Kỳ thật nếu đã kết hôn, chuyện gì nên làm cũng sẽ làm, lúc này bảo không cho giống như không hề có chút ý nghĩa.
Nhưng Phó Ngàn Tư không biết như thế nào, giống như bị những lời này làm cho choáng váng một chút.
Hồi tưởng lại ngày đó quyết định gả cho Kỷ Hàn Trình, mặc dù anh vẫn cư xử khéo léo, đối với cô cũng xem như có một chút ý tứ, lúc đó cũng không cảm thấy anh có bao nhiêu nhiệt tình với mình.
Bởi vì Kỷ Hàn Trình từ khi còn là học sinh đều thuộc kiểu người mẫu mực trong mắt giáo viên và phụ huynh.
Có thể bắt đầu từ hành vi, ngôn ngữ, cử chỉ,.. tất cả đều sẽ không bao giờ phạm lỗi, kể cả là những người lần đầu tiên gặp cũng sẽ luôn miệng khen Kỷ Hàn Trình không hết lời về tác phong cùng nhân phẩm của anh.
Theo kinh nghiệm của Phó Ngàn Tư, loại mẫu mực này có thể giả vờ, chỉ cần bản thân muốn, đương nhiên có thể thể hiện được bộ dáng của một người chồng mẫu mực, ngay cả khi đó là người mình không thích nhưng lại có thể chăm sóc chiếu cố rất tốt.
Đương nhiên, Phó Ngàn Tư sẽ không nghĩ theo hướng tiêu cực,mà ngược lại suy nghĩ cô còn rất tích cực, cô cho rằng nếu cẩu Kỷ muốn giả vờ mình là một người ôn nhu cả đời thì không sao cả, cô có thể mắt nhắm mắt mở, không truy cứu.
So với những cặp vợ chồng mỗi ngày đều muốn xé rách mặt nhau thì tốt hơn hết họ nên là một đôi vợ chồng ân ái thì hơn.
Cũng không phải là không có tình yêu thì không thể sống, chỉ cần có tiền,mỗi ngày đều không cần phải lo nghĩ,vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.
Nhưng bất tri bất giác theo thời gian trôi qua, Phó Ngàn Tư dần cảm thấy, sự chăm sóc Kỷ Hàn Trình dành cho cô không giống như đang giả vờ, huống chi những lời nói anh tự mình hứa với cô, không đơn giản chỉ là thuận miệng tán tỉnh hứa bừa.
Giống như một lẽ tự nhiên, trêu chọc cô rồi dỗ dành như một kiểu âu yếm đầy ôn nhu.
Đêm nay tựa hồ cũng như vậy. Trêu rồi lại tới dỗ..dành.
Rốt cuộc Phó Ngàn Tư cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông dưới ánh đèn đường êm dịu, gọi anh một tiếng: "Kỷ Hàn Trình."
Nhận thấy trong giọng nói dường như có một cảm xúc gì đó nho nhỏ, Kỷ Hàn Trình duỗi tay vén tóc cô ra phía sau tai, rũ mắt xuống nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Phó Ngàn Tư cũng không biết cô ấy đang muốn nói gì, có lẽ là do tâm trạng nên mới thốt ra được những lời tự mình cũng cảm thấy khó hiểu: "Chúng ta sau này sẽ ly hôn sao?"
Cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen xoăn buông xõa tự nhiên để lộ ra khuôn mặt trắng nõn.
Dưới ánh đèn đường,Phó Ngàn Tư thập phần tỏa sáng. Biểu tình thoạt nhìn còn rất nghiêm túc, giống như đang muốn chứng minh điều gì đó mà cô đang không chắc chắn, tốt nhất bố cục nên là 800 ký tự.
Kỷ Hàn Trình không biết cô suy nghĩ cái gì, duỗi tay xoa đầu cô sau đó đem người ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Sẽ không."
Tại sao chỉ có hai chữ.
Phó Ngàn Tư không đợi được 800 ký tự mà mình muốn, cả người cảm thấy vô cùng thất vọng thậm chí còn có một chút tức giận: "Làm sao anh biết là sẽ không."
Chẳng lẽ lúc này anh không nên trấn an cô một chút sao, có thể giả vờ nói "Bảo bối em lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế?" sau đó thuận tiện nhấc tay lên thề độc "Nếu ly hôn sẽ bị sét đánh",....linh tinh gì đó sao?
Chỉ bằng hai chữ đã dỗ xong rồi, ngày thường còn tốt, bây giờ thì tốt quá rồi, dỗ cô ấy vô cùng nhẹ nhàng qua loa.
Kỷ Hàn Trình lại vuốt tóc cô, thấp giọng tiếp tục hỏi: "Em muốn ly hôn với anh sao?"
Tóc bị anh vuốt chạm vào da thịt có chút hơi ngứa ngáy. Phó Ngàn Tư hừ hừ một tiếng: "Cũng hơi khó nói, vạn nhất lỡ như.. anh vượt tường phản bội hôn nhân,lừa gạt vợ ở nhà có tiểu tam gì gì đó, lúc đó đừng oán trách tại sao lại ly hôn."
Kỷ Hàn Trình bật cười: "Chỉ có yêu cầu như vậy?"
Sao có thể như vậy được, suy nghĩ cũng thật là tốt.
Phó Ngàn Tư sửa lại: "Đây chỉ là vấn đề nguyên tắc, còn rất nhiều chi tiết khác em còn chưa nói. Dù sao không hài lòng em nhất định sẽ cùng anh ly hôn."
Trong lời nói đều lộ ra một chút bá đạo "Cưới bản công chúa anh sợ rồi sao?", cũng không biết là đang hù dọa chính mình hay là ai.
Nếu hỏi Phó Ngàn Tư là người như thế nào, câu trả lời chính là trước nay cô đều sống không có quy củ, đối với người khác tất nhiên cũng không có nhiều quy tắc như vậy, nói lời này bất quá chỉ là nhắc nhở Kỷ Hàn Trình một chút, muốn anh sau này tốt hơn hết là đối với cô nên nuông chiều tính tình cô ấy nhiều hơn một tí.
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt giống như bất kể vô luận cô có yêu cầu quá đáng nào, anh cũng đều đồng ý chấp nhận mọi thứ.
Đúng lúc này, có một cặp đôi nắm tay đi ngang qua và nhìn về phía họ.
Phó Ngàn Tư nhớ rằng chính mình vẫn đang ôm Kỷ Hàn Trình, tư thế còn rất dính, theo bản năng muốn thối lui.
Không nghĩ tới, Kỷ Hàn Trình lại duỗi tay, đem cô ấn chặt vào trong lòng ngăn cản tầm mắt cô nhìn xung quanh mới mỉm cười thấp giọng nói: "Còn chưa có làm cái gì, em đã thẹn thùng như vậy rồi sao?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Cái gì mà "Còn chưa có làm cái gì", "Còn" này là từ đâu toát ra chứ, như thể họ đang tính toán ở chỗ này làm cái gì.
Cẩu Kỷ cũng thật là tùy ý phát ngôn, đã có bằng phát ngôn chưa đó?
Sau khi cặp đôi đó rời đi, Phó Ngàn Tư mới rời khỏi lòng ngực, vốn dĩ muốn nói về nhà, nhưng nghĩ lại chuyện lần trước Kỷ Hàn Trình bảo cô "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng", làm cô thật lòng thật dạ mà thẳng thắng với anh một phen, sau đó chính là không có sau đó......lần này lại muốn cô sập bẫy.
Vì thế,đành phải tiếp tục:
"Kỷ Hàn Trình, vừa rồi em nói nhiều như vậy, vậy còn anh thì sao? Ban đầu lúc chúng ta quyết định kết hôn, anh hẳn cũng nên đối với em có chút gì đó chứ?"
Tỷ như đối với Kỷ Hàn Trình, trong lòng cô còn lén lút đặt ra "Quy tắc ứng xử một người chồng nên có", chẳng hạn như không dây dưa với phụ nữ khác bên ngoài, bên trong nhất định phải nhẹ nhàng và biết cách chăm sóc nuông chiều cô ấy.
Nếu cẩu Kỷ không đáp ứng tiêu chuẩn này, cô sẽ không bao giờ quan tâm đến anh.
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng: "Có."
Thật sự là có, mặc dù trước kia đều là Phó Ngàn Tư chạy theo anh nhưng kỳ thật bản thân cô cũng không biết mẫu người lý tưởng của Phó Hàn Trình là như thế nào, thậm chí đối với một nửa kia sau này sẽ có cái gì đó chờ mong.
Lúc này cô khẽ ho một tiếng, giả vờ thản nhiên hỏi: "Là gì chứ?"
"Rất đơn giản" Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô sau đó chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn "Chỉ cần là em thì tốt rồi."
Chỉ cần là cô thì tốt.
Chỉ có sáu chữ đơn giản nhưng khi truyền vào tai, lại giống như đánh mạnh vào các giác quan,không thể ngừng rung động.
Tim Phó Ngàn Tư bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, tất cả cảm xúc đều biến mất không thấy, chỉ còn lại nụ hôn đặt trên trán kia, ấm áp và vô cùng mềm mại.
Lúc nãy Kỷ Hàn Trình một tay nhẹ nhàng nâng ót cô, thậm chí khi hôn xuống còn nhắm mắt...... đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy, chính mình là người anh luôn nâng niu,trân quý như một bảo bối trong lòng.
Tâm không khỏi có chút dịu dàng mềm mại, giống bị nước ngâm quá lâu, lộn xộn và có rất nhiều ý tưởng xông ra.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thật không có tiền đồ, lúc trước còn đối với Kỷ Hàn Trình có rất nhiều vấn đề.. Chỉ hôn cái trán, như thế nào lại cảm thấy mình hơn người khác rồi?
Sau đó lại nghĩ, tại sao Kỷ Hàn Trình lại hôn cô một cách thuần khiết như vậy, còn nhắm mắt, cũng không phải là một tên xử nam ngây thơ gì......
Sau đó, một ý nghĩ vụt qua đầu, Phó Ngàn Tư ngẩng mặt, theo bản năng mà mở miệng: "Anh......"
Câu nói kế tiếp không thể nào nói tiếp được nữa bởi vì Kỷ Hàn Trình đã cúi người xuống, hôn lên môi cô: "Ừm,là anh thích em."1
Một trận mưa qua đi, Bắc Thành chính thức bước vào thu.
Vào buổi sáng cuối tuần, Phó Ngàn Tư đang phân loại quần áo và đồ trang sức do các nhãn hiệu gửi đến không lâu trước đó còn có những bộ váy cao cấp và túi da quý hiếm trong lễ đính hôn được nhận cách đây không lâu, xé bỏ hộp quà, nhận lấy vật phẩm bên trong,chơi còn rất vui vẻ.
Hiện tại cô không cần phải giả bộ làm một bạch liên hoa trước mặt Kỷ Hàn Trình nữa cho nên cảm giác giống như vừa trút được một gánh nặng lớn, cái gì mình vừa ý đều có thể mua hoặc là lưu lại.
Giày cao gót Manolo Blahnik, túi Hermes da thằn lằn hay chiếc túi Dior đắt gía nhất mùa thu năm nay......
Đối với những chiếc váy dài thanh lịch đều được cô tạm thời cất vào một bên tủ, chỉ mặc khi cùng Kỷ Hàn Trình trở về nhà chính gặp các vị trưởng bối.
Nghĩ đến một tháng trước, khi ra ngoài nhảy Disco bị Kỷ Hàn Trình bắt gặp, trong đầu cô lúc ấy ngoài việc xấu hổ còn có một suy nghĩ chính là cảm thấy "Kỷ Hàn Trình thật phiền phức" ra thì không có gì cả.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Phó Ngàn Tư phát hiện Kỷ Hàn Trình cũng không có như trong tưởng tượng chính mình, vẫn là cái người kéo bím tóc không buông mà ngược lại anh còn nói được thì làm được, nuông chiều và còn rất hay dỗ dành cô.
Hơn nữa, mấy ngày trước còn tỏ tình với cô, nói ba chữ "Anh thích em" rất rõ ràng.
Nếu là anh nói sớm hơn, Phó Ngàn Tư chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh là đang mê hoặc lòng người, nhưng sau thời gian dài như vậy, kết hợp với tất cả biểu hiện từ khi kết hôn với anh tới nay cộng lại, mức độ đáng tin cậy cũng xem như là khá cao.
Phó Ngàn Tư tuy rằng không có trả lời nhưng trên thực tế,cái đuôi nhỏ của cô ấy đã hướng lên trời.
Rốt cuộc,người đàn ông từng xem cô là người rất chướng mắt, nếu nói không canh cánh trong lòng thì hoàn toàn không có khả năng.
Phó Ngàn Tư quy chuyện này thành "Báo ứng của Kỷ Hàn Trình" mà cả ngày vui vẻ, hận không thể đem Kỷ Hàn Trình trở về thời cao trung,bắt anh "đánh trống, khua chiêng" kéo băng gôn thổ lộ với cô một lần lại thêm một lần.
Nghĩ lại cái cảnh năm đó anh đối với cô lạnh nhạt, chính mình lúc này mới thầm sảng khoái: Ai kêu anh lúc trước không thích tôi, hại tôi truy chạy theo anh khổ cực như vậy, hiện tại biết sai rồi sao? Bản công chúa chính là môt bảo bối, nếu sớm có được chẳng phải tốt rồi sao, nhiều năm như vậy mới phát hiện, cần thiết,cần thiết phải tự mình hối hận một trận.
Cho nên lúc ấy Phó Ngàn Tư đã không vội trả lời.
Lúc này,Kỷ Hàn Trình đang đứng ở cửa, nhìn cô vui vẻ tháo từng hộp quà khác nhau ra, còn đặc biệt không cho người khác nhúng tay vào.
Ngồi ở vị trí người thừa kế, kỳ thật cũng không rãnh rỗi có gì đáng nói. Kỷ Hàn Trình trước mắt có phần văn kiện muốn xem ở thư phòng, giữa trưa còn có một bữa tiệc xã giao, chỉ là hiếm khi hai người có khi có thời gian nhàn hạ như vậy, cho nên mới nghỉ chân trong chốc lát.
Phó Ngàn Tư đem chiếc váy nhỏ màu đỏ tới trước mặt anh, cánh tay trắng nõn nâng nâng làn váy, hỏi Kỷ Hàn Trình: "Cái này có đẹp không?"
Váy là trước đó không lâu trong buổi trình diễn thu đông của Chu Tú Phó Ngàn Tư nhìn trúng, hôm nay vừa lúc đưa đến.
Phó Ngàn Tư vốn dĩ da trắng, lúc này nếu mặc váy đỏ lên người,cả người có khi còn phát sáng.
Hầu yết Kỷ Hàn Trình nhẹ lăn, chỉ đơn giản là "Ừm" một tiếng: "Em mặc vào thử xem."
Phó Ngàn Tư liếc nhìn thời gian, có chút tiếc nuối: "Không còn kịp rồi, chút nữa em còn phải đến nhà Lương Khấu dùng cơm."
Sau đó,lại cầm lên một cái khác hỏi anh: "Váy này thì sao? Bên ngoài sẽ khoác thêm áo nhé!"
Váy màu đỏ trông quý phái và khá kiêu sa. Mặc đi họp mặt gia đình thì quá cầu kỳ.
Còn chiếc váy hồng khói này là thiết kế cổ chữ V, chiều dài vừa qua đầu gối, tà váy hơi bồng bềnh, mang phong cách thường ngày hơn.
Kỷ Hàn Trình đối với Lương Khấu cũng không quá hiểu biết, bất quá nếu là ở Lương gia, Lương Tử An tất nhiên cũng ở đó.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc váy xinh đẹp trên tay Phó Ngàn Tư, dừng lại ở cổ chữ V, không tỏ ý kiến ngược lại còn cất bước tiến vào, đưa cho cô một cái váy khác sau đó mới nhàn nhạt nói: "Cái này thích hợp hơn. "