi:
"Sao thế? Không ăn nữa mà ngồi đó chau mày rồi?"
"Em định gọi cho Nhất Trác, nhưng điện thoại hết pin sập nguồn mất rồi, anh có dây sạc loại này không, cho em sạc nhờ một chút."
"Đưa đây anh xem thử nào."
Triệu An Nghiên nghe lời, trao lại điện thoại cho Phù Khánh Anh, anh ta nhìn sơ qua rồi nói ngay:
"Để anh vào phòng sạc thử bằng dây sạc của anh xem sao, em uống nước đi."
Nói rồi, Phù Khánh Anh đã mang điện thoại vào phòng, bước đến chỗ sạc điện thoại của mình, cắm cáp sạc vào điện thoại của Triệu An Nghiên, chỉ trôi qua vài giây thì di động của cô đã được mở nguồn, và cũng trong lúc này Phù Khánh Anh bắt đầu thao tác gì đó trên chính chiếc điện thoại của cô, sau khi thực hiện xong anh lại rút dây sạc, sau đó đem chiếc điện thoại của Triệu An Nghiên cất vào hộc tủ, để lát nữa cạn pin sẽ tự động sập nguồn lần hai.
Còn cô lúc này, sau khi ăn nốt phần mì còn lại thì đã uống cạn cả ly nước Phù Khánh Anh mang tới trong tâm thế không một chút nghi ngờ nào, mà hình ảnh cô uống hết ly nước lại vừa vặn lọt vào tầm mắt của người đàn ông. Bấy giờ trên môi anh ta thoáng vẽ nên nụ cười quỷ dị rồi mới bước về phía cô gái.
"Anh cắm sạc rồi, nhưng không biết pin có vào hay không nữa."
"Hi vọng là được để em còn gọi về, chứ nếu không lại bị ai kia dỗi."
Triệu An Nghiên tự mình lẩm nhẩm, giờ đây cô cũng biết sợ làm cho người ấy của mình giận dỗi hay buồn lòng, nên lúc nào cũng đặt họ lên vị trí đầu tiên trong mọi suy nghĩ và tình huống.
Và dù đã nghe cô nói gì, nhưng Phù Khánh Anh vẫn giữ im lặng, cứ như đang chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra, cho đến khi nhìn thấy Triệu An Nghiên bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài thì anh ta mới lên tiếng:
"Em buồn ngủ à?"
"Hình như là vậy, tự dưng mi mắt cứ muốn cụp xuống thôi, đầu óc thì lâng lâng..."
"Chắc do mấy đêm rồi em mất ngủ nên hôm nay mới không chịu nổi nữa. Để anh dìu em vào phòng nằm ngủ cho thoải mái."
Triệu An Nghiên vừa ngáp, vừa xua tay, sau đó đứng dậy:
"Em tự đi được, em vẫn còn nhớ phòng ngủ dành cho khách trong nhà anh ở đâu mà, em nằm một chút sẽ tỉnh ngay, anh nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, cô gái ấy tự thân vận động đi vào phòng ngủ nằm ngay trong tầng trệt. Cũng là lúc này, trên môi người đàn ông chợt nhếch lên khẽ cười, sau đó chậm rãi bước đến căn phòng mà cô gái ấy vừa bước vào.
Nhìn cô nhắm chặt mi tâm đang nằm trên giường, Phù Khánh Anh khẽ gọi:
"Tiểu Nghiên...Em ngủ rồi à?"
Đáp trả anh, chính là một khoảng lặng vì người phụ nữ ấy căn bản đã ngủ say.
Bước từng bước thong thả đến chiếc giường, anh ta ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh cô gái, đưa bàn tay to ấm chạm vào một bên gò má của cô, chất giọng trầm thấp của anh ta bắt đầu vang lên.
"Em nói anh không hiểu em sao? Vậy thì em sai rồi, đương nhiên anh hiểu em, nên mới khiến em dễ dàng lọt vào những toan tính của anh đó chứ."
Sẽ chẳng ai ngờ rằng một người tưởng chừng quá hoàn hảo như Phù Khánh Anh lại là một kẻ mưu trí khó lường. Anh lợi dụng tình cảm của cô để đưa chính cô gái ấy vào cái bẫy do anh tạo ra.
Một kẻ ngụy quân tử như Phù Khánh Anh, khi vì quá yêu mà hóa hận thì sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì đây? Trong khi người con gái ấy đã ngủ say, không còn hay biết điều gì sẽ diễn ra với mình.1