•Công ty L&H.
Trong phòng Chủ tịch sang trọng, Tô Dĩ Hinh đang mang gương mặt đầy vạch đen khi nhìn thấy bảng kiểm kê doanh thu tháng vừa rồi của công ty bị tuột trầm trọng, đến mức suýt nữa thì lỗ cả vốn.
Hắn bực dọc ấn số trên điện thoại bàn và gọi ngay cho bộ phận tài chính:
"Ông lên đây ngay cho tôi."
Không lâu sau, từ phía cửa phòng, Bách Vạn hối hả đi vào cùng biểu cảm dè dặt trên mặt, ông cung kính cuối đầu trước Tô Di Hĩnh.
"Chủ tịch gọi tôi!"
Tô Dĩ Hinh còn chưa nói thì đã ném luôn bản báo cáo doanh thu vào mặt Bách Vạn.
"Đây là cái gì? Tại sao doanh thu tháng rồi lại tuột trầm trọng thế này hả? Các người ăn bớt ăn xén của công ty hết bao nhiêu rồi?"
"Chủ tịch bớt giận, tôi nào dám cắt xén đồng nào của công ty. Cái này bên kế toán họ tổng lại doanh thu như thế nào thì tôi nộp lên như thế ấy, vả lại tháng rồi công ty chúng ta lần lượt bị vụt mất ba khách hàng lớn, dự án cũng phải trì trệ lại vì không đủ kinh phí, mấy dự án lần trước đã hoàn thành cũng không rao bán được, con số cần phải chi cho những dự án đang dang dở thì nhiều mà đầu thu vào lợi nhuận thì không có cho nên mới dẫn đến tình trạng trên."
Bách Vạn đứng nghiêm trang, cuối đầu vội vã trình bày cụ thể cho Tô Dĩ Hinh được biết thì sắc mặt của hắn ta càng đen hơn nữa.
Hắn lại lập tức ấn số trên điện thoại bàn, lần này là gọi cho Chung Kiến Hào, Giám đốc tài chính của công ty.
"Cậu lập tức lên đây cho tôi."
Giọng điệu hắn lạnh như băng, tâm tình cáu bẳn khiến hắn dường như muốn bốc hỏa, đến cà vạt trên cổ cũng bị nới lỏng chẳng còn chỉn chu.
Mấy phút sau đó, Chung Kiến Hào đã lật đật vào tới, thái độ của cậu ta cũng hệt như Bách Vạn vừa rồi, chỉ dám cúi đầu chứ chẳng dám ngẩng mặt.
"Chủ tịch gọi em!"
"Tại sao tình hình công ty tệ đến mức này mà cậu lại không thông báo với tôi hả? Định đợi đến khi phá sản luôn thì tìm đường bỏ chạy đúng không?"
"Chủ tịch nghĩ oan cho chúng tôi rồi, ngay khi ba khách hàng lớn của chúng ta bị công ty S.K.Y giành mất và tình hình tài chính có vẻ tuột dốc thì tôi đã báo lên với Tổng giám đốc Từ rồi, nhưng đến nay vẫn không thấy được giải quyết."
Tô Dĩ Hinh hoàn toàn không ngờ rằng trong vấn đề lớn này lại liên quan đến S.K.Y của Triệu An Nghiên, điều đó càng khiến hắn dường như sắp phát điên.
Hắn uống cạn ly rượu trên bàn, sau đó vang lên chất giọng đầy tức giận:
"Trong thời hạn sớm nhất mà các người không giải quyết được vấn đề thì tháng này đừng mong bất cứ ai có một đồng lương nào. Mau cút hết ra ngoài cho tôi."
Nhận được mệnh lệnh vô cùng khó khăn, nét mặt Chung Kiến Hào cực kì bất an, chỉ có Bách Vạn vẫn điềm tĩnh cùng lui ra ngoài.
Sau khi nốc cạn thêm một ly rượu, Tô Dĩ Hinh lấy điện thoại di động gọi ngay cho một người, và đó cũng là kẻ tiếp theo sẽ bị hắn ta chất vấn.
[Em đang đi shopping, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi.]
Tình hình đang căng như dây đàn mà nhận được hồi đáp của Từ Tuyết Lâm xong thì càng khiến Tô Dĩ Hinh điên hơn, nhưng vẫn hạ giọng với nữ nhân này:
"Em lập tức đến công ty ngay cho anh, nếu không muốn từ nay không còn đồng nào để mua sắm."
[Có chuyện gì thì anh nói luôn đi, em đang bận sao về được.]
"Đã bảo là về ngay, công ty có chuyện rồi."
[Làm gì mà lớn tiếng ghê vậy? Về thì về, bực cả mình.]
Giọng điệu chanh chua của Từ Tuyết Lâm vừa hết thì Tô Dĩ Hinh đã muốn ném luôn chiếc điện thoại vào vách tường, nhưng cũng may là hắn đã kiềm chế được. Thay vì đập điện thoại, hắn đã uống hết một ly rượu, sau đó lại nới lỏng cà vạt rồi bước về phía cửa sổ, trầm lắng đứng nhìn bầu trời trong xanh, đầy mây trước mắt.
Lẽ nào Triệu An Nghiên quay lại là để trả thù sao? Vinh quang này lẽ nào sẽ sớm không còn tồn tại?
Hơn 30 phút sau, Từ Tuyết Lâm đã về tới. Vừa nhìn thấy Tô Dĩ Hinh đang đứng bên cửa sổ thì cô ta đã lườm nguýt, bất mãn.
"Có chuyện gì mà anh bảo phải về cho bằng được vậy hả? Có biết một chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà em thích đã sắp mua được rồi lại vì nghe điện thoại của anh mà bị người ta giành mất không?"
Tô Dĩ Hinh lập tức xoay người, nhìn chằm chằm vào Từ Tuyết Lâm với ánh mắt thịnh nộ.
"Đối với cô, một cái túi xách quan trọng hay công ty sắp phải phá sản quan trọng hơn?"
"Công ty đang làm ăn phát đạt mà anh nói phá sản là sao? Mới sáng sớm đã phê thuốc hay gì mà ăn nói mê sảng rồi?"
"Cô có biết tháng rồi tài chính công ty bị tuột dốc trầm trọng không hả? Bao nhiêu dự án lớn, nhỏ đều phải dừng vì không đủ kinh phí tiếp tục, khách hàng thì lần lượt bị công ty của Triệu An Nghiên giành mất, cấp dưới báo cáo lên thì cô không xem tới, giờ đến nước này vẫn còn tâm trạng đi mua sắm, cho tôi hỏi trách nhiệm của cô nằm ở đâu vậy?"
"Này, Tô Dĩ Hinh, tôi nói cho anh biết. Công ty này là tiền của gia đình tôi bỏ ra mở cho anh, trách nhiệm phát triển như thế nào là chuyện của anh, giờ gặp biến cố anh lại đổ hết lên đầu tôi là sao? Nếu anh không suốt ngày ăn chơi, bài bạc, gái gú, không màng tới chuyện công ty thì hôm nay có xảy ra chuyện này không?"
Bị Tô Dĩ Hinh chất vấn, Từ Tuyết Lâm chẳng màng đến chuyện chính mà chỉ đứng dậy lo tranh biện hơn thua, khiến hắn tức đến ta sắp nổi máu xung Thiên.
"Cô dám ăn nói như thế với tôi? Tài sản này thì không phải của cô à? Nói cho cô biết, nếu tôi lụng bại thì cô cũng đừng hòng còn được vinh quang phú quý."
Từ Tuyết Lâm nhếch mép khinh bỉ.
"Anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là đàn ông thôi hả? Dù anh có trắng tay thì Từ gia vẫn là nơi dang rộng vòng tay chờ tôi trở về. Còn cái thứ bất tài, vô dụng, ham ăn biếng làm như anh, một khi đã phá sản rồi thì chỉ có nước đi ăn bám phụ nữ mà thôi. Giờ tôi mới thấy ngày trước không kết hôn với anh là điều đúng đắn nhất trong đời này đấy, tự mà lo liệu đi."
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tô Dĩ Hinh khiến anh ta sững sờ, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, nhìn theo bóng lưng của Từ Tuyết Lâm đã rời đi mà bàn tay hắn ta siết chặt thành đường quyền.