Khi tin nhắn của Phó Ngàn Tư đến, Kỷ Hàn Trình đang ở trong văn phòng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động đang phát sáng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một vòng cung.
Tổng giám đốc bộ phận kiểm soát rủi ro đang báo cáo ở bên cạnh nhìn thấy Kỷ tổng cầm lấy di động, sắc mặt vẫn như cũ vô cùng lạnh lùng, còn tưởng rằng chính mình trình bày quá mức dong dài làm anh không còn nhẫn nại nghe, vội vàng phanh gấp một cái, đem nội dung giản lược, chọn cái đơn giản rõ ràng nhất nói tóm tắt.
Sau khi trình bày xong,anh ta nín thở chờ đợi Kỷ Hàn Trình mở miệng nói chuyện.
Kỷ Hàn Trình không phải là kiểu sếp dễ gần, đối với những vấn đề liên quan đến công việc anh đặc biệt yêu cầu nghiêm khắc.
Có lẽ là bởi vì bản nhân tốt nghiệp Harvard, tham gia điều hành công ty từ khi còn học đại học hay là có kinh nghiệm trong nhiều dự án đầu tư lớn và mua bán sáp nhập, cho nên, việc phân tích các vấn đề của anh thường sẽ như đinh đóng cột.
Vì vậy mỗi lần báo cáo, người phụ trách đều phải làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó với những vấn đề mà anh sẵn sàng đưa ra, quá trình này có thể nói là rất rất đáng sợ.
Bất quá......
Nghĩ đến ban nãy Kỷ tổng xem điện thoại, tựa hồ có hơi mỉm cười, tuy rằng rất nhẹ nhưng có phải cũng xem như tâm trạng của anh ấy đang rất tốt hay không?
Không biết vì sao, tổng giám đốc bộ phận kiểm soát rủi ro lại muốn cảm ơn người đã gửi tin nhắn kia.
Kết quả ông ta phát hiện chính mình đã cảm ơn quá sớm.
Kỷ tổng sau khi nhìn điện thoại, đối diện với bài báo cáo ban nãy, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, thong thả ung dung mà đem lỗ hỏng phương án ra hỏi hỏi.
Có thể nói tâm tình Kỷ tổng bây giờ rất tốt nhưng không hiểu sao mỗi lần mở miệng đều là những lời châm chọc mỉa mai khiến người ta hãi hùng khiếp vía. Tựa hồ vô luận có bao nhiêu chuyện tốt đẹp làm chính mình vui vẻ đến đâu cũng vô pháp làm ảnh hưởng đến công việc.
- -
Kỷ Hàn Trình chỉ trả lời hai chữ đơn giản: 【 Xinh đẹp 】
Không có dấu chấm câu cũng không có biểu cảm, chỉ có hai chữ khô khan khiến người ta cảm thấy giống như đang trả lời như có lệ.
Tính khí Phó Ngàn Tư lại nổi lên: 【 Em cũng cảm thấy xinh đẹp 】
Bằng không nhắn anh làm gì.
Kỷ Hàn Trình hiểu ẩn ý bên trong, mỉm cười ấn gọi video.
Hai người ngoài thỉnh thoảng gửi WeChat cho nhau, gọi điện thoại hay gọi Wechat gì đó cũng chưa từng cho nhau cuộc gọi video và đây, hẳn là cuộc video đầu tiên giữa họ.
Phó Ngàn Tư không vội nhận, cô đi đến chỗ có ánh sáng tốt, ở một góc độ chuẩn vén vén lại tóc, lúc này mới ấn "Chấp nhận".
Tất nhiên hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là khuôn mặt chính mình.
Phó Ngàn Tư dùng ngón tay bấm vào khung ảnh, đem chính mình phóng to lên. Phát hiện chính mình ở trong video vẫn trắng và vô cùng xinh đẹp kết hợp với ánh sáng chiếu qua cửa kính,vừa đủ gãi đúng chỗ ngứa mà ở trên gương mặt mạ một lớp ánh sáng dịu dàng.
Hài lòng chính mình mới nhìn đến Kỷ Hàn Trình bên này.
Hẳn là anh đang ở văn phòng,khung cảnh cũng là cửa sổ, ánh sáng cũng khá tốt, dù sao với gương mặt kia cho dù ở đâu cũng thấy đẹp.
Phó Ngàn Tư vừa nhận quà,bây giờ lại còn được ngắm mỹ nam, mặc dù đối với thái độ của Kỷ Hàn Trình không hài lòng lắm nhưng cũng không thể trở mặt, chỉ nói thầm một câu: "Tại sao lại gọi video, em còn đang rất bận."
Chỉ tiếc là những lời này thích hợp khi nói ở nhà hơn là có tính thuyết phục.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, cũng không cùng cô so đo: "Chiếc nhẫn đâu?"
Không phải đã gửi hình ảnh cho anh rồi sao?
Phó Ngàn Tư nghĩ như vậy nhưng vẫn đưa tay lên và lắc nó trước ống kính: "Em đang mang."
Kỷ Hàn Trình sau khi xem xong chỉ "Ừm" một tiếng: "Đặc biệt đẹp."
Hai chữ "Đặc biệt" được thêm vào kỳ thật cũng không làm cô vừa ý nhưng khi nghe thấy nó,cả người thật đúg là rất không có tiền đồ mà bị cẩu Kỷ dỗ ngọt.
Hơn nữa, hiện tại anh còn biết gọi video cho cô, có phải là bởi vì biết hai chữ kia không làm cô vui vẻ cho nên mới giáp mặt cứu vớt lại?
Nếu là ý như vậy, Phó Ngàn Tư cô muốn không hài lòng cũng phải hài lòng.
Trẻ nhỏ đúng là thật dễ dạy bảo.
Phó Ngàn Tư liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, quyết định không so đo hiềm khích với anh trước đây, hỏi anh: "Anh muốn em vẫn luôn mang nó sao?"
Kỷ Hàn Trình: "Có nặng không?"
"Không nặng." Vừa vặn tốt.
"Có xinh đẹp hay không?"
"Xinh đẹp." Vẫn là cho cẩu Kỷ một cái bậc thang đi xuống thì tốt hơn, sau đó thuận tiện tán thưởng hành vi này của anh một chút.
"Em có thích không?"
Phó Ngàn Tư dừng lại một chút mới thừa nhận: "Ừm, rất thích."
Chí ít Kỷ Hàn Trình cũng biết quan tâm xem cô có thích món quà đó hay không, không cần anh phải hỏi tiếp, cô cũng cảm thấy nếu chính mình không mang nó thì quả thực thiên lí bất dung.
"Chỉ là đối với một món đồ xinh đẹp nếu vẫn luôn mang theo bên mình lâu ngày dù đẹp đến mấy cũng sẽ nhanh chán."
Phó Ngàn Tư vốn không định mang, cảm thấy khó có khi video cùng Kỷ Hàn Trình cho nên cũng muốn nhiều lời hơn một chút.
"Chán một cái thì đổi một cái, nếu em muốn mỗi ngày không trùng lặp anh cũng có thể mua cho em" Ánh mắt mang theo ý cười như thể chính anh đang trưng cầu ý kiến, đưa ra một gợi ý "Được không?"
Phó Ngàn Tư đối diện với anh một giây, ở trong lòng yên lặng giơ tay đầu hàng.
Đẹp trai lắm tiền lại còn dịu dàng ôn nhu vì cô điên cuồng tiêu tiền?
Này thì ai đỉnh cho được, tốt,anh nói cái gì thì chính là cái đó.
- -
Sau đó lại qua mấy ngày, chính là lễ kỷ niệm 90 năm thành lập trường.
Mấy ngày trước, Triệu Hội Tây có gọi điện thoại cho Phó Ngàn Tư, hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Phó Ngàn Tư lúc còn học cao trung chị em tỷ muội plastic đặc biệt nhiều, nghe tin cô muốn đến dự lễ, hết người này đến người khác đều vui vẻ.
Vào ngày lễ thành lập trường, hàng chục người đã tập trung ở cổng.
Trên thực tế, hầu hết trong số họ, Phó Ngàn Tư đã không còn liên lạc nữa.
Mà cô lại không ngốc, nhiệt tình thân thiện hay cố ý nịnh bợ, làm sao có thể không phân biệt được, lúc này chỉ là lễ phép gật đầu chào hỏi sau đó cùng nhau đi vào bên trong hội trường, Phó Ngàn Tư cùng Triệu Hội Tây đi sóng vai cùng vài người khác chậm rãi kéo ra một chút khoảng cách.
Triệu Hội Tây học đại học ở Hải Thành, sau khi học xong thì ở lại đó làm việc và hiếm có khi quay lại Bắc Thành, hai người ngày thường chỉ liên hệ nhau trong vòng tròn bạn bè. Lúc này vừa gặp lại,lời ít ý nhiều nhưng rất nhanh đã tìm thấy cảm giác quen thuộc thời cao trung "Chuyên cấu kết với nhau làm chuyện xấu".
Triệu Hội Tây vừa gặp mặt đã hỏi: "Chồng cậu đâu? Tớ đều làm tốt công tác chuẩn bị ngược cẩu, anh ấy còn chưa đến sao?"
Phó Ngàn Tư hừ một tiếng: "Anh ấy đang công tác ở thành phố bên cạnh."
Nói đến chuyện này Phó Ngàn Tư liền cảm thấy tức giận.
Ngày đó biết tin sắp tới là lễ kỷ niệm 90 năm thành lập trường, suy nghĩ đầu tiên của cô là hỏi Kỷ Hàn Trình có đi hay không nhưng lại có chút rối rắm.
Vừa hy vọng anh đi cùng mình lại không muốn cùng anh đối mặt với quá khứ, chủ yếu vẫn là lo lắng mình sẽ nhịn không được mà đem anh hành hung một trận.
Rốt cuộc sau khi lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó của mình, cô quyết định giả vờ vô tình hỏi Kỷ Hàn Trình, làm bộ chính mình chỉ tùy tiện hỏi anh có muốn tham gia hay không, kết quả nghe được anh phải đi công tác ở thành phố bên cạnh, hơn nữa lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay có thể không về được.
Để cô một mình rối rắm lâu như vậy cũng là chuyện đáng tức giận.
"Là như vậy sao, nghe nói Hà Tiêu hôm nay cũng đến, không phải lúc cao trung hai người luôn ngầm đối phó nhau sao, tớ còn đang muốn nhìn cậu nắm tay Kỷ Hàn Trình, hung hăng vả mặt cô ta." Triệu Hội Tây nói với vẻ mặt vô cùng sung sướng.
"Lúc trước đã từng chạm mặt." Phó Ngàn Tư không quan tâm lắm đến một bại tướng dưới tay mình, cô duỗi tay nhìn chiếc nhẫn trên tay "Nếu lần này lại tới thì tiếp thôi "
Cô ấy hứa rằng mình sẽ có trăm ngàn cách để Hà Tiêu hoài nghi nhân sinh chính mình.
Nói đến Hà Tiêu, Phó Ngàn Tư không khỏi nhớ tới ngày hôm đó. Lúc đầu, cô cho rằng Kỷ Hàn Trình không biết gì, lại còn nhất quyết yêu cầu họ chào hỏi, sau đó, cô mới biết thật ra Kỷ Hàn Trình cái gì cũng biết,cố ý ép buộc cô chính là cố tình muốn bày ra trước mặt Hà Tiêu.
Nghĩ như vậy,cảm thấy...
Mặc dù cẩu Kỷ có hơi khốn nạn thật nhưng mà..quan trọng là cô thích.
- -
Trải qua gần 90 năm xây dựng và phát triển, mặc dù đã qua mấy lần tân trang lại khu dạy học nhưng vì để phối hợp với kiến trúc cổ kính ban đầu của trường,nét cổ kính khi xưa vẫn giữ nhưng lại khác xưa một chút chính là có thêm bộ dáng giàu có.
Hai bên đường dẫn đến khu dạy học trồng rất nhiều cây cao, vài chiếc lá rụng trên mặt đất bị người qua lại dẫm đạp phát ra tiếng xào xạc.
Hôm nay trong trường đâu đâu cũng treo băng rôn đỏ, trên đường rất nhiều người lui tới, có học sinh mặc đồng phục học sinh, cũng có những người mặc tây trang giày da, mặc dù có chút xa lạ nhưng lại rất náo nhiệt.
Bên đường có trưng bày lại những hồi ức đời trước, sau đó là trưng bày một số hình ảnh tương lai của trường, Phó Ngàn Tư cưỡi ngựa xem hoa nhìn một lát, rất nhanh liền cảm thấy không còn hứng thú.
Triệu Hội Tây vừa rồi nhận được một cuộc gọi, lúc này đang dùng một loại ánh mắt sát khí có thể giết người nghiến răng nghiến lợi nói với người đầu dây điện thoại bên kia: "Vâng vâng, xin hỏi ngài có chỗ nào không hài lòng? Vâng vâng, nhưng cái này......"
Hoàn mỹ thể hiện tu dưỡng tốt đẹp mình cố gắng bao năm.
Phó Ngàn Tư cảm thấy mình sắp bị tinh thần phân liệt,sau khi vỗ vỗ vai an ủi,cô ra hiệu chính mình muốn đến bên kia nhìn thử xem.
Cô nhớ rằng bên đó có một tủ kính pha lê chuyên dán ảnh của những học sinh xuất sắc, còn có giới thiệu rõ ràng thành tích đạt được bên dưới. Tuy rằng những người trong bức ảnh đó không nhất định trưởng thành sẽ đạt thành công gì lớn nhưng so với lịch sử thành lập trường nhàm chán,nó có vẻ còn tốt hơn rất nhiều.
Tủ kính pha lê rất dễ tìm thấy,phía trước ở ngay bên đường.
Khi Phó Ngàn Tư đi qua, người phụ nữ đang đứng tại đó cũng vừa lúc quay đầu, ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Sau đó Phó Ngàn Tư mỉm cười coi như chào hỏi, Chu Mộc Địch lập tức oanh tạc, nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu: "Tại sao đi đến đâu cũng thấy chị!"(Edit: Tưởng bả như gà chiến không đó chứ ?)
Đáng lý nữ tám phải sớm buông bỏ,một mình đi tìm hạnh phúc chứ không phải đến lễ kỷ niệm thành lập trường tưởng niệm lại chuyện cũ rồi gặp lại tình địch năm xưa?
Phó Ngàn Tư bận nghĩ nhưng vẫn ung dung, giả vờ nghe không hiểu: "Tôi đến xem ảnh."
Quả thực là ông nói gà bà nói vịt, Chu Mộc Địch bất mãn xoay người: "Vậy chị cứ một mình ở đây thưởng thức, tôi đi!"
"Cho dù có cô ở đây tôi cũng cảm thấy không sao cả, tôi cũng không ấu trĩ như vậy.." Phó Ngàn Tư chậm rãi đi đến trước tủ kính, đánh giá "Nhìn xem,người này còn khá đẹp trai."
Dư quang nhìn thoáng qua Chu Mộc Địch vẫn còn duy trì động tác hơi xoay người đứng tại chỗ, cô cười một tiếng: "Cô không định đi sao?"
"Phó Ngàn Tư,chị càng muốn tôi đi tôi càng không đi!" Chu Mộc Địch thật sự xoay người trở lại, cũng không biết có phải là vì muốn phân cao thấp hay vẫn là vì mục đích gì khác, đứng ở bên cạnh khiêu khích nói "Thế nào?"
Phó Ngàn Tư cho cô một ánh nhìn lạnh nhạt, không sao cả mà tiếp tục xem.
Đưa mắt nhìn một vòng, phát hiện người lớn lên đẹp thì ra cũng chỉ có một người,người đó có đôi mắt rất đẹp, ánh nhìn cũng hững hờ.
Kỳ thật nét đẹp đó không giống với Kỷ Hàn Trình, nhưng cái loại lạnh lùng,cao lãnh chi hoa thì giống hệt nhau.
Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.
Cũng may là tuổi chênh lệch nhau không xa, bằng không Phó Ngàn Tư có khi còn nghi ngờ rằng đây là đứa con ngoài giá thú của Kỷ Hàn Trình hay gì gì đó.
Nhìn thấy ban ( 16), cũng là ban Kỷ Hàn Trình học trước đó.
Chu Mộc Địch hình như cũng nhìn thấy, cô bĩu môi: "Còn rất trùng hợp."
Phó Ngàn Tư nhìn cô ấy một cái, còn chưa kịp nói cái gì, Chu Mộc Địch đã cướp lời: "Tôi nhìn cái nam sinh này một chút cũng không được sao? Cũng không phải là chồng chị, dấm đã lớn như vậy rồi a. Hơn nữa tôi cũng không còn thích Tứ ca, chị a, đừng có nhạy cảm quá, phụ nữ mà nghi ngờ nhiều quá cũng sẽ không được đàn ông thích."
Mặc dù cô ấy đã nói với Lương Tử An, phải an ổn làm một cái nữ tám im lặng như gà và sẽ không bao giờ cãi nhau cùng với Phó Ngàn Tư nhưng nói tới nói lui, làm thì vẫn làm.
Mỗi khi nhìn thấy Phó Ngàn Tư,cô ấy vẫn là không tự chủ được mà nhất định phải cùng cô phân cao thấp.
Phó Ngàn Tư: "?"
Tùy ý nghiêng đầu nhìn Chu Mộc Địch một cái, đã bị nhiều người bổ não như vậy, rốt cuộc bây giờ ai mới là nhạy cảm đây?
Nhưng bất quá......
"Cô không thích chồng tôi nữa à?"
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chồng tôi" nhìn cô ấy có chút vui vẻ.
Chu Mộc Địch: "......"
Nói không còn thích nữa là không có khả năng, chỉ biết chính mình không có hy vọng với Kỷ Hàn Trình, cho nên mới tạm thời buông bỏ, không như lúc trước,lúc nào cũng mang trạng thái nhớ mãi không quên.
Nhưng bất quá cách nói của Phó Ngàn Tư thật khiến người ta khó chịu, Chu Mộc Địch hừ một tiếng, cố tình đáp trả với vẻ khó chịu: "Tóm lại chồng chị cũng không có gì tốt, lại còn rất thích chị cho nên điều này đủ chứng minh anh ấy rất nông cạn, không đáng để bổn tiểu thư thích."
Sau khi nói xong, Chu Mộc Địch phát hiện chính mình hình như ngày càng tiến bộ, từ lúc nào cô ấy đã học được cách nói chuyện chém đinh chặt sắt như vậy.
Phó Ngàn Tư cười giả lả: "Không ngờ Mộc Địch của chúng ta lại có một ngày thông suốt nói chuyện ngọt ngào như vậy."
Chu Mộc Địch: "......"
Chị nghĩ là tôi đang khen chị sao??
???
Nhìn Chu Mộc Địch giống như không có chỗ nào phát hỏa, Phó Ngàn Tư không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kỳ thật tính cách Chu Mộc Địch khi còn bé cũng giống như thế này, tính tình vô cùng thẳng thắn, sau khi trưởng thành cũng không thay đổi nhiều,có thay đổi cũng là nhiều hơn một bộ dáng tiểu tiên nữ ưu nhã trước mặt người khác mà thôi. Nhưng trình độ lại không tốt lắm, chỉ cần trêu chọc cô ấy một cái liền lập tức oanh tạc giấu đầu lòi đuôi.
Khi còn ở nhà chính, Lý Quân Hoa kể rằng khi còn nhỏ cô thích chạy theo phía sau Kỷ Hàn Trình. Nhưng trên thực tế lúc ấy Phó Ngàn Tư căn bản không hề thích anh, ngược lại người mà cô thích chính là "Tiểu thịt tươi" ngọt ngào lớp bên cạnh, lạnh lùng khí chất vương giả như Kỷ Hàn Trình hoàn toàn không nằm trong phạm vi yêu thích của cô lúc ấy.
Người chân chính chạy theo phía sau Kỷ Hàn Trình chính là Chu Mộc Địch.
Cho nên cũng là nói người có nhiều thâm niên "Yêu thầm", cô hoàn toàn bại dưới tay Chu Mộc Địch.
Lại nói, Chu Mộc Địch từ nhỏ truy Kỷ Hàn Trình, mặc dù lúc đó luôn miệng ồn ào nói sau này muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng đến khi trưởng thành lại giống như ngày càng thay đổi..?
"Chị nghĩ tôi không muốn sao?" Chu Mộc Địch tức giận liếc cô một cái " Ngày đó thổ lộ với Tứ ca,không những bị cự tuyệt mà còn bị anh cảnh cáo nói nếu còn muốn đi theo anh ấy nữa, anh ấy nhất định sẽ gọi điện cho chú Phó!"
Chu Mộc Địch vẫn còn nhớ rõ giọng điệu lạnh lùng và thờ ơ ngày đó của Tứ ca, tuy rằng cô ấy biết Kỷ Hàn Trình tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như gọi điện gì gì đó nhưng trái tim thiếu nữ vẫn tan nát vào khoảnh khác ấy-- Kỷ Hàn Trình biết cô sợ nhất là mấy vị trưởng bối trong nhà, nếu lấy chuyện này uy hiếp,tất nhiên cũng ngầm nói lên Kỷ Hàn Trình không phải là đang giả bộ, mà là thật sự không thích cô,càng hy vọng sau này cô đừng tới tìm anh nữa.
Phó Ngàn Tư sửng sốt một chút.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần cô quấn lấy Kỷ Hàn Trình, người nọ sẽ không có biện pháp cho nên vẫn luôn đắc ý với anh trong tư thế "Anh có thể làm gì được tôi".
Thậm chí còn rất xem nhẹ chuyện này -- kỳ thật lúc đó anh hoàn toàn có thể nói với các vị trưởng bối nhà họ Phó.
Nhưng Kỷ Hàn Trình trước nay lại chưa từng nói, thậm chí, ngay cả uy hiếp cũng chưa từng có.
Cái này có phải cũng chứng minh...... Với anh mà nói, cô có chút đặc biệt rồi không?