Bởi vì lời nói đó của Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư suốt cả buổi tối đều thất thần.
Cũng may lần này là uống rượu chỗ Lương Tử Kỳ, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Phó Ngàn Tư uống hết ly này đến ly khác, Lương Khấu lúc sau cũng ngừng uống, lặng lẽ đổi thành nước trái cây.
Hai người từ khi học đại học,ngày thường rảnh rỗi sẽ đến PUB chơi, sớm đã dưỡng thành một loại ăn ý, nếu một trong hai người có vẻ đã say, người còn lại nhất định sẽ không uống thêm.
Lương Tử Kỳ khi đó còn đặc biệt khen tính cảnh giác của họ, nói rằng nếu không sau này anh ấy mở ra một quán PUB, dù cho cả hai có uống say đi chăng nữa,cũng sẽ không sợ xảy ra việc gì.
Không ngờ, sau vài năm thất bại trong việc đầu tư vào hàng loạt dự án như câu lạc bộ, nhảy bungee,... lúc này mới thật mở ra một quán PUB.
Có thể thấy rằng những điều trông khá vô nghĩa thời niên thiếu vô tình trong lúc bông đùa bộc trực nói ra,lại là chuyện thực hiện thành công nhất sau này.
Phó Ngàn Tư uống say, mơ mơ màng màng tự hỏi, thời niên thiếu cô đã nói điều gì được xem là khá vô nghĩa?
Có vẻ như là kết hôn với Kỷ Hàn Trình, kết quả là sau này thật sự kết.
Ý thức còn tốt nhưng lại có chút hỗn loạn, hoàn toàn quên mất nguyên nhân kết quả ban đầu, lúc này chỉ có một suy nghĩ "Nếu ngày đó không đem chuyện kết hôn luôn nói bên miệng, nói không chừng bây giờ đã không gả cho Kỷ Hàn Trình".
Không gả cho anh, là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Hẳn nên là chuyện tốt, bởi vì có như vậy cô sẽ không bởi vì một câu của anh mà bối rối suy nghĩ cả đêm.
Chín năm trước không thích cô, hiện tại nói cô sau này chỉ có thể thuộc về anh, hại cô cả đêm không biết phải ứng phó với nó như thế nào mới tốt.
"Tư bảo, đừng uống nữa" Lương Khấu đẩy cô "Tớ gọi Tứ ca đến đón cậu."
Phó Ngàn Tư thoại nhìn uống rất nhiều và cô ấy không an tâm để tài xế lái xe đưa cô về, để an toàn hơn vẫn nên gọi cho Tứ ca đến thì hơn.
"Không cần, ai cần anh ta tới đón." Phó Ngàn Tư cô lúc này không muốn nghe thấy nhất chính là Kỷ Hàn Trình.
Cô nhíu mày, trong miệng lầu bầu, xoay người tìm điện thoại ở dưới khe ghế sô pha, sau đó gọi một dãy số rồi nhét điện thoại vào tay Lương Khấu.
Lương Khấu: "......"
Cái này còn không phải của Tứ ca sao?
- -
Trên đường trở về, Phó Ngàn Tư nhớ mang máng chính mình bị ai đó ôm xuống xe, sau lại ôm thẳng vào nhà. Vòng tay người đó mạnh mẽ, ấm áp,thậm chí trên người còn thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng.
Kỳ thật tửu lượng Phó Ngàn Tư rất tốt, chỉ là khi uống nhiều đặc biệt rất dễ buồn ngủ, sau khi về nhà tắm rửa, tinh thần cũng nhanh chóng khôi phục lại.
Nhưng chính là không nhớ Kỷ Hàn Trình đã đến đón cô ấy như thế nào.
Đúng, hơn phân nửa là do Lương Khấu tự mình chủ trương.
Cách phòng để quần áo, trong phòng tắm không ngừng phát ra tiếng nước chảy. Phó Ngàn Tư nhắm mắt nằm trên giường, ý thức đã thanh tỉnh, trong đầu lúc này không ngừng nghĩ đi nghĩ lại về chuyện Kỷ Hàn Trình.
Vậy bây giờ cẩu Kỷ là có ý với cô sao?
Rõ ràng chín năm trước luôn thờ ơ với cô vậy mà hôm nay lại ở trong xe nói ra mấy lời mập mờ không rõ như vậy.
Nếu cứ mãi như vậy, cô không chắc mình sẽ hiểu lầm cái gì đâu.
- -
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Phó Ngàn Tư bóp tắt suy nghĩ, đem chăn bọc chặt, tỏ vẻ bản thân không muốn giao lưu dục vọng.
Kỷ Hàn Trình khoác áo ngủ lụa dài ra tới, đưa mắt nhìn người trên giường, thấy Phó Ngàn Tư nằm nghiêng một bên, mái tóc lòa xòa bên má.
Cô khép hờ đôi mắt, hàng mi dài và dày đổ bóng trên làn da trắng nõn, giống như cánh bướm nhẹ.. Run.
Kỷ Hàn Trình ngồi xuống, duỗi tay vén tóc giúp cô, động tác vô cùng dịu dàng. Phó Ngàn Tư cảm thấy có hơi ngứa, cô vô thức mở mắt ra.
Người đàn ông vừa mới tắm xong, cơ thể còn toát ra mùi sữa tắm, tóc vẫn còn ướt qua loa rũ trước trán. Bọt nước dọc theo ngọn tóc theo má, cổ, hầu yết, xương quai xanh rồi từ từ chìm vào bên trong áo ngủ.
Giống như một pha quay chậm, lại giống như một sự cám dỗ thầm lặng.
Dù sao cũng nhiều lần nhìn thấy, cứ việc bây giờ cô không có bất kỳ ý nghĩ nào quá phận trước đó, lúc này cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Anh đi sấy tóc đi." Cô vùi đầu vào chăn, cố gắng nói chuyện với anh một cách bình thường nhất có thể.
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, trong giọng nói tựa như có chút kìm chế: "Chút nữa sẽ thổi."
Kỷ Hàn Trình ngồi bên giường, không khí trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh đèn ấm áp, ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe rõ ràng.
Qua một lúc, Phó Ngàn Tư cắn môi dịu dàng gọi tên anh: "Kỷ Hàn Trình."
"Ừm?" một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua.
"Anh nói rằng mặc kệ chín năm nay em thích qua ai, kết giao qua ai, về sau em chỉ có thể thuộc về anh......" Phó Ngàn Tư nắm chặt gối đầu, đối diện nhìn anh "Vậy còn anh thì sao?"
Cô hỏi xong, vô thức cắn cắn môi đỏ mọng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm hoa hồng cam quýt xen lẫn đó còn hòa cùng hơi thở mang chút hương rượu vang.
Đối với anh mà nói, đó như là một loại hấp dẫn trí mạng.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cúi người tới gần, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt cô, hầu kết nhẹ lăn: "Ngay từ đầu, vẫn luôn là em."
Thình thịch,thình thịch.
Trong suốt khoảng thời gian họ gặp lại nhau rồi nhanh chóng đi đến hôn nhân, Phó Ngàn Tư chưa bao giờ dùng danh nghĩa bạn gái hay là vợ đi dò hỏi lịch sử tình cảm của Kỷ Hàn Trình.
Không vì điều gì khác mà là chính mình cảm thấy, những thứ đó căn bản không quan trọng chút nào. Hai người chẳng qua là liên hôn gia tộc, vô luận đường đi sau này có như thế nào, chỉ cần anh không lừa dối, không cho cô đội nón xanh, như vậy liền hảo.
Nhưng lúc này,bất thình lình nghe được câu trả lời đó, Phó Ngàn Tư cảm thấy mình thật sự rất vui, thật kì lạ, không biết vì sao trong đầu vẫn luôn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó--
Ngay từ đầu, anh chỉ có mình cô.
Ngay cả khóe môi cũng không kìm được mà giơ lên.
Còn chưa kịp vui vẻ, Phó Ngàn Tư đã cảm thấy những ngón tay của anh đang trượt dọc theo sườn mặt, di chuyển một cách nhẹ nhàng và vô cùng chậm rãi.
Sau đó anh thu tay, bật cười với chính suy nghĩ của mình: "Phó Ngàn Tư, em đang ghen à?"
Ai ghen, đúng là cuồng tự luyến.
Phó Ngàn Tư ở trong lòng không ngừng chửi thầm.
Đáng lí buổi hẹn hò lần đó, câu hỏi này cũng nên đặt ra và hỏi rõ ngay từ ban đầu, hiện tại chẳng qua là đem vấn đề trước đó không hỏi bổ sung lại mà thôi.
Cẩu Kỷ thật biết cách nắm lấy cơ hội bắt đầu tự luyến.
Phó Ngàn Tư ậm ừ: "Em mới không có."
Kỷ Hàn Trình không bận tâm, mặt dày mỉm cười: "Thật sự không có?"
"Không có không có không có" Sợ chính mình không cẩn thận lại bị dẫm phải đuôi, đặc biệt nhấn mạnh nhiều lần "Nói không có chính là không có, em chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Phải không" Kỷ Hàn Trình cúi người, hơi thở gần trong gang tấc "Nếu không có, đến lượt anh hỏi...."
Phó Ngàn Tư nheo mắt, tiềm thức cảm thấy lời nói tiếp theo sẽ không có ý gì tốt: "Lương Tử An là chuyện như thế nào?"
Vốn dĩ còn cho rằng Kỷ Hàn Trình sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa,ai ngờ hiếm khi anh lại "Thẳng thắn" đến vậy.
Phó Ngàn Tư không dám tìm đường chết, nuốt nước bọt, thành thật mà trả lời: "Em và anh ấy thật sự không có gì, chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, hơn nữa cũng đã lâu rồi không liên lạc."
"Chưa từng thích qua anh ta?"
Phó Ngàn Tư trừng mắt nhìn anh: "Chưa từng."
Kỷ Hàn Trình tựa hồ rất hài lòng với đáp án này, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, không có ý định buông tha cô, trầm giọng hỏi: "Vậy anh ta có thích em không?"
Quả nhiên là kẻ cuồng tự luyến, Phó Ngàn Tư âm thầm mắng, vừa định nói không thích, Kỷ Hàn Trình đã cúi người xuống, không đợi cô phân trần trực tiếp lấp kín môi cô.
Có vài bọt nước rơi xuống khóe mắt, sau đó từ từ rơi vào trong bóng tối.
Toàn bộ hơi thở đều thuộc về Kỷ Hàn Trình.
Lúc sắp thở không nổi Phó Ngàn Tư vô thức muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Kỷ Hàn Trình bắt lấy cổ tay đặt trên đầu giường.
- -
Xong việc, Phó Ngàn Tư mệt mỏi được Kỷ Hàn Trình ôm đi tắm, sau lại nằm lại giường, nhìn nhìn thời gian mới biết hiện tại đã hơn nửa đêm.
Cô mệt đến mức muốn tan thành từng mảnh nhưng không biết tại sao mình lại tỉnh táo như vậy, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Thậm chí còn tự mình nhớ lại chuyện xảy ra trước đó rồi đỏ mặt.
Kỷ Hàn Trình sau khi lau khô tóc,quay người ôm cô vào lòng, hơi thở nhàn nhạt lướt qua cổ: "Anh có chuyến bay lúc 9 giờ sáng."
Dừng lại một chút, anh mỉm cười bổ sung: "Lần này anh không lừa em."
Phó Ngàn Tư: "......"
Nghĩ đến việc chính mình vừa rồi bị ăn sạch sẽ có bao nhiêu mệt nhọc, hiện tại còn bị anh trêu chọc, Phó Ngàn Tư giận sôi máu, nhẹ nhàng dùng chân đá anh một cái: "Sau này không được phép nhắc hay đề cập đến chuyện hôm nay."
Kỷ Hàn Trình bật cười: "Ồ?"
Cẩu Kỷ quả nhiên là đang bắt đầu giả ngu, Phó Ngàn Tư trừng mắt, sửa đúng lại câu nói trước: "Không được lấy chuyện này ra trêu chọc em."
Đóng giả bạch liên hoa còn bị bắt tại chỗ, nhân sinh quả thực là một vết.. Nhơ.
Nhìn tiểu hổ giấy sắp oanh tạc, Kỷ Hàn Trình cuối cùng cũng ngừng trêu chọc cô.
"Ừm" một tiếng, nhanh chóng đồng ý: "Sẽ không bao giờ nhắc hay đề cập tới."
Tương tự như cuộc đối thoại phát sinh mấy tháng trước.
Lúc ấy Kỷ Hàn Trình miễn cưỡng cũng xem như là còn tính người, ở đầu dây bên kia, ôn nhu dịu dàng mà đồng ý với cô, sau này không bao giờ nhắc lại chuyện cao trung.
Đảo mắt mấy tháng qua đi, bản tính càng ngày càng bạo, và mỗi lần cô tự mình ngẫm lại đều thực sự rất tức giận,không hiểu vì cái gì nhược điểm của mình lại luôn nằm trong tay Kỷ Hàn Trình.
Chẳng lẽ cuộc đời của cô là một bài toán? Luôn luôn khó giải?
"Chính anh đã nói, nhất định không được chơi xấu" Phó Ngàn Tư nghĩ nghĩ rồi nhấn mạnh thêm một câu"Phải có trách nhiệm cho mỗi lời nói khi nói ra."
"Ừm, không chơi xấu." Kỷ Hàn Trình hôn lên vành tai cô "Bất quá, anh đáp ứng em nhiều như vậy, em có phải cũng nên nói gì đó?"
Một giây trước,hảo cảm từ con số 0 tăng lên 1, lúc này vỡ vụn không còn sót lại chút gì, Phó Ngàn Tư ở trong đầu chậm rãi gõ ra một cái dấu chấm hỏi.
Kỷ Hàn Trình có còn là con người không?
Đòi quyền lợi từ chỗ vợ mình?
Đem cô ăn sạch sẽ ngay cả xương cũng không chừa còn chưa đủ bây giờ lại còn muốn gì nữa?
Kỷ Hàn Trình ôm eo cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Em còn nhớ lần trước em thiếu anh cái gì....."
Thiếu anh cái gì......
Phó Ngàn Tư trong nháy mắt liền hiểu, cô đỏ mặt, lắc đầu: "Có thể thay...đổi không?"
Kỷ Hàn Trình trả lời chắc nịch: "Không đổi."
Phó Ngàn Tư đặc biệt muốn dùng gối đầu đánh ngất Kỷ Hàn Trình.
Nào có ai lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ, ỷ vào việc nắm nhược điểm, muốn làm gì thì làm.
Không còn cách nào khác, nếu muốn sau này không bị lôi chuyện cũ, chi bằng nhượng bộ qua chuyện.
Phó Ngàn Tư xấu hổ đến mức muốn đào một hố nhảy vào, hơi hơi hé miệng, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lặp đi lặp lại mấy lần, một lúc lâu sau, cuối cùng cô mới gọi anh: "Ông xã."
Giong nhẹ đến mức vừa xuất hiện liền biến mất, cùng muỗi e e không sai biệt lắm, tuy là như thế, Phó Ngàn Tư cũng gắt gao nhắm mắt, hận không thể lập tức mất trí nhớ.
Cô không muốn đối mặt với cẩu Kỷ chút nào, bực mình đẩy anh ý bảo mình muốn ngồi dậy, lại thấy bàn tay đang đặt trên eo mình ngaỳ càng siết chặt, khoảng cách hai người không xa nhưng gần.
Hầu yết Kỷ Hàn Trình nhẹ lăn, nghiêng đầu lại hôn lên vành tai cô, giọng nói chứa không ít ý cười: "Ừm, bà xã ngoan."